Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 69

Đợi cho đến lúc hai người mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm thì trời bắt đầu nổi mưa phùn. An Nghiên dốc lòng giúp Nguyễn Đa phủ thêm một chiếc áo, lại cầm theo một chiếc ô to.

Bước chậm trong mưa, tâm tình cũng là dị thường sảng khoái. Mưa thấm vào mặt đất có thản nhiên mùi đất, ngửi thấy cũng là một vị tươi mát. "Tiểu Đa, ta với nơi này cũng không quen thuộc mấy, ngươi muốn ăn cái gì?" An Nghiên vừa cười vừa hỏi Nguyễn Đa, lại không biết vấn đề này đối với Nguyễn Đa cũng khó khăn không kém.

Bởi vì trước khi ra nước ngoài, Nguyễn Đa không có cơ hội được đi khách sạn ăn cơm. Không phải là vì Nguyễn Đa không có tiền, mà bởi vì đầu bếp Nguyễn gia thuê về sớm đã vượt quá trù nghệ của đầu bếp khách sạn năm sao. Hơn nữa Nguyễn Đa đối với thức ăn trước giờ yêu cầu đều là không cao, giống như là chỉ nuôi một thú cưng như cún hay mèo nhỏ, chỉ cần bố thí cho nàng một ít thực phẩm, nàng sẽ không nói một câu oán hận.

"An tỷ, kỳ thật ta cũng rất ít khi tới khách sạn, thế này đi, chúng ta đi đến phố nào đó đông đông, sau đó chọn ngẫu nhiên một khách sạn là được."

"Được, cũng tốt, theo lời ngươi đi!" Hai người bàn xong vừa đi khuất, thì có một chiếc xe liền đi tới từ phía Nguyễn gia.

Hiểu lầm, bỏ qua, làm cho chúng ta cứ bỏ lỡ vận may. Nếu Nguyễn Đa rời nhà muộn một chút có lẽ sẽ nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương xuất hiện ở cửa. Liền giống như tám năm về trước, nếu trực thăng có thể cất cánh muộn thêm một chút, có lẽ Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương sẽ không lãng phí tám năm vô ích.

Nhìn đèn phòng đã bị tắt, giống như lần đầu tiên tới đây, Nguyễn Ngô Sương hạ quyết tâm mới dám đi vào nhà. Một lần, hai lần, ba lần... không ngừng lấy tay ấn chuông cửa, nhưng trong phòng vẫn không phát ra chút động tĩnh nào.

Có lẽ hai người đã đi ngủ rồi, hoặc có thể là đang làm chuyện gì đó. Nguyễn Ngô Sương cứ vậy tự an ủi mình, quyết định tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng là, thời gian chậm trãi trôi qua, vài phút sau vẫn không có ai ra mở cửa. Nguyễn Ngô Sương cảm thấy trong lòng trầm xuống, mất mát không thể nói nên lời.

Vừa rồi ở Nguyễn gia nghe vυ" Phương nói xong những lời này, Nguyễn Ngô Sương mới có đủ dũng khí lần nữa tìm tới Nguyễn Đa. Ở trong lòng của nàng, vẫn còn có một ít nghi hoặc, hoặc nói chính xác là không cam. Nàng muốn biết cuộc sống của Nguyễn Đa tám năm qua, càng muốn biết An Nghiên kia rốt cục là có mị lực gì, có thể làm cho Nguyễn Đa yêu nàng.

Cứ như vậy, Nguyễn Ngô Sương lại một lần nữa tới nơi mà nàng từng chạy trối chết. Thậm chí suốt một đường, Nguyễn Ngô Sương đều tự hỏi nếu nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Đa cùng An Nghiên cùng một chỗ, chính mình tột cùng sẽ thành ra cái gì. Nhưng mà, thực rõ ràng, những chuẩn bị này coi như đã uống phí.

Trong lòng Nguyễn Ngô Sương, cũng không có cảm giác thoải mái, ngược lại là dị thường trầm trọng. So với uy hϊếp xảy ra trước mặt, mọi người lại thường lo sợ những nguy hại bị cất giấu ở chỗ sâu hơn. Nguyễn Ngô Sương tiêu sái xuống lầu, hoàn toàn không để ý trời đã trở nên mưa to, ngây ngốc đứng ở cửa.

Bộ phận bị nước mưa làm ướt đầu tiên là đôi mắt. Sau đó là áo, quần, giầy. Đang là vào mùa mưa thu, thực lạnh, không khí cũng rất lạnh. Nhưng mà cái rét lạnh đó so với trong lòng Nguyễn Ngô Sương cũng không bằng một phần mười. Từng nghĩ đến, cảnh quay trong phim thần tượng, nam diễn viên chính đứng chờ nữ chính đau khổ dưới mưa, ngây thơ đến cực điểm. Nhưng mà đến giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương có thể chân chính cảm nhận được, mục đích làm vậy cũng chỉ vì một chút hi vọng cực kỳ nhỏ bé.

...........................

Nhìn mưa qua cửa kính xe hơi càng ngày càng to, An Nghiên cảm thấy thực may mắn là mình không quên mang theo ô. Ở trên xe nhìn hai bên đường nhìn một đám khách sạn trang hoàng xa hoa hoặc là có nét đặc trưng.. Hai người cuối cùng vẫn lựa chọn một nhà ăn bán đồ ăn Trung Quốc truyền thống.

Thang lầu nhà ăn, bao gồm kiến trúc đều là làm từ ống trúc mà chế thành. Vừa vào cửa là có thể nhìn đến chủ tiệm mặc sườn xám màu đỏ, vẻ mặt ý cười. Hai người cũng không chọn ghế lô, mà tìm ở đại sảnh một chỗ ngồi thoải mái. Bởi vì không khí trên ghế quá mức áp lực, hai người lại không có gì đặc thù cần nói với nhau, cho nên không bằng cứ ở đại sảnh dùng cơm.

Gọi vài món ăn, lại gọi lên một chai rượu, hai người lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình đợi phục vụ đem đồ ăn lên. Nguyễn Đa cầm lấy hồng tửu trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm. Cảm giác độ không nặng lắm, mới nhấp thêm một ngụm nữa.

An Nghiên ngồi phía đối diện nhìn Nguyễn Đa bộ dạng cẩn thận, trong lòng bật cười một trận, nhất thời muốn trêu đùa người này một phen. "Tiểu Đa sao lại chỉ uống có một chút như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ nếu uống say ta sẽ bắt cóc ngươi sao?" Một câu, lời nói trịnh trọng nghiêm túc, phối hợp với biểu tình mất mát trên mặt, thật đúng là làm cho Nguyễn Đa hoảng sợ.

"An tỷ, không phải như vậy đâu! Ta chỉ là không thích uống rượu lắm mà thôi, không phải là không tin ngươi! Ta vĩnh viễn đều xem ngươi như là tỷ tỷ, cho nên ta tin tưởng ngươi đối với ta sẽ không làm điều gì hại ta." Rất nhiều khi, đều bởi vì một câu nói ngắn ngủi, hoặc một vài từ mà bị cảm động. Đơn giản là phân thật lòng ẩn giấu trong câu nói.

An Nghiên nhìn Nguyễn Đa vì kích động mà mặt mũi có chút biến đỏ, trong lòng nói không cảm động đó là giả. Nếu không phải đang ở trong tiệm ăn , nàng nhất định phải đứng lên hung hăng đem người này ôm vào trong ngực. Cho dù người này không thuộc về mình, An Nghiên cũng quyết không cho phép kẻ nào tổn thương nàng.

"Tiểu Đa, cảm ơn ngươi. Ta vừa rồi chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi. Không nghĩ là ngươi lại tưởng thật, nhưng lại nghe được những lời của ngươi, ta thật cảm động, thật vui vẻ. Ngươi tốt như vậy, tuy rằng hai ta không có duyên phận, nhưng có thể làm tỷ tỷ của ngươi, ta thật sự đã rất thoả mãn.

"Tiểu thư, đồ ăn đã xong." Phục vụ lên tiếng, đánh vỡ không khí ấm áp của hai người. Nguyễn Đa cùng An Nghiên nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu vùi vào bữa cơm. Liền giống như là phong cách bữa cơm gia đình, đồ ăn nơi này cũng tạo cảm giác rất Trung Quốc. Hai người gọi phần lớn là đồ ăn Trung Quốc, hương vị mười phần tuyệt hảo. Cứ như vậy, bàn ăn nhất thời trở nên im lặng, ngẫu nhiên cũng chỉ phát ra tiếng đũa bát va chạm vào nhau.

Bởi vì nguyên một ngày đói bụng, cho nên An Nghiên cũng ăn rất nhiều. Khúc mắc trong lòng cũng đã không còn, tâm tình tự nhiên cũng thập phần thư thái. Trong lúc nhất thời, đã quên mất hình tượng thục nữ. Trong lòng chỉ có một tiếng nói, mặc kệ sau này ra sao, ăn no nói sau!

Vì thế, đột nhiên ngừng lại, An Nghiên mới nhận thấy Nguyễn Đa ngồi đối diện cơ hồ không nhúc nhích được mấy miếng. "Tiểu Đa, làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là thân thể không khoẻ?" An Nghiên vẻ mặt lo lắng nhìn Nguyễn Đa, sợ người này đã rất vất vả mới điều dưỡng được thân thể tốt chút bây giờ lại ngã xuống.

"Không có việc gì, An tỷ, chỉ là ta không đói thôi." Nguyễn Đa thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ. An Nghiên nhìn Nguyễn Đa bên gò má, còn có cổ tay gầy gò. Thế này mới phát hiện trở lại Trung Quốc chỉ mấy tuần mà thôi, Nguyễn Đa lại gầy đi một vòng, tươi cười so với trước kia cũng thêm chua xót.

Nguyễn Đa như vậy, làm cho An Nghiên không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt. Nàng cho đến nay đều nhớ rõ, cô gái nằm trên giường, không hề nói một lời nào, trên người là đầy vải băng, cơ thể gầy yếu. Đó là lần đầu tiên An Nghiên nhìn thấy một người nào gầy như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa nhỏ mới từng ấy tuổi có thể lộ ra loại biểu tình bi thương như vậy.

Hai người ăn xong cơm đi ra cửa, liền nhìn bên ngoài trời mưa rất to. Mưa ngập thậm chí đã quá cổ chân người, điều này làm cho Nguyễn Đa hơi hơi nhíu mày. Buổi tối hôm nay có một loại cảm giác kỳ quái luôn hiện hữu trong thâm tâm nàng, luôn muốn về nhà, thật giống như cảm giác có người nào đó đang chờ nàng. Cho nên Nguyễn Đa từ chối gợi ý ở lại khách sạn của An Nghiên, mạo hiểm bắt taxi trong mưa đi về nhà.

Ở trên xe, loại tâm tình bất an này càng lúc càng mạnh, thậm chí làm cho Nguyễn Đa cảm giác thất hồn. Lại một lần nữa thúc giục tài xế tăng tốc, An Nghiên cũng nhìn thấy được Nguyễn Đa khác thường."Tiểu Đa, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" An Nghiên nhìn thái dương Nguyễn Đa vã mồ hôi, lo lắng hỏi.

Biết là phản ứng của mình khiến An Nghiên sợ hãi, Nguyễn Đa miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười. "An tỷ, ta không sao, yên tâm đi, ta chỉ là vội vã muốn về nhà ngủ mà thôi. Dù sao đêm qua cũng không ngủ ngon, có chút mệt."

Thông minh như An Nghiên, tự nhiên có thể nghe ra trong lời nó Nguyễn Đa nhiều mâu thuẫn. Nhưng nàng cũng không muốn đi vạch trần, chỉ là trầm mặc.

Giọt mưa lạnh lẽo lại lần nữa rơi trên thân thể, Nguyễn Ngô Sương lạnh run ôm người mình ngồi xổm dưới tàng cây. Trước khi đi, nàng không ngờ trận mưa này có thể to như vậy. Nếu có thể nghĩ được thế, nàng nhất định tự lái xe của mình đến, hoặc là mang theo một chiếc ô.

"Đợi thêm một chút nữa là được, nếu nàng còn không về, thì đi..." Nguyễn Ngô Sương trong lòng nói dối với mình, giống như dùng để lừa gạt trẻ con ngây thơ, hoàn toàn vô ích.

Đau lòng so với tan nát cõi lòng sẽ tốt hơn, đau lòng thì ít nhất còn cảm giác được đau, ít nhất còn cảm giác được hi vọng. Nhưng mà tan nát cõi lòng, cũng chính là tâm đã chết, ngay cả tư cách đau cũng không tồn tại.

Ánh mắt không nhúc nhích nhìn hai người kia đi xuống từ taxi, đó là hai khuôn mặt quá quen thuộc. Một người là Nguyễn Đa, một người khác chính là An Nghiên. Nhìn thân thể Nguyễn Đa giống như một cơn gió thoảng qua có thể lung lay, Nguyễn Ngô Sương thậm chí có loại cảm xúc muốn đi lên ôm nàng, nhưng đã bị một người khác dành bước.

Nhìn An Nghiên đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, nhìn hai người cùng che chung một chiếc ô. Nguyễn Ngô Sương nghe được tiếng trái tim vỡ vụn, vốn tưởng rằng yêu, lại lúc này như đồ bỏ đi, trở nên không đáng một đồng.

"Quay đầu lại, quay lại liếc mắt nhìn ta một lần được không?" Nguyễn Ngô Sương ở trong lòng khẩn cầu Nguyễn Đa bố thí, nhưng mà thời tiết đang quá xấu, mưa to ảnh hưởng đến tầm mắt của Nguyễn Đa. Cho nên dù quay đầu, vẫn không thể nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương ngồi xổm dưới tán cây, nước mắt chảy xuôi.

Nhưng mà, Nguyễn Ngô Sương lại thấy được nàng.

Ta ở giữa trăm ngàn người, vất vả tìm được ngươi, chỉ vì nháy mắt ngươi quay đầu lại. Thật đáng buồn là, ta nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại không thể nhìn thấy ta.

Nguyễn Ngô Sương cười khổ, nhìn hai người kia đi vào nhà, sau đó suy sụp rời đi. Cũng được, lúc này chính là lối thoát không phải sao? Có lẽ từ tám năm trước, có lẽ từ lúc chính mình đối với Nguyễn Đa tạo thành thương tổn không thể bù đắp, chính mình nên rời khỏi rồi.

Lấy tay gắt gao ôm lấy ngực trái, gần như có cảm giác chết lặng truyền đến, yêu hẳn là nên từ nơi này dập tắt? Tiểu Đa, ngươi thật sự là không cần tỷ tỷ nữa. Như vậy cũng tốt, tỷ tỷ sẽ chúc phúc cho ngươi, chỉ cần người sống tốt, ta đều không can hệ.

Hãy cho một chút vận may cuối cùng của ta bị dập nát hết, sau đó làm tỷ tỷ của ngươi cả đời, không bao giờ kỳ vọng điều gì nữa...

Chương 70
« Chương TrướcChương Tiếp »