Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 74

Chưa bao giờ có một giấc ngủ đẹp, làm cho bây giờ Nguyễn Đa ngay cả ngủ khoé miệng đều là cong lên. Nguyễn Ngô Sương lúc này vẫn nhìn Nguyễn Đa, tựa hồ một chút cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Lúc Nguyễn Đa tỉnh lại lần nữa, màn đêm dĩ nhiên buông xuống. Chuyện đầu tiên khi mở mắt, chính là xác nhận Nguyễn Ngô Sương có còn nằm bên cạnh nàng nữa không. Nhưng mà ngón tay chạm đến chính là mặt giường lạnh lẽo, mà vốn đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Đa cũng bị bịt kín một tầng lo lắng.

Ngồi ở một bên tự nhiên là Nguyễn Ngô Sương đem hết phản ứng của Nguyễn Đa thu vào đáy mắt, không khỏi cảm giác được một tia đau lòng, lại cảm thấy đồ ngốc Nguyễn Đa này càng thêm khả ái.

"Tiểu Đa, ta ở đây." Nguyễn Ngô Sương không đành lòng nhìn Nguyễn Đa lộ ra biểu tình thất vọng như vậy, vội vàng đánh tiếng.

Người trên giường nghe được âm thanh rõ ràng là sửng sốt, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía Nguyễn Ngô Sương. Giờ này khắc này, hai người tầm mắt không cách xa nhau đến một thước, Nguyễn Ngô Sương thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Đa chuyển từ thất vọng sang kinh ngạc, lại từ kinh ngạc thành mừng rõ như điên.

Nghiêng người, đem thân thể trên giường ôm vào trong ngực. "Tiểu Đa, ta còn ở đây, ta vẫn đều ở trong này. Tin tưởng lời tỷ tỷ, tỷ tỷ không bao giờ rời khỏi Tiểu Đa nữa, tỷ tỷ sẽ sống cùng Tiểu Đa cả đời, được không?"

Đến hiện tại, nên làm cái gì, Nguyễn Đa cũng không biết. Bởi vì lời muốn nói bây giờ thực sự rất nhiều, nhưng là thanh âm lại nghẹn trong cổ họng, phát không ra một tiếng nào. Loại cảm giác hạnh phúc này thực sự đến quá nhanh, cho nên bây giờ còn làm cho Nguyễn Đa không thể tin. Vì thế chỉ có thể làm một cái gật đầu, giống như một đứa nhỏ thiên chân vô tà.

Nguyễn Ngô Sương nhịn không được hôn lên trán Nguyễn Đa, sau đó bế nàng lên, hỏi :"Có đói bụng không? Đi ăn cơm được không? Còn có, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại bỗng nhiên trở về? Ngươi cùng với bác sĩ họ An kia thật sự không có chuyện nào khác gạt ta?"

Nguyễn Ngô Sương dù sao vẫn là Nguyễn Ngô Sương a~, chỉ cần ở vị trí quân công, thì trong mắt không thể chấp nhận được một hạt cát nào. Cho dù nàng đã sớm đoán được, Nguyễn Đa cùng An Nghiên không có quan hệ gì. Nhưng nàng chính là lòng dạ hẹp hòi muốn truy hỏi kĩ càng sự việc. Không đem chuyện cũ ra để phơi nắng quyết không cam tâm.

"Tỷ tỷ, ta cùng An tỷ, thật sự chỉ là bằng hữu mà thôi. Mấy năm ta sống bên Pháp, vẫn đều là An tỷ bên cạnh ta. Nếu không phải nàng, ta có lẽ vẫn còn trong vòng tự ti, không có cách bước ra ngoài ánh sáng. Trong lòng ta, vẫn đều đem An tỷ làm tỷ tỷ, ta..."

"Tiểu Đa, không sao, không có việc gì, ta không có ý tứ trách ngươi. Thực xin lỗi, ta chỉ muốn nói đùa ngươi mà thôi. Ta thật không ngờ lại doạ đến ngươi, thật sự xin lỗi. " Nguyễn Ngô Sương vòng cánh tay ôm chặt Nguyễn Đa, cho dù người này đã không còn gầy doạ người như tám năm trước, nhưng trên người vẫn không có mấy lượng thịt.

Nếu đi trong gió gặp phải Nguyễn Đa, sẽ cảm thấy nàng chính là một con diều, chỉ cần gió thổi qua, sẽ bay mất. Một người như vậy, một người yêu mình sâu đến vậy, cho dù mình đã tổn thương nàng bao nhiêu lần. Khiến cho Nguyễn Ngô Sương không có cách nào có quyền tức giận Nguyễn Đa.

"Tỷ tỷ, ta trở về là do ba ba đi tìm ta. Ông ấy nói, tỷ tỷ vài năm nay quả thực rất chật vật. Ta thật là có lỗi, làm cho ngươi mất đi tuổi thanh xuân. Kỳ thật là ta không dám quay về mà thôi, hoàn toàn không phải còn hận ngươi. Ta không muốn quấy rối cuộc sống của ngươi, càng không hi vọng lại được cùng một người vĩ đại như ngươi ở cùng một chỗ.. Tỷ tỷ... Thực xin lỗi.."

Nghe Nguyễn Đa nói, trong lòng Nguyễn Ngô Sương rung động cũng không so với ban đầu nhìn thấy Nguyễn Đa. Nàng ngay cả nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, Nguyễn Minh thế nhưng lại tự thân mình đi tìm Nguyễn Đa về. Kẻ từng phản bội mẫu thân của mình, vì bù đắp cho mình mà bỏ rơi Nguyễn Đa, thế nhưng lại đi làm chuyện như vậy!

Nguyễn Ngô Sương không dám tin tưởng lỗ tai của mình, vì thế liền kéo Nguyễn Đa đi xuống lầu. Có chút nói, nàng phải cùng Nguyễn Minh hỏi rõ ngọn ngành. Hai người vừa mới đi tới trước thang, liền nghe tới dưới lầu từng làn hương thơm thức ăn, gần là chỉ cần ngửi cũng khiến người ta thèm chảy nước dãi.

Đi xuống lầu, nhìn đến chính là vẻ mặt Nguyễn Minh cười hiền lành, còn có vυ" Phương ánh mắt vui mừng. Nguyễn Ngô Sương lời muốn hỏi, rốt cục không đi ra. Nàng cũng không hi vọng vì mình mà phá vỡ không khí hài hoà này, bởi vì Nguyễn Ngô Sương biết, Nguyễn Đa là người khao khát thân tình tới cỡ nào.

Trên bàn cơm, vυ" Phương gắp cho Nguyễn Đa một đũa rau. Mọi người bao gồm cả Nguyễn Minh, đều phát hiện đồ trên bàn cơm là dựa theo khẩu vị của Nguyễn Đa mà làm. Nguyễn Đa vui vẻ ăn thức ăn trong bát, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được gia đình ấm áp, còn có chút thân tình tuy ít nhưng lại khắc sâu.

"Tiểu Đa, nào, đừng chỉ có biết ăn không như vậy. Ngươi lâu lắm rồi không về nhà, không biết ngươi có quen hay không? Phòng bên trong còn cần mang đến đồ dùng gì không? Ngay mai ta gọi người cho mang đến, còn nghe Tiểu Sương nói phổi của ngươi để lại di chứng, chờ vài ngày tới bệnh viện làm kiểm tra đi."

Nguyễn Minh vừa nói, vừa sai người hầu làm một ly nước trái cây đưa cho Nguyễn Đa. Tuy rằng ngữ khí nói chuyện vẫn cứng ngắc như trước đây, nhưng lại thêm một phần quan tâm, bớt đi phần hờ hững. Đón lấy nước trái cây, Nguyễn Đa hiển nhiên không có thói quen tiếp xúc với sự quan tâm của Nguyễn Minh, tia phân cách lại biểu hiện ra ngoài, gần như chỉ một tiếng "Dạ" không còn nói thêm câu nào.

Đối với việc Nguyễn Đa lãnh đạm, Nguyễn Minh không có tức giận, ngược lại là quan tâm hỏi Nguyễn Ngô Sương. "Tiểu Sương, thân thể khoẻ không? Bác sĩ đã nói với ta, ngươi đây là vất vả lâu ngày thành bệnh. Không bằng thừa dịp Nguyễn Đa trở về ngươi nghỉ phép vài ngày, hai ngươi cũng tám năm không gặp, nhất định là có nhiều thứ muốn nói với nhau!"

"Vâng, cũng tốt, ta cũng muốn hảo hảo bên cạnh Nguyễn Đa, mang nàng đi đây đi đó một chút." Nguyễn Ngô Sương trả lời không mặn không nhạt, nhưng cũng cấp chừng mặt mũi cho Nguyễn Minh. Ăn xong bữa cơm miễn cưỡng được cho là có không khí ấm áp, so với Nguyễn Đa suy nghĩ đơn thuần, thì Nguyễn Ngô Sương lại vẫn luôn nghĩ đến việc Nguyễn Minh còn có mục đích nào khác.

Buổi tối, vì hai người lúc trước ngủ rất nhiều rồi, cho nên có chút mất ngủ, vì thế lại chuyển qua tán gẫu. Nguyễn Đa nói muốn nghe kể cuộc sống Nguyễn Ngô Sương tám năm qua, Nguyễn Ngô Sương đơn giản sơ lược. Thản nhiên nói một câu. "Tóm lại, sau khi ngươi đi rồi, ta liền phát hiện cuộc sống của ta không thể không có ngươi. Ta đều ngày ngày đêm đêm muốn gặp lại ngươi, càng hối hận trước kia đối với ngươi bao nhiêu tổn thương."

Tuy rằng Nguyễn Ngô Sương chỉ nói ra nỗi nhớ trong lòng mình, cũng không nghĩ tới cái khác. Nhưng Nguyễn Đa có thể đoán ra tám năm qua Nguyễn Ngô Sương so với mình cũng không hơn được là bao. Chính mình vì sợ liên luỵ nàng mà đi xa tới tận Pháp, nhưng mà Nguyễn Đa hiểu được, đây của nàng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Hẳn là rất mệt mỏi. Chính là mệt mỏi. Thời điểm đi Pháp, Nguyễn Đa cảm thấy chính mình cùng Nguyễn Ngô Sương chính là hai vận động viên chạy trên đường thẳng tắp. Nguyễn Ngô Sương đã ở một nơi rất xa rất xa mà mình thì vẫn kiên trì đuổi theo nàng. Cho nên, sau khi xảy ra vụ tai nạn, mất đi hai chân, thật là mệt mỏi. Cũng bởi vì vậy, nàng nói cho Nguyễn Minh đưa mình đi, làm cho hai người xa cách 8 năm.

Nguyễn Đa giao thân thể tựa vào trong lòng Nguyễn Ngô Sương, tham lam hô hấp mùi hương của Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ, thực xin lỗi, đều là ta sai, làm cho ngươi vất vả đợi lâu như vậy." Nguyễn Ngô Sương nghe Nguyễn Đa hơi hơi giọng mũi, lại biết đồ ngốc này lại muốn khóc nhè, vội vàng đánh sang chuyện khác.

"Tiểu Đa, kể nghe cuộc sống của ngươi bên Pháp được không? Nếu bỏ phí tám năm qua là tiếc nuối của chúng ta, thì bây giờ chúng ta tìm lại, được không?" Nguyễn Ngô Sương nói một câu chân thành, cho dù Nguyễn Đa không muốn nói ra những ngày sống ở Pháp, nhưng nàng cũng không nề hà nói thẳng.

Cuộc sống con người, chính như là cuộc sống trong căn phòng. Muốn được một cuộc sống hoàn mỹ, ngươi liền phải bỏ đi những chuyện không đáng ghi nhớ, thể nghiệm cuộc sống mới, đến phòng mới hảo hảo hưởng thụ.

Thời gian nói chuyện Nguyễn Đa nói rất dài, còn Nguyễn Ngô Sương cũng im lặng lắng nghe. Lúc bắt đầu, Nguyễn Đa kể đến lúc nàng vừa tới Pháp, chính là một phế nhân cả ngày chỉ biết nằm trên giường, Nguyễn Ngô Sương thật sâu tự trách cùng đau lòng. Lúc nói đến An Nghiên, Nguyễn Ngô Sương lại giống như ăn dấm chua, giống như một đứa nhỏ chu miệng. Nói đến việc tâm lý Nguyễn Đa chiến thắng bóng ma quá khứ, bắt đầu trưởng thành, Nguyễn Ngô Sương cảm thấy vui mừng.

Đợi cho câu cuối cùng của Nguyễn Đa hoàn thành, liền phát hiện Nguyễn Ngô Sương đã ôm mình ngủ mất. Nhẹ nhàng giúp hai người kéo chăn, sau đó hạ một cái hôn lên mặt Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ, cám ơn ngươi chịu nghe ta nói nhiều như vậy. Ta thật sự cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, ta với ngươi lại có buổi tối hôm nay có thể cùng nằm bên nhau nói chuyện phiếm. Chúc tỷ ngủ ngon!"

.................................

Ánh sáng mặt trời bình minh chiếu vào căn phòng, người một đêm chưa về phòng dùng chìa khoá mở cửa, sau đó đờ đẫn đứngở ngưỡng cửa, nhìn căn

phòng thiếu đi nhiều thứ. Biết là chủ nhân nơi này đã rời khỏi.

An Nghiên ngồi lên ghế sô pha, từ đâu lấy ra một điếu thuốc chậm rãi hút. Kỳ thật từ ngày hôm qua khi Nguyễn Minh đến, nàng cũng đã có dự cảm, Nguyễn Đa sắp sửa rời đi nơi này. Nàng sẽ không tin chỉ vì thân tình mới có thể làm cho Nguyễn Đa trở lại ngôi nhà kia, cho nên, thứ duy nhất ở nơi đó có thể hấp dẫn Nguyễn Đa, chỉ có người kia.

Chính mình dùng tám năm, vẫn không có cách đem Nguyễn Ngô Sương đuổi ra khỏi lòng Nguyễn Đa.

Nếu nói trong lòng không có chút mất mát cùng không cam lòng, dù sao cũng là giả. Là một bác sĩ tâm lý, An Nghiên biết rõ suy nghĩ của mình. Lúc trước nói với Nguyễn Đa quá nhiều lời , bất quá cũng chỉ là che giấu, mục đích đó là làm cho Nguyễn Đa không còn đề phòng mình nữa, để hai người khôi phục thân thiết như trước kia.

Nhưng mà An Nghiên như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Nguyễn Minh lại tự thân đi tìm Nguyễn Đa về. Chẳng lẽ thật là thiên ý? Nguyễn Đa vốn chỉ thuộc về Nguyễn Ngô Sương?

An Nghiên cười khổ, đem mẩu thuốc lá còn lại ném vào trong thùng rác. Vốn định châm thêm một điếu nữa, trong đầu lại nghĩ tới trước kia Nguyễn Đa vẻ mặt nghiêm nghị đem thuốc của mình ném đi. "An tỷ, hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, tuy rằng ngươi là một bác sĩ tâm lý, nhưng mặt này ngươi cũng phải biết chứ!"

Khoé miệng không tự giác giơ lên một đường cong đẹp mắt, trong lòng lại mang theo ẩn ẩn phiền muộn. Tiểu Đa, ngươi có biết hay không, ta hút thuốc đều là vì ngươi. Ngươi giống như một cây thuốc lá tràn ngập dụ hoặc, dù cho ta biết hút lấy ngươi thì sẽ sống không xong, nhưng không thể kháng cự mị lực của ngươi.

Xuyên qua cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời.

"Tiểu Đa, hãy để cho ta giúp ngươi làm một việc cuối cùng đi."

TBC.
« Chương TrướcChương Tiếp »