Chương 72

Chương 72

"Tỷ." Cho dù cực lực khắc chế cảm xúc, nhưng thanh âm Nguyễn Đa vẫn bắt đầu trở nên run rẩy. Tầm mắt sớm đã mơ hồ, bị nước mắt che đậy. Nguyễn Ngô Sương cử động thân thể, vươn lên hôn mặt Nguyễn Đa, đem một giọt rồi một giọt nước mắt mặn đắng nuốt vào trong miệng.

Nhưng mà, hành động như vậy lại càng làm cho Nguyễn Đa chảy ra càng nhiều nước mắt. Không phải giọt nước mắt thương tâm, mà là nước mắt hạnh phúc. Nguyễn Đa dùng hai tay ôm gắt gao lấy Nguyễn Ngô Sương, sợ một cái buông tay, người ở trước mặt mình sẽ biến mất. Mà trước những lời này, còn có một loại hạnh phúc tưởng chừng như sắp chết đi... chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi.

"Tiểu Đa, đừng khóc... Sau này hãy để cho ta hảo hảo chăm sóc ngươi được không?Ta sẽ không để cho ngươi khổ sở nữa, , sẽ không để ngươi lại rơi một giọt nước mắt nào nữa." Nguyễn Ngô Sương ôm lấy hai bên má Nguyễn Đa, trịnh trọng tuyên bố. Nàng thật sự không còn muốn nhìn thấy Nguyễn Đa rơi lệ nữa, người này đã chịu quá nhiều thương tổn, thật sự không muốn lại làm nàng bị thương.

"Tỷ... Tỷ... Tỷ tỷ..." Nguyễn Đa ghé vào trong lòng Nguyễn Ngô Sương, một lần lại kêu Nguyễn Ngô Sương. Giống như một người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ, Nguyễn Ngô Sương chính là hoàn toàn hi vọng của nàng. Nếu mất đi Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Nguyễn Ngô Sương tự nhiên là biết được Nguyễn Đa bất an, nàng lấy tay vuốt đầu Nguyễn Đa, giống như đối đãi với đứa nhỏ ấy tám năm về trước, trong mắt tràn đầy sủng nịnh. "Tiểu Đa... Ta muốn hôn ngươi..." Nguyễn Ngô Sương nói xong, sau đó không đợi Nguyễn Đa trả lời liền hôn lên hai cánh môi mỏng.

Chiếc lưỡi nhỏ nhắn tuỳ ý xâm nhập khối ướŧ áŧ đã lâu không hỏi thăm, mặc kệ là dùng bao nhiêu sức mυ"ŧ mát cũng đều không thoả mãn được du͙© vọиɠ của Nguyễn Ngô Sương lúc này. Muốn, muốn càng nhiều, muốn nhìn thấy người này lại dưới thân mình kiều ngâm rêи ɾỉ, muốn lại một lần nữa dùng chính tay của mình đem người này lêи đỉиɦ núi.

"Tiểu Đa... Tiểu Đa... Ta muốn ngươi..." Thanh âm Nguyễn Ngô Sương mang theo chút khàn đυ.c vang lên, Nguyễn Đa nghe xong chính là hơi hơi sửng sốt, sau đó liền cúi đầu. Nghĩ rằng là Nguyễn Đa không muốn, Nguyễn Ngô Sương có chút thất kinh. Dù sao đây cũng là lần đầu hai người thân mật tiếp xúc sau tám năm, chính mình lại đưa ra loại yêu cầu này. Cho dù là ai, cũng không thể cao hứng được? Nguyễn Ngô Sương bây giờ còn không biết, kỳ thật chính nàng đã sớm muốn làm chuyện quá phận. "Tiểu Đa, thực xin lỗi, nếu ngươi không muốn ta... ta có thể..." Nguyễn Ngô Sương khẩn trương ôm lấy Nguyễn Đa, sợ người này lại một lần nữa rời khỏi mình.

"Tỷ... không sao cả..." Giọng Nguyễn Đa nhỏ đến mức không còn nhỏ hơn được nữa vang lên bên tai, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu nhìn mặt Nguyễn Đa, phát hiện hai má đã đỏ bừng. Nguyễn Ngô Sương mới hiểu, hoá ra không phải do Nguyễn Đa tức giận, mà là thẹn thùng thôi?

"Tiểu Đa... Cám ơn ngươi..." Nguyễn Ngô Sương nói xong, liền hôn lên môi Nguyễn Đa lần nữa. Một động tác nhỏ, đổi vị trí của hai người với nhau. Môi lưỡi kịch liệt dây dưa, chỉ có hai người cực yêu nhau mới có thể mau chóng sinh ra cảm giác, Nguyễn Đa dùng sức bám lấy góc áo Nguyễn Ngô Sương, muốn giảm bớt sự háo hức cùng niềm hạnh phúc đang đánh úp lên người. "Ưʍ..." Tiếng rên đầu tiên từ trong miệng Nguyễn Đa tràn ra, cái này như là ngọn lửa châm đốt cho cả khu rừng, hoàn toàn thiêu đốt Nguyễn Ngô Sương. Hai tay không còn thành thật đặt bên giường, mà là run run đưa lên sờ áo Nguyễn Đa. Nút thắt nho nhỏ bị cởi bỏ, ánh vào mắt Nguyễn Ngô Sương đó là một khối thân thể hoàn mỹ nhưng lại tràn ngập tàn phá. Vết roi, còn có vết bỏng, rắc rối phức tạp vết thương bao trùm lên trên thân thể trắng nõn. Nhưng mà thứ làm cho Nguyễn Ngô Sương rung động nhất chính là chữ "Sương" vô cùng quen thuộc trên xương quai xanh. Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương không ngờ được Nguyễn Đa lại làm như vậy. Không thể tin, phần nhiều còn lại là cảm động cùng đau lòng. " Tiểu Đa... Ngươi..." Nguyễn Ngô Sương định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng nên lời.

"Tỷ tỷ... ta làm như vậy, là muốn đem ngươi khắc sâu ở trong lòng. Còn hi vọng ngươi biết, mặc kệ là tâm của ta hay là thân thể của ta, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình ngươi. Ta...ưmmm" Dù có nhiều lời, cũng không có cách biểu đạt tâm tình. Có lẽ cũng chỉ có hôn, mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại. Hoá ra, đứa nhỏ trời đánh này vẫn luôn luôn thuộc về mình. Tại sao mình lại không suy nghĩ cho cẩn thận, ngốc đến cực hạn trong lòng của nữ nhân chắc có lẽ cũng chỉ có chính mình. Vì cái gì lại quên buổi tối ngày đó chính mình đối nàng đã làm chuyện! Đối nàng thương tổn! "Tiểu Đa, ngươi vì cái gì lại ngốc như vậy, vì cái gì không cho ta biết. Rõ ràng là ta hết lần này đến lần khác thương tổn ngươi, tại sao ngươi còn có thể tha thứ cho ta? Ta rõ ràng là tồi tệ như vậy, ta không xứng đáng làm tỷ tỷ của ngươi, càng không xứng đáng làm người yêu của ngươi."

Nước mắt chua xót lan tràn vào chỗ hai phiến môi giao nhau, trên mặt Nguyễn Đa lại mang theo tia cười vô cùng thoải mái. "Tỷ tỷ, còn nhớ những lời ta đã nói không? Chỉ cần là ngươi, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ, cho dù ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều nguyện ý. Tuy rằng ta yêu ngươi, đã yêu đến nỗi quên cả bản thân, nhưng là ta nguyện ý."

" Tỷ tỷ... A..." Nguyễn Đa vốn định nói gì đó đã bị tiếng ngân đánh gãy, bởi vì Nguyễn Ngô Sương trong lúc nàng nói đã cởi bỏ áo ngực của nàng. Lúc này, trước ngực bị hai cánh môi ấm áp bao bọc lấy, bị đầu lưỡi linh hoạt liếʍ. Nguyễn Đa biết, chỉ như vậy thì mình sẽ không còn là mình nữa.

Tiểu qυầи ɭóŧ liền bị rớt ra, bên trong đã âm thầm mất đi năng lực phản kháng lại du͙© vọиɠ. Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường, toàn thân xích loã, một loại cảm xúc kỳ dị trong lòng lan tràn ra. Rất nhanh cởi bộ váy ngủ mỏng manh trên người mình, mỗi một động tác, Nguyễn Ngô Sương đều cảm giác được cỗ dòng nước ấm giữa hai chân tràn ra. Một thân trắng noãn lại có chút phiếm hồng phấn nộn triển lộ trước mắt, Nguyễn Đa cũng không chịu thua kém mà nằm nhìn ngây ngốc. Tuy rằng Nguyễn Ngô Sương đã tới 32 tuổi, nhưng làn da được bảo dưỡng quá mức tốt đẹp, không lưu lại chút dấu vết nào của năm tháng. Nhìn Nguyễn Ngô Sương từng bước lại gần mình, tầm mắt Nguyễn Đa chuyển hướng tới bộ ngực cao ngất của Nguyễn Ngô Sương, sau đó chậm rãi di chuyển tới đôi chân thon dài thẳng tắp, không có một chút mỡ thừa. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở mảnh rừng rậm tư mật mà mình chưa bao giờ có hi vọng xa vời chạm đến. Lông mịn đen tuyền mang theo chút dịch lỏng, ở dưới ánh mặt trời dị thường đẹp mắt. Mà giữa hai chân đã bị ướŧ áŧ bao trùm, lây dính đến mật dịch trong suốt. Nguyễn Ngô Sương quỳ gối trước mặt Nguyễn Đa, sau đó dùng tay tách hai chân Nguyễn Đa ra, nhìn cánh hoa giống như mình cũng đã ướŧ áŧ, vừa cười, vừa đem chính chỗ tư mật của mình đến gần nơi đó. Mềm mại như một, lầy lội ướŧ áŧ như một, hai chỗ giao thoa mang lại kí©ɧ ŧìиɧ như một. Nguyễn Ngô Sương dùng sức ôm Nguyễn Đa, hận không thể đem người này nhập vào trong thân thể của mình. Cho dù xương sườn đã phát đau, vẫn không muốn buông ra.

"A... Tiểu Đa... Tiểu Đa... Nóng quá... Ngươi nơi đó nóng quá..." Thanh âm hai người rất lớn ngâm nga rêи ɾỉ liên tiếp vang vọng khắp phòng, chiếc giường vì hai người kịch liệt vận động mà phát ra tiếng ken két.

Hai khoả hoa hạch sưng đỏ không chịu nổi cùng nhau ma sát, càng phát ra tiếng vang ám muội. Cánh hoa đã sớm nở rộ kiều diễm, động khẩu chảy ra dòng suốt mật không còn phân biệt được từ hướng của chủ nhân nào nữa. Chỉ có thể cùng đối phương dây dưa cùng một chỗ, yêu nhau quấn quýt.

Nguyễn Ngô Sương dùng sức động eo, mà Nguyễn Đa cũng theo tiết tấu của nàng cùng phối hợp. Giữa hai chân của hai người sớm đã ướt sũng, mà lớp ga giường bên dưới cũng đã thấm ướt một mảng. Kɧoáı ©ảʍ chồng chất ngày càng nhiều, thậm chí không biết đâu là giới hạn nữa.

"Tỷ tỷ... Ta... Không được... Ân... Ta sắp tới... A..." Nguyễn Đa đứt quãng nói xong, thân thể cũng bắt đầu co thắt kịch liệt.

"Tiểu Đa... ưʍ... Chờ ta... Chúng ta cùng nhau... Ân... Cùng nhau tới" Vì thế, phối hợp ngày càng hoàn mỹ. Hai người dùng tay mình tự chống xuống giường, thân thể đều cách xa nhau, nhưng chỗ tự mật lại như cao su dính chặt lấy nhau, chặt chẽ nối tiếp cùng một chỗ. Hai chiếc eo mảnh khảnh không ngừng đong đưa qua lại. Giống như là một trận mưa cuối mùa, huỷ thiên diệt địa.

"Tỷ tỷ ... Tỷ tỷ... Ta không nhịn được... Ân.. A"

"Ân.. Tiểu Đa, Ta cũng tới.... cùng nhau...Chúng ta cùng nhau... a" Hai tiếng rêи ɾỉ kéo dài quanh quẩn trong phòng. Sau khi đạt tới cao triều, Nguyễn Ngô Sương gắt gao ôm Nguyễn Đa, hai người cùng nhau run rẩy co thắt, cùng nhau đi tới đỉnh núi.

Người Nguyễn Đa mang theo hương trà quanh quẩn ở trong cánh mũi Nguyễn Ngô Sương, cái loại

hương vị hồn nhiên này khiến cho Nguyễn Ngô Sương lâm vào mê muội. Hạ thể vẫn đang dị thường ướŧ áŧ, mà ngọn lửa dục xong kia vẫn không hề tắt. Thân là một nữ nhân đã qua tuổi ba mươi, nàng biết rõ du͙© vọиɠ của mình. Đồng thời cũng hiểu được, nếu mình không chủ động, người kia cũng vĩnh viễn không dám chủ động muốn mình.

Nghĩ đến vậy, Nguyễn Ngô Sương kéo tay Nguyễn Đa, đặt ở chỗ hạ thể vẫn còn rất ướt của mình. Nguyễn Đa tự nhiên là bị hành động của Nguyễn Ngô Sương doạ đến, mở to hai mắt, nhìn đến Nguyễn Ngô Sương đó là một con ngươi tràn ngập du͙© vọиɠ.

"Tiểu Đa... Muốn ta... "

Đầu oang một tiếng nổ tung, Nguyễn Đa đã mất đi nặng lực tự hỏi. Cảm giác được Nguyễn Ngô Sương dùng chính tay của mình ma sát cánh hoa kia, hồn đã bay mất, tay cũng ướt.

"Ân... Tiểu Đa... Muốn ta... Muốn ta được không... Tiến vào thân thể ta... Làm cho ta trở thành người của ngươi... A..."

Âm thanh Nguyễn Ngô Sương kéo dài ngâm vang giống như là loại độc dược có thể mê hoặc lòng người, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể kháng cự, huống chi là Nguyễn Đa yêu nàng đã không còn biết đến chính mình. Ngồi dậy đặt trên người Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa dựa vào trí nhớ, học cách mà Nguyễn Ngô Sương đối với mình từng làm, cố gắng gây cho Nguyễn Ngô Sương kɧoáı ©ảʍ.

"Tiểu Đa... Ân... Thật thoải mái... A... Mau chút nữa.. Ân... Mạnh hơn.." Nguyễn Ngô Sương cong người, theo tiết tấu của Nguyễn Đa cử động phối hợp. Hoa hạch đã bị ma sát kí©h thí©ɧ đến cực kỳ mẫn cảm, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ, cũng có thể xuất huyết. Còn Nguyễn Đa cố tình ở nơi đó còn chỉ dùng ngón tay ma sát, Nguyễn Ngô Sương cảm giác chính mình rốt cục không còn chịu nổi nữa cái loại dày vò này, thật giống như bị rơi xuống thung lũng nham thạch nóng chảy. Nếu không được giải thoát, thân thể sẽ đến chết. Giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương đã không còn quản nhiều ý tứ nữa, nàng giữ chặt tay Nguyễn Đa, đặt vào chính miệng cửa hang đã vô cùng ướŧ áŧ kia của mình. "Tiểu Đa... Đi vào nơi đó... Van cầu ngươi.... Muốn ta..."

TBC.