Chương 62
Đem xe dừng lại trước tiểu khu cho thuê, Nguyễn Ngô Sương ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ nho nhỏ, nàng biết đó chính là nơi Nguyễn Đa sống. Hít sâu một hơi, giống như là làm một quyết định vô cùng quan trọng mới xuống xe, chậm rãi tiêu sái đến khu nhà. Lên mỗi tầng, Nguyễn Ngô Sương lại có cảm giác tim đập nhanh thêm một nhịp.
Đợi cho đứng trước cánh cửa, Nguyễn Ngô Sương thậm chí cảm thấy tim mình đang muốn khoét một cánh cửa mà thoát ra ngoài. Ngón tay thon dài tinh tế ấn vang chuông cửa, trong phòng lại truyền đến một thanh âm của một nữ nhân xa lạ. Nguyễn Ngô Sương kích động, cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ lên so sánh đối chiếu, xác nhận mình không tìm nhầm nhà mới ấn chuông cửa lần nữa.
Lần này người trong phòng không hỏi lại mà trực tiếp mở cửa. Sau khi mở, kể cả người đứng ngoài và người trong nhà đều là sửng sốt. An Nghiên nhìn tới người đứng ngoài cửa, trước tiên đã xác định đây chính là vị tỷ tỷ mà Nguyễn Đa luôn nhớ mãi không quên. Bởi vì hai người diện mạo có nhiều chỗ tương tự, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng không phải hoàn toàn giống nhưng cũng năm phần giống nhau.
Đồng dạng, Nguyễn Ngô Sương cũng đối với An Nghiên đứng trước mặt mình để ý rất nhiều. Mà dựa vào hiểu biết về Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương biết Nguyễn Đa không phải người thích cùng người khác gần gũi. Trừ phi người kia quan hệ vượt quá mức tầm thường, hoặc Nguyễn Đa đối với người kia muốn dựa vào. Nguyễn Ngô Sương trong lòng ẩn ẩn bất an, trực giác nữ nhân nói cho nàng nữ nhân trước mặt mình là không phải người đơn giản.
"Xin chào, xin hỏi Nguyễn Đa ở đây phải không?" Áp chế nghi vấn trong lòng, lộ vào một nụ cười không chê vào đâu được, trừ bỏ đối mặt với Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương vẫn là cực kỳ tự tin, giống như tám năm về trước không thay đổi. "Đúng vậy, ngươi là tỷ tỷ của nàng sao? Xin chào, ta gọi là An Nghiên." Hai người sớm đã có đáp án trong lòng, tựa hồ cái loại đối thoại này chỉ là vô nghĩa.
"Phải rồi, ta muốn gặp nàng, cái kia... An tiểu thư, ngươi không mời ta vào nhà sao?" Nguyễn Ngô Sương không có một tia ngại ngùng liền hỏi, giống như đây là chuyện thường tình. "A, thật có lỗi." An Nghiên nghiêng người cho Nguyễn Ngô Sương đi vào phòng, nhìn đến ánh mắt mong chờ của Nguyễn Ngô Sương, nàng đã có thể đoán ra nội tâm của nàng.
Chỉ nhìn vào ánh mắt có thể đoán ra nội tâm của người khác, loại này đối với người bình thường rất khó làm được, nhưng đối với An Nghiên là mười phần đơn giản. Là một bác sĩ tâm lý, nàng luôn cần hiểu được tâm lý của bệnh nhân, nhưng mà bình thường người bệnh tâm thần lại không muốn nói ra lời thật lòng cho bác sĩ. Cho nên từ ánh mắt đoán được nội tâm, chính là kỹ năng của bác sĩ tâm lý.
Theo từ cửa nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương, An Nghiên nhìn lâu nhất không phải diện mạo, mà là ánh mắt của Nguyễn Ngô Sương. Hai người lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau, An Nghiên thấy được trong ánh mắt Nguyễn Ngô Sương sự kinh ngạc, còn có chút thất vọng. Kinh ngạc là thấy được chính mình là người xa lạ, thất vọng là vì tâm lý nàng đang cực kỳ chờ mong một chuyện, cho nên không có người kia xuất hiện đã vi phạm kỳ vọng, mới có thể lộ ra ánh mắt như vậy.
Sau đó, mình để nàng vào nhà, ánh mắt người kia lại có phần vui sướиɠ nhưng chờ mong không có chút nào giảm bớt. An Nghiên đứng ở sau lưng Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười, chỉ một hồi, nàng đã đem lần đầu tiên gặp mặt người khác phân tích thấu triệt từ trong ra ngoài.
"Haha, thật sự là một người không được thành thật." An Nghiên ở trong lòng nói, đồng thời cũng chứng thực một sự kiện : bác sĩ tâm lý ở một phương diện nào đó thật là đáng sợ.
Nguyễn Ngô Sương lẳng lặng ngồi trên sô pha, đồng thời quan sát phòng ở. Phòng cũng không lớn, chỉ có một phòng khách, một phòng tắm, và một phòng bếp còn lại không còn cái khác. Gần là như thế này, cũng đã làm cho Nguyễn Ngô Sương đen mặt một nửa. Sau vài lần xác nhận kĩ càng, nàng khẳng định nhà này chỉ có một phòng ngủ.
Như vậy... Nguyễn Ngô Sương dùng ánh mắt liếc nhìn An Nghiên, hai người này là ngủ chung sao?
"Nguyễn tiểu thư muốn uống gì không?" An Nghiên ngồi ở phía đối diện Nguyễn Ngô Sương, cười hỏi, thật giống như nàng là chủ nhân của căn phòng này. Mà Nguyễn Ngô Sương, chỉ là một vị khách tới ghé chơi.
"Nước lọc, cảm ơn." Nguyễn Ngô Sương bất mãn cau mày, ánh mắt vẫn còn nhìn vào phòng ngủ. An Nghiên cũng không để ý đến việc Nguyễn Ngô Sương thất lễ, ngược lại nhiệt tình đứng dậy rót nước cho Nguyễn Ngô Sương. Hai người lẳng lặng uống nước, trong phòng nhất thời rơi vào trầm tĩnh.
"Tiểu Đa ở trong này sao?" Rốt cục thì Nguyễn Ngô Sương thiếu kiên nhẫn, phải hỏi ra vấn đề mấy trăm lần suy nghĩ trong lòng.
"À? Nguyễn tiểu thư muốn gặp Tiểu Đa sao? Nhưng mà nàng còn không đứng được lên đâu, đêm qua nàng quá mệt mỏi, cho nên cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
An Nghiên nói một câu cực kỳ ái muội, mà làn da trắng nõn bỗng thản nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng cũng rất hợp với tình hình, muốn cho người khác không hiểu lầm mới khó. Nguyễn Ngô Sương đối với Nguyễn Đa, vẫn đều là cực kỳ nhạy cảm. Khi đó nàng từng hiểu lầm Từ Nhã với Nguyễn Đa, lúc này lại càng nhiều khả năng hiểu lầm An Nghiên cùng Nguyễn Đa.
Tay cầm cốc nước bắt đầu run run, nhưng biểu tình trên mặt Nguyễn Ngô Sương vẫn không chê vào đâu được. "Phải không? Nếu là vậy, ta cũng không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Hơn nữa, làm tỷ tỷ của Tiểu Đa, ta còn muốn hỏi quan hệ giữa An Nghiên và Tiểu Đa là...?" Nguyễn Ngô Sương vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu, nàng không tin được Nguyễn Đa sẽ vì cùng với nữ nhân này mà vứt bỏ mình.
"Haha, ta cùng Tiểu Đa chính là bằng hữu mà thôi. Ở bên Pháp tám năm, ta vẫn đều bên cạnh nàng. Chúng ta là hai người sớm đã quá quen thuộc với nhau, mặc kệ là ăn uống hay ngủ, đều là cùng một chỗ. Hoá ra, ta vẫn đem Nguyễn Đa trở thành một đứa nhỏ khiến người ta đau lòng mà đi yêu thương, bất quá hiện tại, nàng ở trong lòng ta cũng là một nữ nhân khiến ta muốn hảo hảo đi yêu thương."
Trong phòng tựa hồ tràn đầy Carbon Diocid khiến người ta hít thở không thông, giờ khắc này, Nguyễn Ngô Sương đã không còn muốn bám trụ lại căn phòng này thêm một giây nào nữa. "An tiểu thư, cảm ơn ngươi quan tâm Tiểu Đa, ta đi trước." Đứng dậy thật nhanh xoay người, Nguyễn Ngô Sương khẩn cấp rời khỏi căn phòng.
Ở trong này, nàng giống như Tiểu Sửu xông vào văn phòng, chỉ làm trò cười cho người khác.
Lại lần nữa ngồi trở lại xe, Nguyễn Ngô Sương đến bây giờ đã không còn tâm tình nào nữa, hoàn toàn là một loại cảm giác bất lực, thống khổ và khó chịu. Từng ngụm từng ngụm thở dồn dập, dùng hết khí lực cuối cùng dậm chân ga. Cho dù là muốn khóc, cũng không thể để cho tình địch nhìn thấy. Như vậy, sẽ chỉ làm cho người khác đối với ngươi càng thêm khinh thường.
Lưu luyến nhìn cửa sổ kia lần cuối trước khi nghênh ngang rời đi.
Đem xe lái giữa đường lớn đèn điện sáng trưng, Nguyễn Ngô Sương trong lòng nói cho nàng hiện tại không thích hợp về nhà, mà nên là vào quán bar uống cho đến khi say khướt không còn biết gì nữa. Một ý nghĩ hoàn mỹ, vốn xe hướng về nhà chuyển hướng đi tới quán bar. Nguyễn Ngô Sương chính là Nguyễn Ngô Sương, nàng sẽ không liều chết đi ngăn chặn, càng sẽ không khóc nháo lên. Nàng chỉ muốn đem khổ sở giấu trong lòng, sau đó làm cho chúng thối rữa, trở thành chết yểu trong lòng.
Thai Di cùng Linh Lâm ngồi ở một góc trong quán bar, cơ hồ là rất ít có thể phát hiện các nàng. Vì thế hai người không kiêng nể gì nhìn Nguyễn Ngô Sương giờ khắc này không ngừng tu rượu. Muối hỏi ba người này quen biết thế nào, không thể không đề cập đến một người đó là Trần Hề.
Trần Hề thích Nguyễn Ngô Sương, kia cơ hồ là vài người biết chuyện. Tám năm trước, khi Nguyễn Đa rời khỏi X thị tới Pháp, kia một đoạn ngày, mỗi ngày đều ở trong quán bar không còn là Trần Hề, mà lại chính là Nguyễn Ngô Sương. Bốn người vì uống rượu mà quen biết nhau, cũng vì thất tình mà gặp lại.
Thai Di cùng Linh Lâm có thể nói là hơn loại mượn rượu giải sầu, làm quản lý quán bar, hai người có thể nói là nổi tiếng. Chỉ cần là người thường xuyên ghé bar, đều đã biết, ở X thị, đôi lesbian hạnh phúc nhất là ai.
"Lâm, ngươi nói xem tối nay nàng uống bao nhiêu chai rượu thì sẽ say?" Thai Di cười khinh nhìn ly hồng tửu, vẻ mặt ý cười nói. "Nga? Ta nghĩ... không quá 5 6 bình thì không thể đánh ngã nàng." "Tại sao?" Thai Di nghi hoặc hỏi, một bàn tay xuyên qua mái tóc dài của Linh Lâm.
"Di thật sự là ngốc, ngươi chẳng lẽ hôm nay không nhận ra Tiểu Sương hôm nay tâm tình đặc biệt kém sao? Nghe nói muội muội kia của nàng đã ở trở lại rồi."
"Ân? Nói ta ngốc? Ngươi mới là đồ ngốc, muội muội của nàng trở lại, chẳng phải là nên cao hứng sao?"
Xúc cảm trên tay quá mức hoàn mĩ, làm cho Thai Di kìm lòng không được muốn xâm nhập. Đơn giản đem khăn vứt lên bàn, hai tay ôm lấy Linh Lâm cho nàng ngồi lên chân mình. Tay theo váy ngắn chậm rãi dò xét mò mẫm vào trong, sau đó theo cảm giác đυ.ng đến mảnh đất ấm áp.
"Di ngốc.. Ngươi chẳng lẽ không hiểu... A... Nhất định là cái muội muội kia... có... có vấn đề gì đó... mới có thể... như vậy a... Ân... Đừng ngừng lại..." Linh Lâm chậm rãi vặn vẹo eo, cùng người dưới thân phối hợp tạo nên một tư thế hoàn mỹ.
Tuy rằng cách một tầng vải mỏng manh, nhưng Thai Di vẫn dựa vào cảm giác tìm được chỗ nhạy cảm trên thân thể Linh Lâm. Nhận thấy tay vốn khô ráo đã chảy ra mật hoa làm cho thấm ướt, Thai Di cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp đem Linh Lâm đã hoá thành một bãi nước ghé vào trên ghế.
Đợi cho lúc hai người trở ra, đã là hơn hai giờ sáng. Nhìn Nguyễn Ngô Sương nằm ghé vào trên bàn, hai người chậm rãi đếm bình rượu.
" 1, 2, 3... 8." Thai Di chậm rãi đếm, sau đó lộ ra một nụ cười hài lòng. "Bảo bối, xem ra ngươi đoán sai rồi, hôm nay nàng đến bình thứ 8 mới say nga." Nghe Thai Di nói xong, Linh Lâm chỉ có thể im lặng để lý giải tâm tình.
"Di, hiện tại trọng điểm không phải cái này. Nàng... nên xử lý sao bây giờ?" Linh Lâm nói ra vấn đề quan trọng ở đây.
"Ây... Nhanh lên, gọi điện thoại cho Trần Hề, cho nàng mau mau đem vị tổ tông này về nhà."
Hai người thảo luận xong bắt đầu gọi điện thoại, lúc điện
thoại kết nối cũng đồng thời truyền đến một tiếng động lớn. Hai người quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương đã bất tỉnh ngã lăn xuống sàn nhà.
TBC