Chương 63
Ban đêm, giường lớn trắng noãn, hai thân thể nữ nhân hoàn mỹ giao triền cùng một chỗ, Trần Hề đem tay ôm lấy cổ Từ Nhã, cùng đợi thời khắc treo lên đến đỉnh phong. Nhưng không may là, điện thoại nhắm đúng lúc này reo lên, hai người vốn mặt đang ửng hồng nháy mắt trở nên xám xịt.
Cũng không thèm để ý đến cuộc gọi đang không ngừng réo rắt vang lên, nhưng mà hôm nay điện thoại cứ như cố ý phá hư chuyện tốt của hai người, vang mãi không chịu dừng.
"Ân... Tiểu Nhã... A... ta sắp tới... nhanh lên...a.." Trần Hề dùng sức vặn vẹo vòng eo, cùng phối hợp cho Từ Nhã tiến vào càng thêm sâu. Rốt cục sau vài lần đưa đẩy siêu tốc, Trần Hề thoả mãn rêи ɾỉ ra tiếng.
Từ Nhã cầm khăn tay bên cạnh lau lau tay, không chịu được nữa bắt điện thoại. Tuy rằng vừa thành công đưa người yêu lên cao trào, nhưng Từ Nhã vẫn hơi hơi bất mãn, dù sao cú điện thoại chết tiệt này cũng đã khiến đêm nay của hai người dừng lại quá sớm, cho nên ngữ khí tiếp điện thoại không hề tốt.
"Alo! Khuya vậy còn gọi điện thoại là muốn đòi mạng sao? Ngươi tốt nhất nên có chuyện gì trọng yếu, nếu không ta và ngươi sẽ không yên chuyện đâu!" Từ Nhã tức giận rống vào điện thoại, tay còn lại thì đang nhẹ nhàng vuốt hai bên má đầy mồ hôi của Trần Hề. "Ui da, sao tính tình lại nóng như vậy? Có phải đang làm chuyện không dành cho trẻ em thì bị quấy rầy a? Ta không phải đã khuyên các ngươi rồi sao, không nên hàng đêm đều sênh ca mất sức, sao lại không chịu nghe lời đây..!!" Thai Di ở bên kia trêu chọc Từ Nhã, hoàn toàn đã quên nàng vừa rồi cũng vừa xướng khúc hoàn ca với Linh Lâm.
"Nhanh lên, ngươi có chuyện gì, mau nói!" Từ Nhã vội vã muốn vứt quách điện thoại để đi an ủi người đang yếu ớt trên giường, nhưng không dám thực hiện. Trực giác nói cho nàng Thai Di khuya như vậy còn gọi điện thoại nhất định là phải có việc gấp.
"Oh, là vầy... Ta kỳ thật là muốn gọi Tiểu Hề, bất quá nói với ngươi cũng không sao. Nguyễn Ngô Sương uống rượu trong này, bây giờ đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi. Nơi này cũng đến giờ phải đóng cửa, để nàng một mình ở đây cũng không ổn, cho nên..."
"Thai Di! Ngươi thật là đồ không lương tâm! Khuya vậy gọi cho ta chỉ vì nữ nhân chết tiệt kia! Ta nói cho ngươi, ta không đi! Tiểu Hề bảo bối của nhà ta cũng sẽ không đi! Ngươi không cần mất công, cứ đem Nguyễn Ngô Sương tỷ tỷ xinh đẹp kia về nhà ngươi là được rồi." Từ Nhã rống một khúc gọn gàng liền ngắt điện thoại, sau đó vẻ mặt khẩn trương nhìn Trần Hề.
"Ai?"
"Thai Di..."
"Chuyện gì?"
"Nguyễn Ngô Sương uống rượu, gọi chúng ta đi đón nàng."
"Đi thôi, bây giờ luôn."
"....."
"Tiểu Hề! Muốn đi thật sao? Đã khuya thế này rồi thật phiền toái a!" Từ Nhã một bên khóc thét lên, nhìn Trần Hề vào phòng tắm, tắm rửa cấp tốc rồi đi ra, trong lòng không phải tư vị! Tốt, ngươi cùng ta sống chung với nhau lâu như vậy, trong lòng ngươi vẫn là nữ nhân kia quan trọng nhất có đúng hay không?
"Đã khua vậy còn bắt đi đón nàng là sao!" Từ Nhã nằm trên giường thầm mắng trong lòng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì lại mạnh mẽ bật dậy. Cũng bắt chước Trần Hề cấp tốc tắm rửa một chốc liền vọt ra, cũng mặc quần áo. Nhìn Từ Nhã thái độ khác thường, Trần Hề có chút đăm chiêu nhìn nàng, rõ ràng là tỏ vẻ nghi hoặc.
"Không có gì, ta chỉ là lo lắng ngươi đi ra ngoài một mình không an toàn, không phải ghen!" Cùng khoác tay Trần Hề đi xuống lầu. Nàng kỳ thật rất muốn nói cho Từ Nhã, cuối cùng một câu lại thành giấu đầu lòi đuôi.
Hai ngươi rất nhanh tới quán bar của Thai Di, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thai Di cùng Linh Lâm ngồi ở chính giữa ghế sô pha, bên cạnh còn có Nguyễn Ngô Sương gục đổ. Từ Nhã vẻ mặt bất đắc dĩ tiêu sái bước qua, mà Trần Hề trên mặt là một tia đau lòng.
"Tiểu Sương, tỉnh lại đi? Sao lại uống nhiều như vậy!" Trần Hề ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng lay gọi, ánh mắt ôn nhu khiến cho Từ Nhã lòng hơi hơi bất mãn.
"Tiểu Đa? Là Tiểu Đa sao? Ngươi đến tìm ta sao? Ha ha... Thật tốt, ta còn tưởng ngươi có nữ nhân kia rồi sẽ không cần tỷ tỷ nữa. Nàng có cái gì tốt đâu? Chẳng qua là cùng ngươi 8 năm mà thôi. Nhưng mà ngươi có biết hay không, ta lúc nào cũng chờ ngươi! Đừng rời bỏ ta được không? Van xin ngươi đừng rời tỷ tỷ được không?" Nguyễn Ngô Sương say bất tỉnh nhân sự có lẽ khác so với bình thường rất nhiều, ít nhất, nàng không còn kiêng kị nói ra lời trong lòng. Không để ý đến thứ tôn nghiêm vô dụng, lại càng không để ý đến ánh mắt người khác. Nàng hiện tại, chỉ là một nữ nhân mong người mình yêu thương quay trở về.
Trần Hề trong mắt có một tia phẫn nộ cùng khó hiểu, theo trong lời nói của Nguyễn Ngô Sương, nàng đoán ra có khả năng Nguyễn Đa đã yêu người khác. Nhìn điện thoại di động của Nguyễn Ngô Sương rơi trên ghế sô pha, Trần Hề trực tiếp cầm lên, quả nhiên trên màn hình hiện lên danh bạ dừng ở số điện thoại của Nguyễn Đa.
Có thể nói, ở xã hội này, chỉ cần tiền thôi đã mua được bất cứ thứ gì. Nguyễn Minh chi nhiều tiền như vậy, sao có thể không tra ra một dãy số? Không chút do dự bấm nút gọi, Trần Hề trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng ý niệm muốn bênh vực Nguyễn Ngô Sương. Thế cho nên nàng hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt Từ Nhã.
"Alo..." Thật lâu điện thoại mới có người nghe máy, lập tức truyện đến thanh âm cực kỳ suy yếu.
"Alo, là Tiểu Đa sao?" Trần Hề cố nhịn lửa giận trong lòng, làm bộ như bình thản.
"Ngươi là... Trần Hề tỷ sao?" Thanh âm Nguyễn Đa hơi hơi kinh ngạc. "Phải, thật tốt a, Tiểu Đa còn có thể nhận ra ta sao. Là thế này, Tiểu Sương xảy ra chút việc, làm phiền ngươi tới đây một chút." Trần Hề báo địa chỉ cụ thể của quán bar, không đợi Nguyễn Đa nói thêm câu nào đã cắt điện thoại.
Nghe bên kia điện thoại truyền đến âm ngắt kết nối, Nguyễn Đa chậm rãi đứng dậy xuống giường. Đã qua một ngày, thân thể cũng đã khôi phục một ít khí lực. Tuỳ tiện khoác tạm chiếc áo gió, lại nhìn nhìn người ngủ bên cạnh, An Nghiên, Nguyễn Đa vội vàng tiến ra cửa. Tuy rằng trời sắp bước vào mùa hè, nhưng ban đêm gió vẫn có chút lạnh.
Nguyễn Đa chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cảm thấy gió không ngừng lùa vào cổ áo, khiến cho sắc mặt nàng càng thêm nhợt nhạt. Nếu lúc này một người qua đường nhìn thấy, không khéo còn bị doạ chết. Đi tới đường cái, Nguyễn Đa bắt một chiếc taxi. Thuận miệng báo ra địa chỉ, sau đó lẳng lặng tựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Bởi vì trước kia chịu nhiều thương tích, hơn nữa còn không hảo hảo điều trị, cho nên thân thể Nguyễn Đa mười phần sợ lạnh, lại mười phần yếu ớt. Cho dù là ở trong xe, thân thể Nguyễn Đa suy yếu đã lạnh run. Nhìn xe tới cửa quán bar, Nguyễn Đa trả tiền cho tài xế liền lập tức bước vào.
Trong lòng ẩn ẩn bất an, nàng không biết Nguyễn Ngô Sương xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe ngữ khí của Trần Hề, tựa hồ có chút tức giận. Cuối cùng thấy được Trần Hề, đương nhiên, cũng biết được Từ Nhã đứng bên cạnh. Nguyễn Đa lẳng lặng hướng phía trước đi tới, bất an trong lòng nhìn thấy được người kia nằm trên sô pha liền biến mất hầu như không còn.
Mà ngay tại lúc Nguyễn Đa đi tới, cũng khiến cho Thai Di và vài người kinh diễm không ít. Người ở đây, trừ bỏ Nguyễn Ngô Sương đã say khướt, cũng chưa có người chân chính gặp mặt Nguyễn Đa. Cho nên nữ nhân lạnh lùng, dáng người cao gầy này xuất hiện, thực khiến cho Thai Di cùng Linh Lâm kích động. Đương nhiên người cũng bị kích động là Từ Nhã, nếu nàng không phải bị Trần Hề làm cho tâm tình cực kém, việc trước hết muốn làm là xông lên đem người này ôm vào trong ngực.
Nguyễn Đa bị ánh mắt vài người soi xét khiến nàng mất tự nhiên, nhẹ lắc đầu, che giấu khẩn trương, mà không biết làm vậy càng khiến cho nhiều người chú ý. Từ Nhã mắt vẫn nhìn Nguyễn Đa không nhúc nhích, nhìn đến động tác của Nguyễn Đa vừa rồi, hai mắt rực sáng như một gã sắc lang.
Hết thảy điều này bị Trần Hề thu vào đáy mắt không sót một tia, ánh mắt nhìn Nguyễn Đa càng thêm lạnh lùng. Tuy nàng không chán ghét Nguyễn Đa, nhưng nàng tuyệt đối không thích nữ nhân này. Cho dù thừa biết thơ ấu của nàng là bi thảm thống khổ đến cỡ nào, cho dù biết nàng từng chịu bao nhiêu thương tổn, nhưng Trần Hề đối nàng lại không hề sinh ra một tia hảo cảm. Nhất là hiện tại nàng làm cho Nguyễn Ngô Sương đợi tám năm trở thành vô ích, Trần Hề đối Nguyễn Đa càng thêm bất mãn.
"Rốt cục cũng tới đây rồi phải không? Ta lại tưởng ngươi đã cùng bạn gái kia cùng một chỗ vui vẻ, đem Tiểu Sương bỏ ra khỏi đầu." Trần Hề khí thế bức người nói với Nguyễn Đa, bởi vì nàng là nữ nhi của thị trưởng, gia cảnh quá mức tốt đẹp, từ nhỏ đã được nuông chiều thái quá cho nên không bao giờ có tính nhẫn nại.
Nguyễn Đa nghe Trần Hề nói sắc mặt càng thêm trắng bệch, môi cũng gắt gao mím chặt không nói được lời nào. Qua hồi lâu, Trần Hề nhìn Nguyễn Đa không có ý tứ trả lời, mới tiếp tục nói :" Ngươi có biết Tiểu Sương đợi ngươi bao lâu không? Ngươi có biết Tiểu Sương vì chờ ngươi mà ăn bao nhiêu khổ không? Tuy rằng ngươi cũng thực đáng thương, nhưng đó cũng không phải là lý do để phản bội lại nàng. Ngươi giờ không còn yêu nàng, thế trở về làm cái gì, còn mang theo người gọi là bạn gái? Ngươi đang muốn trả thù có phải không?" Trần Hề gằn từng tiếng, hung hăng xả lên người Nguyễn Đa, làm cho nàng cơ hồ không chịu nổi. Nàng rất muốn mở miệng nói rằng không phải như vậy, nhưng mà nhìn đến nước mắt trào ra trên mặt Nguyễn Ngô Sương, lời muốn nói vẫn là ngừng lại, rõ ràng đúng là chính mình làm tổn thương tỷ tỷ. "Thực xin lỗi..." Nguyễn Đa nhẹ giọng nói, ngươi khác nghĩ là cùng Trần Hề nói, nhưng chỉ có nàng biết, nàng là đang nói với Nguyễn Ngô Sương.
"Ngươi cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là đủ sao? Ngươi..."
"Tiểu Hề!" Trần Hề muốn nói gì đó lại bị Từ Nhã lớn tiếng ngắt lời, nàng quay đầu nhìn Từ Nhã vẻ mặt tối tăm, tâm hung hăng nhói đau. Tiểu Nhã, ngươi chẳng lẽ còn đối với nàng nhớ mãi không quên sao? Hiện tại nàng đã trở lại, ngươi không phải là lại muốn cùng nàng làm lại? Trần Hề trong lòng chất vấn Từ Nhã, lại khư khư không nói ra miệng.
"Tiểu Đa, thực xin lỗi, Tiểu Hề đang kích động, ta sẽ giải thích sau. Tiểu Sương bây giờ giao cho ngươi, làm phiền ngươi để ý nàng một chút được không?" Từ Nhã vừa nói, một bên đem Nguyễn Ngô Sương đặt lên vai Nguyễn Đa. Bởi vì lúc này mọi người đều đang rất tức giận, nên không ai nhận ra khi Nguyễn Đa đón lấy Nguyễn Ngô Sương, thái dương đã chảy ra mồ hôi.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Nhã, cũng cám ơn ngươi Trần Hề tỷ. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc tỷ tỷ." Nguyễn Đa nói xong liền đỡ Nguyễn Ngô Sương dìu ra ngoài, mỗi bước đi lại vô cùng khó khăn. Bởi vì An Nghiên còn ở nhà, cho nên Nguyễn Đa không muốn mang Nguyễn Ngô Sương về. Nhìn khu khách sạn bên kia, Nguyễn Đa xốc lại sức lực, chậm rãi đỡ Nguyễn Ngô Sương đi tới.
Đợi cho vào đại sảnh khách sạn, mồ hôi Nguyễn Đa đã gần ướt sũng quần áo của nàng. Nam bảo vệ nhìn Nguyễn Đa thân thể gầy yếu còn phải đỡ thêm một nữ nhân, lòng tốt nổi lên muốn giúp Nguyễn Đa lại bị nàng nhẹ giọng cự tuyệt. Không biết vì sao, Nguyễn Đa chỉ là không muốn thân thể Nguyễn Ngô Sương bị người xa lạ đυ.ng vào. Cho dù mình phải vất vả thêm một chút, cũng không thể.
Đợi vào phòng, Nguyễn Đa đã sớm mệt không chịu được, mồ hôi trên trán chảy xuống hai bên cằm gầy gò không ngừng giọt xuống. Cảm giác thân thể của mình sắp chống đỡ không được, Nguyễn Đa chậm rãi dìu Nguyễn Ngô Sương tới trên ghế sô pha, sau đó lảo đảo ngã xuống bên cạnh.
"Khụ khụ..." Thân thể vì vừa vận động mạnh mà ho khan, lúc đi ra ngoài Nguyễn Đa quá vội vàng cho nên không mang theo thuốc, chỉ có thể để cho cổ họng tiếp tục ho lên, "Khụ khụ... Khụ khụ..." Ho khan thanh âm ngày càng kịch liệt, khiến cho Nguyễn Ngô Sương hơi cau mày chuyển tỉnh, nàng muốn tạp âm khó chịu này mau mau ngừng lại.
Từ trong tiềm thức, đem thân xác đặt lên trên người Nguyễn Đa, sau đó tìm đến nơi phát ra âm thanh, hung hăng hôn lên.
Chương 64