Chương 64

Chương 64

"Khụ khụ... Ummm.." Đang trong cơn ho khan kịch liệt, miệng lại bị hai cánh môi ấm áp bao lấy chặn lại, Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn người đang đặt trên thân mình, cơ thể như là bị đinh cố định lại. Cảm giác được cái lưỡi ôn nhuyễn của Nguyễn Ngô Sương đang tiến vào miệng mình càn quét, một loại cảm giác thoả mãn chen lẫn sợ hãi chậm rãi hiện lên trong lòng Nguyễn Đa.

Hai cánh môi bị cắи ʍút̼ thô bạo, đầu lưỡi cũng bị kềm kẹp ở giữa hàm răng. Vừa hôn xong, Nguyễn Đa tựa vào sô pha từng ngụm thở phì phò, mà Nguyễn Ngô Sương híp mắt nhìn người bị mình đặt dưới thân. Lượng cồn quá lớn khiến cho nàng mất đi lý trí, hiện tại nàng chỉ để cho bản năng đi làm việc mà thân thể đang muốn.

Tay xoa lên đôi môi vì hôn mà trở nên sưng đỏ, du͙© vọиɠ trong cơ thể kêu gào, không ngừng nói với nàng : Không đủ! Vẫn còn không đủ! Muốn! Tiếp tục làm việc vừa rồi! Vì thế, Nguyễn Ngô Sương lần nữa cúi xuống hôn Nguyễn Đa. Lần này không hề giống với lần trước thô bạo tràn ngập chiếm đoạt, mà ngược lại giống như một đứa nhỏ vừa ăn no cơm, chỉ đang nhấm nháp tráng miệng.

Nguyễn Đa cảm giác được đầu lưỡi linh hoạt của Nguyễn Ngô Sương một chút một chút ma sát đầu lưỡi với mình, toàn thân giống như rơi vào hố nham thạch nóng chảy. Bản năng thân thể khiến nàng muốn đáp lại hôn Nguyễn Ngô Sương, nhưng lý trí lại nói nàng không thể làm vậy.

Nhìn Nguyễn Ngô Sương hai mắt có chút đỏ lên, Nguyễn Đa trong lòng hơi run run. Nàng đã không còn là hài tử như trước kia, nàng hiểu được giờ khắc này Nguyễn Ngô Sương muốn làm gì với mình. Cảm giác được tay Nguyễn Ngô Sương bắt đầu vuốt ve trước ngực, Nguyễn Đa đưa tay đặt lên vai Nguyễn Ngô Sương dùng sức đẩy ra, lại phát hiện động một chút cũng không có.

"Tỷ tỷ... Đừng như vậy..." Đừng như vậy đối với ta, ta không nghĩ trong tình trạng này lại phát sinh loại chuyện này. Nhưng mà hiện tại, Nguyễn Đa cầu xin dừng lại đối với Nguyễn Ngô Sương lại cực kỳ vô lực. Hai tay Nguyễn Ngô Sương vuốt theo nếp áo Nguyễn Đa, dùng chút sức mạnh mẽ giật ra, nút áo sơ mi lập tức bị xé mở, lộ ra một vùng trắng nõn trước ngực.

Nguyễn Ngô Sương cảm thấy trong đầu oanh một tiếng nổ tung, môi hôn nóng rực không chút do dự đặt lên cổ Nguyễn Đa, trên làn da lưu lại vết cắn, ấn ký thuộc về chính mình. "A... tỷ tỷ... đừng..." Hai chân Nguyễn Ngô Sương đã sáp nhập hai chân Nguyễn Đa, hơn nữa đầu gối từng chút một va chạm chỗ mềm mại nhạy cảm của Nguyễn Đa.

Dần dần, hôn đã không thể làm cho Nguyễn Ngô Sương thoả mãn. Bàn tay tràn ngập mồ hôi không ngừng di chuyển trên thân thể Nguyễn Đa, sau đó trượt xuống dưới muốn cởi bỏ quần Nguyễn Đa. Nhưng bởi vì Nguyễn Đa dùng thắt lưng nên Nguyễn Ngô Sương thử vài lần vẫn không thể cởi ra, mà đó cũng là cơ hội cho Nguyễn Đa phản kháng.

Thừa dịp Nguyễn Ngô Sương đặt chú ý lên lưng quần, Nguyễn Đa dùng chút sức lực cuối cùng đem Nguyễn Ngô Sương đẩy mạnh ra. Lại không biết làm vậy là hoàn toàn chọc giận Nguyễn Ngô Sương, thân thể bởi vì mất thăng bằng mà ngã mạnh trên sàn nhà. Nguyễn Ngô Sương bỗng nhiên nở nụ cười lớn, bộ dạng dị thường đáng sợ.

Đứng dậy, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi hướng tới Nguyễn Đa, mà Nguyễn Đa cũng chỉ có thể run rẩy nép sát vào ghế sô pha. Cảnh tượng như vậy, tựa như con thỏ bé nhỏ không có chút sức lực công kích đυ.ng phải sói đói, chỉ có khả năng bị tiêu diệt. Nguyễn Ngô Sương đẩy hai chân Nguyễn Đa lên, đặt lên vai mình, tay còn lại dùng sức kiềm chế hai cổ tay Nguyễn Đa.

Không còn kiên nhẫn cởi bỏ thắt lưng, Nguyễn Ngô Sương dùng sức kéo quần Nguyễn Đa xuống, thậm chí trên phần eo Nguyễn Đa đã in hắn vết hồng ngân. Rất nhanh đem quần ngoài cùng qυầи ɭóŧ Nguyễn Đa kéo xuống tận đầu gối, sau đó ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm dung mạo chỗ kia, không muốn dời.

Cảm giác được ánh mắt Nguyễn Ngô Sương quá nóng rực, sắc mặt Nguyễn Đa luôn nhợt nhạt cuối cùng cũng nổi lên một tầng đỏ ửng. Theo động tác Nguyễn Ngô Sương chậm rãi tiếp cận, Nguyễn Đa chỉ cảm thấy hô hấp muốn ngừng lại.

Bởi vì kí©h thí©ɧ lúc trước đã khiến Nguyễn Đa hơi hơi động tình, giờ này khắc này, khu rừng rậm đen nhánh lây dính một vài tia mật dịch, đoá hoa đã có dấu hiệu nở rộ. Nguyễn Ngô Sương đưa tay chậm rãi vuốt vùng nhạy cảm kia đã mang theo một ít thuỷ dịch lại vô cùng hồng hào, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ngây ngốc. Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa động vẫn đang không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, ba đầu ngón tay không chút suy nghĩ trực tiếp tiến vào.

Vách tường bên trong ấm áp và quấn chặt khiến Nguyễn Ngô Sương thoải mái cảm thán thành tiếng, cảm giác chất lỏng nóng rực từ bên trong chảy lên ngón tay của mình. Nguyễn Ngô Sương giống như một đứa nhỏ tham lam, càng muốn nhiều hơn thứ chất lỏng ấm áp đó. Vì thế, ba ngón tay bắt đầu hướng vào xâm nhập. Đi vào càng sâu, lại càng nóng, chỗ sâu nhất của hang động lại như có thêm lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho Nguyễn Ngô Sương không ngừng qua lại ra vào.

Sắc mặt Nguyễn Đa chuyển từ đỏ ửng sang trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu rét run lên. Tám năm liền chưa có một ai tiến vào thân thể, nơi đó còn chưa hoàn toàn ướŧ áŧ đã bị xâm chiếm, cái này giống như là Nguyễn Ngô Sương đơn phương phát tiết, gây cho Nguyễn Đa cảm giác như là lần đầu tiên đang bị xé rách, chỉ có đau mà không có kɧoáı ©ảʍ.

Đau quá... Theo nhịp độ đưa đẩy của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa đau đến mức da đầu cũng dần dần run lên. Nhưng mà Nguyễn Ngô Sương không hề phát hiện ra khác thường, ngược lại còn khiến cho tốc độ nhanh thêm. Nguyễn Đa dùng răng gắt gao cắn môi dưới, không dám phát ra một chút âm thanh, nhưng bàn tay cầm lấy thành ghế sô pha đã trở nên trắng bệch.

Muốn giãy dụa thoát khỏi Nguyễn Ngô Sương, nhưng khí lực lần trước đã tiêu hao hết, vì thế Nguyễn Đa cũng chỉ có thể chịu đựng.

Chậm rãi, theo lần thứ mấy chục tiến vào, thân thể Nguyễn Đa bắt đầu có chút thích ứng, đau đớn dần được giảm bớt, hoàn toàn cũng là tràn đầy kɧoáı ©ảʍ tê dại. "Arhh.." Thanh âm vui thích đầu tiên cuối cùng cũng phát ra, đối với Nguyễn Ngô Sương giống như thiên âm, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đa nằm trên ghế sô pha, cứ vậy bị cảnh đẹp trước mắt đoạt đi hồn phách.

Nguyễn Đa giờ khắc này, tóc dài tán loạn phủ lên góc cạnh khuôn mặt, áo sơ mi trắng vẫn còn mặc ở trên người, mà quần dưới đã sớm ném đi phương nào không hay biết. Đùi đẹp thon dài trắng nõn bị mình tách ra thật rộng, lộ ra chỗ thần bí của nữ nhân. Nguyễn Ngô Sương nhìn hạ thể Nguyễn Đa có chút sưng đỏ và còn lộ ra vài tia máu, liền sinh ra một tia đau lòng. Muốn vươn tay đi kiểm tra, lại phát hiện chính trên tay mình dính đầy vết máu đỏ sậm. Tuy rằng đã lau qua, lại vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Liền cứ vậy ngơ ngác, Nguyễn Ngô Sương bỗng nhiên cảm giác trên mặt mình ướŧ áŧ. Dùng tay kia xoa hai má, mới phát hiện là nước mắt của chính mình. Vì cái gì? Tâm lại đau như vậy, vì cái gì nhìn thấy nàng bị mình tổn thương lại khó chịu như vậy. Nguyễn Ngô Sương buông hai chân Nguyễn Đa xuống, hai mắt híp lại muốn nhìn rõ Nguyễn Đa nằm trên sô pha, lại mất thăng bằng mà ngã lên vai Nguyễn Đa.

Chất lỏng lạnh lẽo ướt sũng cả vạt áo, Nguyễn Đa nhẹ nhàng đem Nguyễn Ngô Sương ôm vào trong ngực. Nàng biết phát sinh chuyện này không phải là xuất phát từ chân chính ý định của Nguyễn Ngô Sương, cũng biết là tỷ tỷ không phải muốn tổn hại mình. Nghe âm thanh Nguyễn Ngô Sương khóc nức nở lẫn thống khổ, tâm Nguyễn Đa lại hung hăng nhói đau. Tựa hồ từ lúc cùng với mình, tỷ tỷ luôn bị mình làm cho buồn bực mà phát khóc.

Phòng tuyến nháy mắt sụp đổ, Nguyễn Đa tâm cũng mềm xuống. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nguyễn Ngô Sương, giống như dỗ dành một đứa nhỏ bị đau. Nguyễn Đa hiểu được, nàng sớm đã trúng mũi tên tẩm độc của Nguyễn Ngô Sương, cho dù là tám năm trước hay là tám năm sau, mình đều trước sau như một yêu nàng. Nếu tỷ tỷ muốn thân thể của mình, có gì lại không thể được đâu?

"Tỷ tỷ... Đừng khóc... Chỉ cần là ngươi... Mặc kệ là đối với ta như thế nào... Chỉ cần là ngươi là tốt rồi." Thanh âm Nguyễn Đa nhu nhu bị Nguyễn Ngô Sương nghe lọt vào lỗ tai, thậm chí làm cho nàng tưởng như đây là giai điệu của Thiên Sứ. Nghe lời Nguyễn Đa nói xong, Nguyễn Ngô Sương quả nhiên ngừng khóc, nâng người dậy nhìn Nguyễn Đa không rời mắt, dù cho trước mắt nàng hiện tại là một mảnh mơ hồ.

Thân thể lại lần nữa đè ép nằm xuống, bàn tay mò tới cánh hoa bên dưới. Lúc này đây, Nguyễn Ngô Sương không giống như lần trước thô bạo dùng ngón tay tiến vào, mà là dùng lưỡi ấm áp. Bất cứ nữ nhân nào, cũng đều hi vọng được người yêu đối đãi ôn nhu. Nhất là Nguyễn Đa, lại càng chờ mong được Nguyễn Ngô Sương ôn nhu.

Hoa hạch bị hai cánh môi nhẹ nhàng bao lấy, sau đó chậm

rãi ma sát. Hạ thể Nguyễn Đa vừa mới phục hồi lại nháy mắt trở nên nóng rực. Tìиɧ ɖu͙© như ngọn lửa trong người rất nhanh được thiêu đốt, chỉ có gắt gao cắn lấy môi dưới mới có thể nhịn ra tiếng rêи ɾỉ.

Nguyễn Ngô Sương liếc mắt nhìn Nguyễn Đa, phát hiện biểu tình của nàng không phải thống khổ mới tiếp tục cúi xuống, nhưng động tác vẫn là vô cùng mềm nhẹ. Trong lòng có một tiếng nói luôn bảo rằng, nhất định không thể tổn thương nữ nhân này nữa. Đầu lưỡi chậm rãi đi xuống, sau đó ở cửa hang bồi hồi trêu chọc.

"Ân... A..." Đầu lưỡi Nguyễn Ngô Sương ấm áp giống như độc dược, làm cho Nguyễn Đa lâm sâu vào mê muội. Người mà ngày đêm tư tưởng hiện tại đang chiếm lấy nàng, mặc dù trận giao hoan này chỉ có mình là tỉnh táo, nhưng vậy cũng là tốt lắm rồi. Chỉ cần làm cho tỷ tỷ vui vẻ là tốt rồi, mình ra sao, đều không có vấn đề!

Nhẹ nhàng nâng vòng eo, nói cho Nguyễn Ngô Sương rằng mình đang khát khao được nàng tiến vào. Tuy rằng hiện tại Nguyễn Ngô Sương say rượu, nhưng không hoàn toàn quên mất kỹ năng trên giường. Nhận được ám chỉ của Nguyễn Đa, nàng không tiếp tục trêu ghẹo bên ngoài, mà đem đầu lưỡi thẳng tiến vào bên trong hang động, trong đó còn có thản nhiên mùi máu tươi.

"A... Tỷ tỷ... Muốn ta... muốn ta...!" Nguyễn Đa bị đầu lưỡi Nguyễn Ngô Sương nóng rực hoàn toàn cướp mất lý trí, không ngừng vặn vẹo eo, muốn làm cho Nguyễn Ngô Sương càng tiến vào sâu hơn. Đối với nhiệt tình của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương vui vẻ nhận, đầu lưỡi không ngừng chuyển động trong vách tường, sau đó thỉnh thoảng công kích, đá lên vách tường.

Cảm giác thân thể nháy mắt biến mất, bây giờ Nguyễn Đa cũng chỉ có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tê dại từ dưới hạ thể tràn lan khắp thân thể. Ngay tại lúc nàng cảm thấy mình sắp đạt đến đỉnh cao trào, chiếc lưỡi ấm áp của Nguyễn Ngô Sương ly khai. Nguyễn Đa khó hiểu nhìn Nguyễn Ngô Sương, sau đó liền nhìn thấy người nọ dùng ngón tay dần dần xâm nhập vào thân thẻ của mình.

Hình ảnh kí©h thí©ɧ như vậy đánh sâu vào thị giác Nguyễn Đa khiến cho nàng càng thêm mẫn cảm, cảm giác được ngón tay Nguyễn Ngô Sương mạnh mẽ tiến vào chỗ sâu nhất, âm thanh càng ngày càng cao, vỡ ra khỏi miệng biến thành tiếng rêи ɾỉ. "Arh... Tỷ tỷ.. tỷ tỷ.. Nhanh quá... A... Thật sâu.. Đừng... Ta không chịu nổi... A..."

Tựa hồ là nghe được âm thanh của Nguyễn Đa động lòng người, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi nâng người lên. Nhưng ngón tay đặt trong thân thể Nguyễn Đa vẫn rất nhanh đưa đẩy ma sát. Nguyễn Đa chỉ cảm thấy thân thể tràn ra mồ hôi ngày càng nhiều, vì thế liền đưa tay cởi bỏ nút áo sơ mi, cho nên, ánh vào mắt Nguyễn Ngô Sương là nửa thân trên tràn ngập vết thương cùng một đôi bả vai trơn bóng nhẵn nhụi.

Bả vai không hề có một vết sẹo cùng với thân thể tràn ngập vết thương tạo thành một hình ảnh đối lập, Nguyễn Ngô Sương tham lam tựa đầu lên bả vai Nguyễn Đa, đồng thời đem vành tai đến gần miệng Nguyễn Đa, thật sự nghe Nguyễn Đa phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

Theo hai ngón tay qua lại ra vào, chất lỏng theo cửa hang phun ra càng ngày càng nhiều. Nguyễn Ngô Sương dùng ngón cái bên ngoài rất nhanh ấn lên hoa hạch đang sưng phồng không chịu nổi, hai ngón tay bên trong cũng dùng sức đâm thẳng vào hoa tâm. Tay Nguyễn Đa không còn bám vào ghế sô pha, mà ôm chặt lấy lưng Nguyễn Ngô Sương, cho dù móng tay đã muốn ăn vào da thịt người kia cũng không hề hay biết.

Vì Nguyễn Ngô Sương gây cho nàng quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, làm cho Nguyễn Đa cảm giác được thân thể mình rất nhanh phát điên. Dùng sức đem kɧoáı ©ảʍ này đuổi ra, lại phát hiện không hề có một chút tác dụng. Tựa hồ hiện tại việc duy nhất mình có thể làm làm kêu rên ra tiếng, để cho kɧoáı ©ảʍ được giải thoát. "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi... A..a..." Nghe Nguyễn Đa lúc đạt tới cực hạn thét lớn, Nguyễn Ngô Sương cũng vô pháp chống cự, trong tim tràn đầy kɧoáı ©ảʍ, dùng sức cắn một ngụm trên vai Nguyễn Đa.

Một khắc, trong phòng tràn đầy mùi hương hoan ái cùng với mùi máu tươi. Bởi vì trong người nhiều chất men, lại vừa làm qua một loạt vận động mất sức, Nguyễn Ngô Sương liền tựa vào vai Nguyễn Đa nặng nề ngủ. Thậm chí ngón tay còn trong người Nguyễn Đa quên chưa rút ra.

TBC