Chương 76

Chương 76

Đêm lạnh như nước, lòng yên tĩnh như băng. Nguyễn Ngô Sương đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, hai người cứ vậy ngồi im trên ghế sô pha, cùng cảm thụ nhịp tim cùng hô hấp của lẫn nhau.

Một lát sau, Nguyễn Đa như là nhớ ra điều gì, vội vàng chạy tới máy tính trên bàn. Nguyễn Ngô Sương khó hiểu nhìn Nguyễn Đa, liền nhìn thấy người kia cầm bút kí lại ngồi bên cạnh mình. "Làm sao vậy? Ngươi muốn lên mạng?" Nguyễn Ngô Sương hỏi Nguyễn Đa, trong mắt sủng nịnh dù thế nào cũng không che giấu được.

"Không phải, ta chỉ muốn tìm một việc làm mà thôi. Nhưng trước đây cũng tìm nhiều rồi, mà không thích hợp. Ta ở Pháp là học âm nhạc, cho nên giờ tìm việc làm thật khó." Nguyễn Đa nói có chút ủ rũ, quả nhiên muốn đạt tới trình độ của tỷ tỷ thật là một chuyện khó khăn. Tỷ tỷ vĩ đại như vậy, mà mình thì... Giống như làm cái gì cũng không tốt.

Nghe Nguyễn Đa nói, Nguyễn Ngô Sương nhíu mày. Ở trong lòng, nàng cũng không muốn để Nguyễn Đa ra ngoài đi làm. Bởi vì đi làm thì đồng nghĩa với việc đi vào xã hội, ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương, nàng vẫn đem Nguyễn Đa như một đứa nhỏ để lo lắng. Không biết, hài tử năm đó, đã sớm biến thành một nữ nhân.

"Tại sao lại muốn đi làm? Thân thể của ngươi không tốt, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, không nên làm việc vất vả. Cho ngươi đi làm, ta có điểm lo lắng. " Nguyễn Ngô Sương lo lắng nói, nhưng một phần khác, Nguyễn Ngô Sương cũng sợ thân thể Nguyễn Đa lại ăn không tiêu.

Trước đây cuộc sống dinh dưỡng không đầy đủ, Hoa Phượng đối nàng ngược đãi, làm cho lúc Nguyễn Đa tới Nguyễn gia, cũng đã gầy như da bọc xương rồi. Hơn nữa sau đó chính mình cũng gây nên bao thương tổn cho nàng, đã làm cho khối thân thể này trải qua cực hạn. Mà vụ tai nạn năm xưa, lại làm cho thân thể Nguyễn Đa rơi xuống đáy cốc.

Tuy rằng Nguyễn Đa không nói, nhưng thân là bác sĩ, Nguyễn Ngô Sương có thể cảm nhận được thân thể Nguyễn Đa có bao nhiêu yếu kém. Mỗi buổi tối đi vào giấc ngủ, thân thể Nguyễn Đa đều lạnh giống như một toà băng, thời điểm nghiêm trọng hơn thì hô hấp lại vô cùng khó khăn. Sau này, Nguyễn Ngô Sương đều hiểu ý, đau lòng đem nàng ôm chặt, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về thân thể nàng.

"Tỷ, ta cũng biết, nhưng ta không muốn cứ ngồi nguyên trong nhà như vậy. Ngươi rồi cũng phải đi làm, đến lúc đó chỉ có ta một mình sẽ nhàm chán đến chết. Tuy rằng ta không cần đi làm cũng sẽ không đói chết, nhưng ta thực sự muốn có một công việc để làm. Cho nên, tỷ tỷ đừng ngăn cản ta được không?"

Trong lúc Nguyễn Đa nói, ánh mắt Nguyễn Ngô Sương một khắc cũng không rời khỏi Nguyễn Đa. Nhìn ánh mắt kiên định, Nguyễn Ngô Sương bỗng nhiên nhớ đến một việc. Tiểu cô nương bé nhỏ trước kia đã hoàn toàn biến mất, bây giờ ngồi trước mặt mình, chính là một nữ nhân có thể lớn mật nói ra ý tưởng của riêng nàng.

Đúng vậy, ngươi đã không còn là một đứa nhỏ, ngươi có quyền lợi lựa chọn theo ý thích. Mà ta làm tỷ tỷ của ngươi, cũng làm người yêu của ngươi, tất nhiên cũng vô điều kiện đáp ứng ngươi.

Vì thế, hai người quyết định xong, liền bắt đầu cùng tìm việc làm. Bởi vì ngành học của Nguyễn Đa quá mức đặc thù, người bình thường học cái này chủ yếu là muốn làm ngôi sao. Nhưng để trở thành ca sĩ ngôi sao lại cần nhiều yếu tố, vì thế làm ca sĩ cho quán bar cũng trở thành một lựa chọn.

Tính chiếm giữ của Nguyễn Ngô Sương dĩ nhiên sẽ không cho Nguyễn Đa đi vào nghiệp ca sĩ ngôi sao, tuy rằng nếu Nguyễn Đa theo nghiệp này nhất định nổi danh. Nhưng lòng dạ nữ nhân hẹp hòi trỗi dậy, làm cho Nguyễn Ngô Sương vừa ngó đã pass qua khả năng này. Nếu nghề này đã không nhìn đến, hiển nhiên ca sĩ quán bar lại không có khả năng. Bởi vì Nguyễn Ngô Sương sẽ không cam tâm cho Nguyễn Đa tới một địa phương phức tạp hỗn loạn ấy mà ca hát.

Hai người tìm thật lâu, đều không có được việc làm thích hợp với Nguyễn Đa. Không phải chỗ làm quá xa, hoặc là không phù hợp với ngành học của Nguyễn Đa, mà đa số vẫn là do Nguyễn Ngô Sương không hài lòng. Ngay tại lúc bí ý, hai người định gấp máy tính lại thì quảng cáo tuyển dụng của một trường đại học hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Đại học Ngự Phong, là trường đại học nổi danh trong top 4 của X thị. Lịch sử lâu năm, phong cách dạy học thuần phác đứng đắn, lực lượng giảng dạy hùng hậu, đa số là các giáo viên có tiếng trong X thị. Mà quảng cáo tuyển dụng này, cũng là mỗi năm lấy một giáo viên vào trường. Nguyễn Đa nhìn yêu cầu tuyển dụng, gia thế trong sạch, có đam mê công việc, có bằng cấp từ trường đại học danh tiếng nước ngoài.

Mỗi một điểm, liền đối chiếu với mình, phát hiện mình hoàn toàn phù hợp, mới lộ ra một tia cười hài lòng. Nguyễn Ngô Sương tự nhiên là cũng nhìn ra ý nghĩa của Nguyễn Đa. Dù sao trường đại học cũng là nơi tương đối an toàn, mình sẽ không lo lắng người này bị người ta bắt cóc.

Nguyễn Đa gửi cho trường học kia một bộ hồ sơ, không lâu sau nhận được phản hồi yêu cầu ngày mai đến phòng phỏng vấn. Hai người lúc này mới thực sự khép máy tính lại, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Vốn Nguyễn Đa là muốn tắm một mình, nhưng Nguyễn Ngô Sương lấy cớ là lúc này khuya quá rồi cứ vậy chui vào tắm cùng. Nước ấm bao vây lấy thân thể, Nguyễn Ngô Sương ở phía sau lưng Nguyễn Đa, nhẹ nhàng giúp nàng kì lưng. Dần dần, bông tắm lại biến thành bàn tay mềm mại, mà nơi kì lưng, biến thành toàn thân.

"Ưʍ... Tỷ tỷ... Đừng..." Nguyễn Đa vô lực nằm trên người Nguyễn Ngô Sương, hai tay nắm lại gắt gao siết chặt. Nguyễn Ngô Sương ngón tay mềm mại một lần rồi một lần ma sát lên xương quai xanh có hình xăm, mỗi lần đυ.ng vào, đều như điện giật, làm cho nàng muốn kêu to ra tiếng.

"Tiểu Đa, ngươi nói làm sao bây giờ, ta bây giờ chỉ nhìn đến ngươi đã muốn chạm vào ngươi, muốn đem ngươi hung hăng đặt dưới thân, ta thật sự không khống chế được. Ngươi giống như là một miếng bánh ngọt mê người, ta hận không thể một ngụm nuốt ngươi vào bụng." Nguyễn Ngô Sương ở bên tai Nguyễn Đa không e dè nói ra khát vọng, Nguyễn Đa nghe xong chỉ cảm thấy cơ thể một trận run rẩy, giống như thân thể bị tiến vào nham thạch nóng chảy. Nguyễn Ngô Sương cuối cùng vẫn không chống cự được dụ hoặc của Nguyễn Đa, ở trong phòng tắm ăn Nguyễn Đa một lần.

Tắm rửa xong, Nguyễn Ngô Sương đem Nguyễn Đa đã mệt đến ngủ gật trở lại trên giường. Hẹn giờ báo thức xong, nhìn dung nhan người bên cạnh ngủ say, cũng thoả mãn lâm vào mộng đẹp.

.................................

Đèn thuỷ tinh toả ánh sáng mờ ảo, đem biệt thự tráng lệ trở nên dị thường ấm áp. Một nữ nhân ăn vận một bộ quần áo trông vô cùng rẻ tiền, lại lộ vẻ bất an ngồi ở chỗ kia. Cho dù trên mặt dậm một tầng phấn dày, vẫn không che đậy được nếp nhăn trên mặt.

Một nam nhân dáng người cao ngất từ trên cầu thang đi xuống, chỉ liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, lông mày đã nhăn lại thật sâu. Mà nữ nhân khi nam nhân vừa xuống lầu đã lập tức chú ý đến hắn, vốn ánh mắt kinh hoảng biến thành sợ hãi. Không để ý đến cảm xúc của nữ nhân đối diện, nam nhân cứ vậy bước xuống, ngồi trên ghế sô pha.

"Đã đến lúc ngươi phải hành động rồi, ta hi vọng ngươi có thể làm tốt một chút. Phải biết rằng, ta đối với ngươi độ nhẫn nại đã hết rồi, nếu việc nhỏ này mà ngươi còn không làm được, ngươi cứ chờ đợi đến khi bị đói thuốc làm cho thống khổ, hoặc là trực tiếp bị tống vào tù, tiếp tục cuộc sống không có ngày đêm này đi!"

Nữ nhân nghe nam nhân nói xong, đồng tử đột nhiên căng lên, biểu tình trên mặt cũng trở nên dữ dội. Độp một tiếng, nữ nhân kia cứ vậy quỳ gối dưới sàn nhà, hai tay phải chết cầm lấy gấu quần nam nhân.

"Ta sẽ! Hãy cho ta thêm một cơ hội! Lần này ta nhất định làm được! Van xin ngươi, đừng để ta về nơi đó! Ta thực sự không muốn trở về nơi đó!"

Đối mặt với việc nữ nhân đau khổ van xin, chán ghét trên mặt nam nhân cũng tích tụ càng nhiều, không chút lưu tình gạt tay nữ nhân ra, dùng khăn tay lau chỗ bị nữ nhân chạm vào. "Ta nói rất nhiều lần rồi, đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao?"

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Là ta sai... Ta... Ta nên đánh! Ta sẽ không gặp mặt ngươi.. Ta... A.." Nữ nhân nói được một nửa, đang quỳ trên mặt đất bỗng rêи ɾỉ thống khổ, vốn gương mặt trắng bệch tràn ra mồ hôi ướt đẫm. "Cầu xin ngươi... Cho ta thuốc... A... Ta sắp điên mất rồi... Van xin ngươi, cho ta một chút thuốc thôi... Ta sẽ làm chuyện này thật tốt! Cầu xin ngươi cho ta một chút.. A!"

Nữ nhân quỳ trên mặt đất quay cuồng, vừa thống khổ kêu van. Mà nam nhân bên cạnh cũng chỉ thờ ơ, thậm chí trên mặt còn mang theo chút nghiền ngẫm. Thật giống như trước mặt hắn không phải người mà là một con vật trong vườn bách thú, dùng để nhìn ngắm trêu chọc.

"A... Van xin ngươi... Thương tình ta... Cho ta một chút thuốc, chỉ một chút thôi là được rồi!" Nữ nhân vẫn chưa hết hi vọng, liên tục cầu xin nam nhân, thống khổ cũng khiến gương mặt nổi lên cuồn cuộn gân xanh.

"Haha... Thuốc ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi còn tiền mua thuốc sao? Ngươi hẳn là biết, ta

cũng không lấy về loại ma tuý rẻ tiền." Nam nhân vừa nói, vừa lấy ra từ trong người một túi bột rắn màu trắng.

Nữ nhân nhìn thấy được túi bột màu trắng, đã như mất đi hoàn toàn lý trí, thậm chí nhào người lên muốn chém gϊếŧ, đã bị nam nhân một cước đá văng ra. Nam nhân chậm rãi đem bột trắng rắc trên mặt đất, mà nữ nhân thế nhưng cứ quỳ rạp trên mặt đất đi liếʍ hết thứ bột đó.

"Ha ha ha... Ha ha... Ngươi có biết vị trí của mình không? Ngươi chính là con chó của ta, nếu là chó, sẽ hảo hảo thay chủ nhân làm việc, hiểu không?"

Nữ nhân chỉ lo liếʍ chất bột màu trắng trên sàn, cũng không có ý định trả lời nam nhân. Nam nhân vỗ vỗ tay, hai nam nhân khác mặc vest đen, đeo kính đen, toàn bộ là thuộc về hình tượng của dân xã hội đen tiến lên.

"Hai ngươi, đen mụ ta về cho ta."

"Vâng.." Lời nói rơi xuống đất, hai nam nhân mặc vest đen đem nữ nhân đang quỳ rạp trên đất lên, biểu tình trên mặt chán ghét không thể bỏ sót.

Nghe tiếng đóng cửa, nam nhân bỗng nhiên cười lớn nhìn tấm ảnh trong tay. Bên trong ảnh là một lão nhân cực giống hắn, tuy rằng tóc đã có chút chỉ bạc, nhưng vẫn tản ra một loại khí phách.

"Haha... Lão già, năm đó ngươi thà đem tài sản cho một người ngoài, cũng không chịu để cho ta đây con trai ngươi một cắc bạc! Bây giờ, ta sẽ cho ngươi xem năng lực của ta!"

TBC