Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 73

Du͙© vọиɠ của Nguyễn Ngô Sương quá rõ ràng khiến cho Nguyễn Đa mất đi năng lực tự hỏi, ngón tay thon dài chậm rãi tham nhập huyệt đạo chật hẹp, nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương nhíu mày lại lập tức đình chỉ. Cái loại thống khổ này giống như đem thân xác xé rách, Nguyễn Đa biết rõ, cho nên nàng luyến tiếc, nàng không muốn để Nguyễn Ngô Sương phải chịu khổ.

Nhưng mà ngay tại phút Nguyễn Đa do dự, Nguyễn Ngô Sương lại nâng vòng eo lên, làm cho ngón tay của Nguyễn Đa thuận lợi nhập sâu vào trong đó.

"Tỷ!" Nguyễn Đa nhìn gương mặt Nguyễn Ngô Sương tái nhợt, đau lòng gọi nàng.

"Không sao, Tiểu Đa, chỉ như vậy, so với những thống khổ ngươi từng chịu, thật là không đáng nhắc tới. Bây giờ cái gì cũng đừng để ý, hảo hảo yêu ta được không?"

"Vâng! Vâng!" Nguyễn Đa dùng sức gật mạnh đầu, giống như một đứa nhỏ nhu thuận biết điều. Bộ dáng hồn nhiên như vậy, chỉ sợ thời nay cũng chỉ có Nguyễn Ngô Sương mới thấy được. Nguyễn Đa cúi thân xuống, dùng hai cánh môi có chút lạnh hôn lên cổ Nguyễn Ngô Sương.

Giống như là ăn loại thực phẩm tối mỹ vị trên thế gian. Nguyễn Ngô Sương bị Nguyễn Đa hôn liền biến thành hô hấp ngày càng nặng, vốn đôi tay bên cạnh sườn cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảng của Nguyễn Đa. "Ân... Tiểu Đa... Thật tuyệt... A.."

Nghe Nguyễn Ngô Sương gần bên tai yêu kiều, Nguyễn Đa càng thêm ra sức. Rời khỏi cần cổ, đi tới xương quai xanh đổ hình chữ bát, thật cẩn thận ở mặt trên lưu lại một ấn kí. "Tiểu Đa... Ân..." Ánh mắt Nguyễn Ngô Sương ướt sắp giọt ra nước, nhìn đến Nguyễn Đa đặt trên chính người mình, vẫn là vẻ mặt ôn nhu.

"Tỷ tỷ... Ngươi thật đẹp... Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi..." Nguyễn Đa không ngừng nhắc đi nhắc lại, ngón tay đặt ở trong hang động chật hẹp của Nguyễn Ngô Sương cũng bắt đầu chậm rãi đưa đẩy. Cho dù là động tác vô cùng thong thả ôn nhu, cũng đã làm cho Nguyễn Ngô Sương người đang mẫn cảm đến mức tận cùng phải điên cuồng.

"A... Tiểu Đa... Thật thoải mái... Ta có thể cảm giác được... Cảm giác được ngón tay ngươi... Trong cơ thể ta... A... Mau chút nữa..." Nghe Nguyễn Ngô Sương nói, Nguyễn Đa không cố kỵ gì nữa liền đẩy nhanh tốc độ. Nhìn Nguyễn Ngô Sương trước ngực run run nhảy lên hai khoả tròn đầy đặn cũng không kìm lòng được cúi hôn lên.

Tóc đen phân tán dần dần che đậy tầm mắt của Nguyễn Ngô Sương. Hai tay vòng quanh lưng, là làn da bóng loáng, cũng là chằng chịt nhấp nhô vết sẹo. Gần là chỉ mới vuốt ve một tấc nhỏ da thịt, Nguyễn Ngô Sương cũng liền tưởng tượng đến cảnh tượng ngay lúc đó. Tâm, cứ như vậy đau đớn.

"Tỷ... Ngươi làm sao vậy? Có phải là ta làm không tốt?" Ngữ khí Nguyễn Đa hơi khẩn trương vang lên, Nguyễn Ngô Sương nhìn gương mặt kia nhợt nhạt, thương xót giúp nàng lau mồ hôi trên trán. Đem Nguyễn Đa nhẹ nhàng nâng dậy thay đổi tư thế, kéo chiếc mông kiều cử lên trước mặt mình. Mà chính chỗ tư mật của mình cũng giao cho Nguyễn Đa. (Nếu ai ko hiểu thì chú thích 1 chút cho dễ tưởng tượng, đoạn này ý Hiểu Bạo miêu tả là tư thế 69 ạ -_- )

Không cần Nguyễn Ngô Sương giải thích, Nguyễn Đa liền hiểu được kế tiếp cần làm cái gì. Ngón tay lại một lần nữa sáp nhập hang động chật hẹp, cảm thụ được bên trong nóng bỏng của mềm mại dị thương. "Ưʍ... Tiểu Đa... Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương kêu tên Nguyễn Đa, đồng thời cũng hôn lên cánh hoa ướŧ áŧ của nàng.

"A... Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Nguyễn Đa gọi tên Nguyễn Ngô Sương giống như âm thanh rêи ɾỉ, thân thể cùng tâm lý thoả mãn kɧoáı ©ảʍ làm cho bụng nàng mềm nhũn, chất lỏng ấm nóng lại ào ạt tràn ra động khẩu. Cảm giác được dòng suối bên trong cơ thể Nguyễn Đa lại chảy ra, Nguyễn Ngô Sương mở miệng bao lấy cửa hang của Nguyễn Đa, đem toàn bộ mật dịch nuốt vào trong dạ dày.

"Tỷ tỷ... đừng uống! Cái này... A... cái này... không sạch!...A.." Gương mặt Nguyễn Đa đã trở nên đỏ bừng, nhìn biểu tình Nguyễn Ngô Sương giống như đang uống một loại thức uống mỹ vị, thân thể lại càng thêm mẫn cảm.

"Sao? Tiểu Đa không thích như vậy sao? Hay vẫn còn thẹn thùng?" Nguyễn Ngô Sương trêu đùa Nguyễn Đa, một bàn tay đã đi tới cửa hang. "Tiểu Đa, để ta tiến vào thân thể ngươi, để ta khiến cho ngươi thoả mãn." Lời nói rơi xuống đất, Nguyễn Ngô Sương như đã biến thành một kiếm khách. Mà hai ngón tay tiến vào thân thể Nguyễn Đa, cũng biến thành tuyệt thế hảo kiếm. Hung hăng va chạm vào thân thể Nguyễn Đa, thậm chí cả linh hồn.

"A... Tỷ tỷ... Ta... Ta không được... Sâu quá... Ta chịu không nổi..." Nguyễn Đa đau khổ cầu xin Nguyễn Ngô Sương, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại càng làm cho Nguyễn Ngô Sương hưng phấn. Đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy hoa hạch xích loã, một lần một lần ma sát liếʍ mυ"ŧ.

Cả hai lượt kí©h thí©ɧ làm cho quân lính phòng ngự Nguyễn Đa tan rã, tựa hồ chỉ có cách làm cho động tác trên tay mình nhanh hơn, mới có thể khiến nàng cảm giác mình còn sống.

"Ưʍ... Tiểu Đa.. Nhanh lên.... Cho chúng ta lại cùng nhau... Cùng nhau... lêи đỉиɦ núi... A"

Hai thân thể đồng dạng xinh đẹp giao triền cùng một chỗ, là chương nhạc hoàn mỹ nhất trong lịch sử soạn nhạc. Từng hiểu lầm từng tổn thương, ngày hôm nay, biến mất hầu như không còn. Từ này về sau, hai người trong lòng cũng chỉ có đối phương. Trong thân thể là cùng một dòng máu chảy, càng cùng là nữ nhân, nhưng những việc đó, vẫn không thể ngăn các nàng yêu thương lẫn nhau.

Vách tường bên trong bắt đầu kịch liệt co rút, chứng minh việc thân thể nhận kɧoáı ©ảʍ đã tới giới hạn, sắp phá thể mà ra. Nguyễn Đa không ngừng nhanh tay cử động, nàng cũng muốn làm cho Nguyễn Ngô Sương đạt tới cao trào, nàng cũng muốn làm cho Nguyễn Ngô Sương cảm nhận được loại kɧoáı ©ảʍ này.

"Tiểu Đa... Sắp tới... A... Ta thật thoải mái... Ta yêu ngươi... Yêu ngươi.." Cuối cùng, vào một lần Nguyễn Đa mãnh liệt va chạm, Nguyễn Ngô Sương đạt tới đỉnh núi. Nhìn Nguyễn Đa xụi lơ trên thân thể mình, Nguyễn Ngô Sương biết những việc này đã tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng.

"Tiểu Đa, có phải là mệt lắm không?" Nguyễn Ngô Sương ôm lấy Nguyễn Đa đặt nàng ngồi lên đùi mình, một lần lại một lần trấn an phía sau lưng nàng.

"Tỷ tỷ, ta thật sự thực là cao hứng, hai chúng ta rốt cục cũng có thể ở cùng nhau. Đây là chuyện dù có nằm mơ ta cũng không bao giờ nghĩ được đến, ta thật sự cảm giác dù bây giờ phải chết, ta cũng không có gì đáng tiếc nữa."

"Tiểu Đa! Ta không cho ngươi nói từ chết. Ta sẽ không để ngươi bị thương nữa, lại càng không cho phép người khác tổn thương ngươi. Tuy rằng ngươi không thể chết... Nhưng ta cũng có thể cho ngươi cảm thụ một chút cảm giác sắp chết..." Nghe xong lời Nguyễn Ngô Sương nói, Nguyễn Đa khó hiểu nhìn Nguyễn Ngô Sương, thân thể đang ở trạng thái không phòng bị bỗng nhiên bị tiến vào.

"Ưʍ.." Nguyễn Đa phát ra một tiếng kêu yêu kiều, thân thể cũng xụi lơ trên vai Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ... Đừng..."

"Sao vậy? Tiểu Đa chẳng lẽ không muốn sao? Ta biết, hôm nay còn không có cho ngươi ăn no, nơi này còn ướt đến như vậy..."

Lời nói Nguyễn Ngô Sương khiến cho Nguyễn Đa đã xấu hổ khó nhịn lại càng thêm vô cùng xấu hổ, chỉ có thể đem cằm đặt trên vai Nguyễn Ngô Sương, không nhìn tới biểu tình của nàng.

"Ha ha..." Nguyễn Ngô Sương bị động tác ngây thơ của Nguyễn Đa làm cho bật cười, tất cả mọi người đều nói Nguyễn Đa thay đổi so với trước kia rất nhiều, nhưng Nguyễn Ngô Sương lại cảm thấy người này vẫn thiên chân khả ái như ngày nào.

Ngón tay bắt đầu rất nhanh ma sát, Nguyễn Ngô Sương không tự chủ được đã nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó. Ngoài miệng nói không đau, nhưng rõ ràng là đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh. Trong lòng áy náy, làm cho động tác Nguyễn Ngô Sương càng thêm ôn nhu, mềm mại dùng ngón tay ma sát với bức tường thành bên trong, giống như là đối đãi với một vật quý.

Nguyễn Đa bởi vì bị kí©h thí©ɧ mà thân thể gồng lên, cứ như vậy, đem hai khoả trắng noãn trước ngực cùng hình xăm chữ Sương triển lộ trước mặt Nguyễn Ngô Sương. Nàng si ngốc nhìn chữ Sương đơn giản kia, trong lòng sớm đã bị chua xót cùng hạnh phúc nhồi đầy.

Kìm lòng không được hôn lên hình xăm chữ Sương, cảm giác được thân thể Nguyễn Đa càng thêm run rẩy. Nguyễn Ngô Sương gợi lên một nụ cười bí mật, chẳng lẽ mình đánh bậy đánh bạ, lại tìm được một điểm mẫn cảm mới? Vì thế, để chứng mình ý nghĩ của mình, Nguyễn Ngô Sương càng thêm ra sức liếʍ mυ"ŧ chỗ đó, vừa lòng nghe được thanh âm Nguyễn Đa phát ra tiếng thở dốc.

"Tỷ tỷ... Đừng... Đừng... A... Đừng liếʍ nơi đó... A... Hảo... Thật thoải mái..." Nguyễn Đa lời nói lung tung lại bại lộ chân tướng. Như vậy, Nguyễn Ngô Sương ý xấu sao lại có thể buông tha vị trí đặc biệt như vậy. Cho nên, tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Đa càng lớn hơn.

Hang động chật hẹp bởi vì sóng triều nhiệt dịch trở nên vô cùng rộng lớn trơn trượt, Nguyễn Ngô Sương bắt đầu thử cho thêm ngón tay thứ ba. Liền giống như là chiếc pháo cối công phá toà thành, ba mũi tấn công làm cho quân lính Nguyễn Đa tan rã. "A.... Tỷ tỷ... Ta... Ta chịu không nổi... Ta sắp tới... Ân.."

Sắp đạt tới cao trào thân thể lại càng phát ra mẫn cảm, Nguyễn Ngô Sương một bên liếʍ mυ"ŧ xương quai xanh có khắc chữ Sương, tay dưới lại càng di chuyển mãnh liệt. Thân thể đột nhiên bị hai tay Nguyễn Đa ôm chặt làm cho Nguyễn Ngô Sương không thể tin được nhìn về phía Nguyễn Đa. Nhưng mà gần như chỉ liếc mắt một cái, tâm lại lần nữa cảm thấy đau đớn.

Bởi vì sắp tới cao trào, ánh mắt Nguyễn Đa có chút tan rã. Nhưng là Nguyễn Ngô Sương vẫn có thể nhìn ra trong đôi mắt đen như trân châu đó toát ra nét khủng hoảng lẫn sợ hãi. Là sợ mình rời khỏi nàng? Hay nữ nhân ngu ngốc này vẫn còn nghĩ đây là một giấc mộng?

Nguyễn Ngô Sương, người đến tột cùng làm thương nàng sâu đến mức nào, để cho nàng đến cả lúc này, còn sợ ngươi rời bỏ nàng?

"Tiểu Đa.. Ta ở trong này... Ta vĩnh viễn sẽ cùng ngươi cùng một chỗ cả đời! Đừng lo sợ nữa, ta không bao giờ cho phép mình làm tổn thương ngươi, rời đi ngươi. Cho nên không sao cả, nào, để cho ta mang đến cho ngươi kɧoáı ©ảʍ, được không?"

Nguyễn Đa đã không còn nói được lời nào, chỉ có thể dùng sức gật đầu. Thân thể sớm đã cố chịu đựng đến cực hạn, nếu không phải chính nàng khắc chế, khả năng sớm đã lêи đỉиɦ núi. Nghe Nguyễn Ngô Sương nói xong, tâm lý cùng thân thể Nguyễn Đa trầm tĩnh lại, cùng với động tác Nguyễn Ngô Sương một lần cuối đánh sâu vào, bên hông mềm nhũn, liền mất đi tri giác.

Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa đã lâm vào hôn mê bất tỉnh, đau lòng đem nàng đặt ngay ngắn trên giường. Rút ra ngón tay vẫn đặt trong hang động chật hẹp, lập tức có dòng nướcấm phá thể mà ra, một chốc đã thấm ướt ga lót giường.

Nguyễn Ngô Sương đi vào phòng tắm, lấy khăn giúp nàng lau khô thân thể, sau đó tìm một chiếc áo ngủ sạch sẽ thay cho nàng. Tận lực không đánh thức giấc ngủ của nàng, thay một tấm ga lót giường mới. Làm xong hết thảy, Nguyễn Ngô Sương mới vô lực ngồi lên cạnh giường.

Cho dù đã mệt chết đi, nhưng Nguyễn Ngô Sương vẫn không muốn đi nghỉ ngơi. Cẩn thận quan sát thân hình Nguyễn Đa, lấy tay xẹt qua vết sẹo dù không còn đau nhưng còn để lại dấu vết sâu trong lòng.

"Tiểu Đa, hảo hảo ngủ, lúc nào ngươi tỉnh, tỷ tỷ vẫn sẽ ở cạnh ngươi."

Chương 74
« Chương TrướcChương Tiếp »