Chương 71

Chương 71

Nguyễn Đa chạy nhanh xuống cầu thang, giống như là sợ chỉ cần chậm một bước thì sẽ mất Nguyễn Ngô Sương. Nàng biết, nàng vẫn luôn biết. Suốt tám năm này, tình yêu của mình đối với Nguyễn Ngô Sương, nhớ thương đối với Nguyễn Ngô Sương một chút đều không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Minh ngồi trên xe, Nguyễn Đa đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó liền mở cửa xe ngồi vào.

"Ba... Ta... Muốn trở về" Đúng vậy, là muốn trở về. Rốt một khắc tại đây, Nguyễn Đa nói ra lời nói mình hằng cất giấu trong lòng.

Không bao giờ tự hỏi như vậy nữa, không bao giờ đi băn khoăn nhiều như vậy nữa. Chính là muốn đứng bên cạnh người kia, hảo hảo yêu nàng, cả đời đều cùng một chỗ. Từng chịu đựng qua nhiều đau khổ, toàn bộ ta có thể quên, thậm chí bắt những thứ đó trở thành bằng chứng tình yêu của ta và ngươi.

Dọc theo đường đi, tài xế im lặng lái xe, mà Nguyễn Đa và Nguyễn Minh ngồi cạnh nhau không nói gì. Đối với việc Nguyễn Đa nhanh như vậy đã nguyện ý trở về, là Nguyễn Minh không ngờ tới. Vừa rồi ở dưới lầu chờ đợi, Nguyễn Minh vốn không ôm kì vọng gì lớn. Nhưng mà, ông đã xem nhẹ chuyện mà lẽ thường khó đoán ra nhất - tình yêu.

Cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Đa xuất hiện dưới cửa, Nguyễn Minh thậm chí trong nháy mắt ngây người cộng thêm khó hiểu. Chẳng lẽ là chính mình hiểu lầm quan hệ giữa nàng với An Nghiên? Hay là nữ nhi đã thay đổi này muốn chấm dứt với An Nghiên hết thảy?

Nguyễn Minh quay đầu nhìn sườn mặt Nguyễn Đa, nữ nhi này, thật sự đã trưởng thành rất nhiều, cho nên mình còn không thể nhìn thấu nàng nữa.

Rốt cục lộ trình xe đã kết thúc, Nguyễn Đa xuống xe, nhìn biệt thự Nguyễn gia so với trước kia cũng không có thay đổi lớn, lòng cảm xúc không nói nên lời. Có một chút xót xa, còn có chút quen thuộc, còn nhiều là bất an và kì vọng.

Nguyễn Đa biết, trong những căn phòng trong kia, có người mà mình yêu nhất. Mặc dù sau khi về nước, đã gặp qua không ít lần. Nhưng mỗi một lần, đều chỉ là hiểu lầm, cho nhau tổn thương mà kết thúc. Lúc này đây Nguyễn Đa quyết định rằng mặc kệ ra thế nào, đều phải nói ra lời trong lòng.

"Lên lầu đi, từ khi ngươi đi, nàng đều ở trong phòng của ngươi." Thanh âm Nguyễn Minh nghe không ra cảm xúc gì vang lên sau lưng, Nguyễn Đa chân giống như bị người ta điều khiển, không có lực phản kháng liền hướng căn phòng từng thuộc về mình tám năm trước mà đi đến.

Hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy ra hai cánh cửa phòng. Ánh mắt mi mắt đầu tiên đó là người nằm trên giường vẫn còn ngủ say. Nơi này hết thảy, tựa hồ đều không thay đổi gì. Trước giường chính là bàn học, trong ngăn khoá dưới bàn học còn chứa cả cặp sách trước kia mình dùng đi học.

Bức tường bị giấy màu hồng nhạt dán kín, ở tám năm trước, sẽ chỉ làm Nguyễn Đa thấy trái tim lạnh lẽo. Mà giờ khắc này, lại khiến nàng cảm giác được vô cùng ấm áp. Có lẽ là do tâm tình bất đồng, có lẽ là người bất đồng. Hiện tại phòng này, tuy rằng so với trước kia hoàn toàn giống nhau, lại làm cho Nguyễn Đa cảm thụ khác nhau.

Đi nhẹ tới, đứng ở bên giường nhìn người nọ bởi vì phát sốt mà gò má ửng đỏ. Tâm cứ vậy dễ dàng đau đớn. Cho dù Nguyễn Ngô Sương từng đối xử với mình thế nào, nhưng Nguyễn Đa đều chưa bao giờ trách nàng. Ngược lại, chỉ cần Nguyễn Ngô Sương chịu một ít thương tổn, Nguyễn Đa sẽ càm thấy đau lòng vô cùng.

Rất nhiều thời điểm, chúng ta sẽ luôn thấy rằng. Ở trong vấn đề tình cảm, ai yêu người nào nhiều hơn thì đó chính là kẻ thua. Mọi việc vẫn cứ thế, Nguyễn Đa vẫn như cũ không hối cải. Nếu yêu một người là sai lầm, ta không ngại sai càng thêm sai. Nếu yêu ngươi khiến ta thua, khiến ta thất bại thảm hại, ta không ngại đem ta ra đều bại trên tay ngươi.

Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa hai má nóng hổi, giống như là giữa sa mạc bỗng nhiên có mưa đá, thoải mái thư thái. Thực hiển nhiên, Nguyễn Ngô Sương thích cảm giác như vậy, càng thích chủ nhân của ngón tay này. Con người lúc ngủ chính là lúc yếu đuối nhất. Cho nên tự nhiên sẽ làm những chuyện mà mang lại cho mình cảm giác an toàn nhất, mà Nguyễn Ngô Sương hiện tại là như thế.

Bởi vì thân thể Nguyễn Đa không tốt, cho nên nhiệt độ cơ thể bốn mùa đều là lạnh như băng, nếu nói khoa trương một chút, giống như là một khối thân thể được đẽo ra từ băng! Mà giờ này khắc này, thân thể người băng tên là Nguyễn Đa này khiến cho Nguyễn Ngô Sương phi thường hưởng thụ.

Hai tay dùng sức kéo mạnh, khiến cho Nguyễn Đa không có gì phòng bị ngã trên người Nguyễn Ngô Sương. "A!" Nguyễn Đa kinh hoảng kêu to lên, lại nhìn đến người nọ nhíu chặt mày lại lập tức đình chỉ.

Lại đến một lần nữa nghe được tiếng hít thở của Nguyễn Ngô Sương đều đặn, Nguyễn Đa mới dám bắt đầu hô hấp. Ngầng đầu, đối diện là dung nhan quen thuộc của người kia. Nguyễn Đa không thể quên được khuôn mặt này, lại càng không muốn lãng quên nó. Gương mặt này đã bao lâu hãm sâu trong lòng mình, đến cả quên cả chính mình.

"Tỷ tỷ, hảo hảo ngủ đi. Ta đã trở về, sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa."

Một loại cảm giác không nói nên lời lan tràn từ ngực trái, giống như là tảng đá nặng ngàn cân đặt lên, cơ hồ không thể hô hấp. Muốn mở hai mắt, lại một chút khí lực động đậy mí mắt đều không có. Trên mặt ngày càng ướt, đau đớn cũng ngày càng rõ ràng. Rốt cục đến khi đau đớn tận cùng, Nguyễn Ngô Sương mới hiểu được loại đau này là từ trong lòng mình mà đến.

Xót xa, cơ hồ làm cho nàng không thể hô hấp, không thể không đổ lệ.

Cảnh tượng xuất hiện trong mộng, không phải là cảnh tượng khác nào cả, mà chính là tám năm trước vụ tai nạn đầm đìa máu. Cho dù mấy ngày nay, Nguyễn Ngô Sương đều liều mạng muốn quên đi. Nhưng chúng lại luôn như mộng yểm quấn chặt lấy người, một lần rồi một lần tra tấn trái tim Nguyễn Ngô Sương.

Bệnh viện thuần một màu trắng tang tóc, còn tràn ngập mùi máu tươi. Nguyễn Ngô Sương si ngốc đứng ở nơi đó, nhìn chính mình đang ngồi ở trên ghế, thất hồn lạc phách. Bác sĩ chậm rãi từ phòng cấp cứu bước ra, phía sau mặt, là một khối thân thể được bao vải trắng.

Sở dĩ nói là thân thể, mà không phải thi thể, đơn giản là vì Nguyễn Ngô Sương không chịu thừa nhận chuyện Nguyễn Đa đã chết là thật.

Yên lặng đứng ở một bên, nhìn người kia đang khóc tâm tê phế liệt, miệng vẫn hô nàng sẽ không chết. "Người này thật chính là mình sao?" Nguyễn Ngô Sương trong lòng tự hỏi. Nhưng là, nếu chính là mình, sao lại khóc đến bộ dạng này? Thật là... có chút doạ người a.

Vì thế chậm rãi tiêu sái tiến đến, Nguyễn Ngô Sương muốn nâng dậy người không chịu thua kém mình. Muốn hảo hảo chất vấn nàng, chỉ là một đứa tiện nhân do tiểu tam sinh ra mà thôi, tại sao lại phải khóc thành như vậy? Nhưng mà, một khắc khi nàng bước lên,phiên bản ấy của chính mình đột nhiên xốc khối vải bố đó lên.

Gương mặt không chút huyết sắc cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hai người, một đôi mắt từng đen như trân châu bị mí mắt che đậy hoàn toàn, không thể loé ra chút ánh sáng nào. Môi bởi vì mất máu quá nhiều, hoặc là dấu hiệu của việc sinh mệnh đã mất đi mà trở nên có chút tím tái, cảm giác miệng hơi hé mang theo ý cười khiến cho người ta không thể tin được.

Tâm hung hăng bị đâm thủng, sau đó bị đặt lên cao, dằn xuống dập nát. Một Nguyễn Ngô Sương khác, đã sớm khóc không thành hình người. Mà mình ở đâu? Mình hiện tại làm cái gì? Nguyễn Ngô Sương lần đầu tiên cảm thấy mê mang như vậy, sau đó như có lực hấp dẫn nào đó, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt kia.

Trí nhớ, lập tức ào ạt tràn về trong đầu. Chín năm ở chung từng thời điểm vụt qua, giống như là cuộn phim điện ảnh, không để ý đến đương sự tâm tình đang thống khổ, cứ như vậy tự phát hình ảnh trôi đi.

"Tỷ tỷ... Ta rất thích ngươi." Nguyễn Ngô Sương vẫn đang nhớ rõ đôi mắt tràn ngập nước mắt cùng khát vọng. Không ai biết, nàng lúc ấy muốn đến chừng nào được nói cùng người kia. "Ta cũng thích ngươi, van cầu ngươi đừng rời đi." Nhưng là, thời gian không cho nàng cơ hội như vậy.

Nước mắt trong tích tắc đã vỡ đê, Nguyễn Ngô Sương biết mình không thể cười nhạo kẻ kia, chỉ có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mà trước nay chưa từng dám nói.

"Tiểu Đa! Kỳ thật từ rất lâu rồi ta đã không còn hận ngươi, những việc ta đối với ngươi, chỉ là tự lừa gạt chính ta mà thôi. Ta yêu ngươi, không phải tình cảm tỷ muội, mà là tình yêu giống như một nam nhân đối với một nữ nhân. Ta xin ngươi! Đừng rời xa ta! Xin ngươi hãy mở mắt ra nhìn ta một lần."

"Tỷ! Tỷ! Ngươi làm sao vậy?" Thanh âm Nguyễn Đa vang lên từ phía trên, Nguyễn Ngô Sương thử cử động thân thể. Phát hiện mình đã khôi phục thể lực, liền mở hai mắt. Nhưng mà chỉ một cái nhìn, liền rốt cục không rời được mắt.

Gương mặt Nguyễn Đa lo lắng cứ như vậy xuất hiện ở phía trước, điều đầu tiên Nguyễn Ngô Sương nghĩ đến đó chính là cảnh tượng đau lòng làm cho nàng không thể hô hấp nổi chỉ là giấc mộng. Có phải hay không? Ông trời thương hại ta? Bây giờ chỉ là một giấc mộng mà thôi, mà Nguyễn Đa chân chân chính chính đã chết từ vụ tai nạn mấy năm trước rồi.

Vì thế, để chứng thực suy nghĩ của mình, Nguyễn Ngô Sương dùng sức ôm chặt Nguyễn Đa, sau đó một bàn tay chạy trên thân thể người kia, muốn xác định đến tột cùng đây có phải là một giấc mộng hay không. Thực hiển nhiên, cách làm của Nguyễn Ngô Sương thực quá phận, nếu Nguyễn Đa không phải tính cách rất tốt, thì "thằng nhãi" Nguyễn Ngô Sương khả năng đã phải nhận n cái tát.

"Tỷ? Ngươi làm sao vậy? Thân thể khoẻ không? Vừa rồi có phải là gặp ác mộng? Ta... ưʍ..." Nguyễn Đa còn chưa nói xong, miệng đã bị Nguyễn Ngô Sương dùng tay che mất. Nàng không thể tin nhìn người đang nằm trên giường khóc giống như một đứa trẻ, trong lòng tràn lan một tia vui mừng cùng đau thương.

Người này, vừa rồi nhất định là mơ thấy mình rời khỏi nàng ? Bằng không sao lại khóc kêu tên mình?

"Tỷ tỷ, đừng khóc được không? Ta hôm nay trở về, chính là muốn nói cho ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời đi. Ở trong lòng Nguyễn Đa, vẫn chỉ có một người là ngươi. Mười bảy năm qua, cho tới bây giờ đều không có gì thay đổi. Ta muốn ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi ở cùng một chỗ."

Có đôi khi, lãng mạn nhất trên thế giới không phải ta yêu ngươi, mà là cùng một chỗ. Bởi vì tình yêu, sẽ cùng với rất nhiều biến cố mà sinh ra rạn nứt. Có thể nói, trên thế giới vững chắc nhất phải tình yêu, mà trên thế giới thứ không đáng tin nhất cũng chính là tình yêu.

Nếu nói, ngươi thật sự yêu ta, muốn cùng ta vượt qua cả đời. Như vậy thì chính là mong được cùng ta cùng một chỗ, mà không phải ta yêu ngươi.

Cho nên, nghe Nguyễn Đa nói, Nguyễn Ngô Sương khóc lại càng thêm lợi hại. Mà nguyên nhân khiến nàng như vậy, một nửa vì cảm động, mà còn lại là giấc mộng kia khiến nàng sợ hãi.

Bả đầu dán lên ngực Nguyễn Đa, cảm thụ được nhịp tim nàng tuy không mãnh liệt, nhưng đã có tiết tấu ổn định.

"Tiểu Đa, mấy ngày ngươi rời đi, ta nghĩ thật nhiều. Có đôi khi ta nghĩ, ta tại sao lại ngốc như vậy, phải làm nhiều chuyện tổn thương ngươi như vậy, làm cho hai chúng ta biến thành như bây giờ. Cho nên ta nghĩ rằng câu đầu tiên ta muốn nói với ngươi, đó là thực xin lỗi."

"Mà trừ lần đó ra, ta còn muốn nói cho ngươi, kỳ thật ta đã sớm trong lòng bất tri bất giác yêu ngươi. Tình yêu ta đối với ngươi, không thể ít hơn so với ngươi yêu ta. Tuy rằng ta từng hận ngươi tám năm rời đi, nhưng giờ ta mới hiểu được. Xa cách cũng không phải là chuyện khó khăn, mà trên thế giới này thống khổ nhất là cái chết"

"Tám năm liền, ta thiếu chút nữa mất đi ngươi. Như vậy bây giờ, ta chỉ muốn nói cho ngươi. Ta muốn cùng ngươi cùng một chỗ, cả đời đều cùng một chỗ."

Chương 72