Chương 61

Chương 61

Bị suy nghĩ miên man tra tấn suốt đêm, buổi sáng thức dậy, An Nghiên đứng trước gương nhìn mặt mình hai vết thâm quầng không đâu vào đâu, lòng kêu rên một tiếng liền đi ra phòng. Trong phòng khách vắng lặng, chỉ thấy người kia vẫn đang nặng nề ngủ. An Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ gần giữa trưa rồi.

Hai người sống cùng nhau 8 năm, An Nghiên tự nhiên biết thói quen sinh hoạt của Nguyễn Đa. Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, Nguyễn Đa cũng không phải là một người thích ngủ nướng, mỗi ngày muộn nhất là 7h sáng đều đã tỉnh dậy. Nghĩ lại mấy năm qua, mỗi khi mình thức dậy vào mỗi sáng đều đã thấy bóng dáng người kia trong phòng, trong lòng một dòng nước ấm chảy xuôi.

Cũng vì hiểu biết Nguyễn Đa, cho nên An Nghiên mới thấy kỳ quái vì sao Nguyễn Đa nằm ở sô pha lại ngủ say đến mức bây giờ còn chưa dậy. Đi lên sờ sờ mặt, cảm giác là một trận lạnh lẽo. An Nghiên kinh hoàng động vào người Nguyễn Đa, đồng thời đưa tay lên cánh mũi Nguyễn Đa, phát hiện vẫn còn hô hấp mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu Đa! Tiểu Đa! Ngươi làm sao vậy? Nhanh tỉnh lại..."

"Ưʍ..." Nguyễn Đa mày gắt gao nhíu lại, vốn sắc mặt tái nhợt càng thêm tái, không có chút huyết sắc. "An tỷ?"... Đây là có chuyện gì? Vì cái gì lại cảm thấy mệt đến vậy?

"Tiểu Đa, hình như là phát sốt, ta dìu ngươi lên giường, uống thuốc rồi đi ngủ." An Nghiên vừa nói, một bên nâng Nguyễn Đa người không có mấy lượng thịt, chậm rãi hướng phòng ngủ đi đến. Lúc nằm đó không hay biết, phải đến lúc đứng lên Nguyễn Đa mới có thể phát hiện mình thế nhưng một chút khí lực đều không có. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thân thể của mình sao lại kém đến như vậy? Hôm qua chỉ là chạy một chút thôi liền phát sốt sao?

Vì biết Nguyễn Đa rất sợ lạnh, mà thân thể phát sốt cực kỳ yếu ớt. An Nghiên đem Nguyễn Đa nhẹ nhàng đặt lên giường, đem cả hai chiếc chăn của hai người đắp lên. "Tiểu Đa, ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi uống xong thuốc thì hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nếu buổi tối còn không hạ sốt thì ta đưa ngươi đi bệnh viện được không?"

"Vâng..." Nguyễn Đa nhắm mắt lại đáp, hiện tại nàng chỉ thấy khí lực toàn thân bị tước hết rồi, không muốn cử động, lại càng không muốn phải nói chuyện. An Nghiên lục lọi phòng nhỏ tìm kiếm thuốc, nhưng mà đem toàn bộ phòng bới tung lên vẫn không tìm thấy.

Nhìn đến bộ dạng Nguyễn Đa mệt mỏi, không muốn quấy rầy nàng, vội vàng đi đến cửa đi giày, lại thấy trên giá giày dép có một chiếc hộp có hình chữ thập màu đỏ bên trên. An Nghiên bất đắc dĩ cười, nàng thật sự không nghĩ tới có người lại đem hộp y tế đặt trên giá đựng giày dép.

Bên trong hộp y tế An Nghiên tìm được thuốc hạ sốt, liền vội vàng trở lại phòng. "Tiểu Đa... Tiểu Đa, đến uống thuốc đi, uống xong ngủ tiếp." An Nghiên giống như dỗ dành trẻ nhỏ, lại phát hiện đứa nhỏ này tựa hồ không muốn nghe lời nàng. Nhìn Nguyễn Đa ngủ say, còn có hai cánh môi vì sinh bệnh mà hơi hơi trắng bệch, nhịp tim An Nghiên thế nhưng lại dần dần đập nhanh hơn.

Đem thuốc ở tay nhét vào miệng Nguyễn Đa, sau đó ngậm một ngụm nước, không do dự lại mang theo chút mong chờ hôn lên làn môi đang nhắm chặt. Môi Nguyễn Đa bị hai cánh môi khác cưỡng chế tách ra, nước chậm rãi đột nhập chảy vào bên trong, viên thuốc cũng theo nước cùng nhau tiến vào dạ dày.

Dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ chung quanh môi, tựa như vừa ăn kẹo ngọt xong, An Nghiên lộ ra một vẻ tươi cười hài lòng, sau đó lại ngậm thêm một ngụm nữa, hôn tiếp Nguyễn Đa.

Hôn môi, là hình thức người yêu thường làm với nhau. Hai người thông qua tiếp xúc thân mật, tiến vào nội tâm đối phương. Thông qua giao triền môi lưỡi, thiêu đốt nồng hậu du͙© vọиɠ.

Nước đã đổ hết vào miệng Nguyễn Đa, An Nghiên vẫn còn lưu luyến chưa rời đi phiến môi. Đầu lưỡi bất tri bất giác đã đi vào nơi cấm địa không thuộc về mình, nhưng là An Nghiên tin tưởng một ngày nào đó sẽ thuộc về mình. Ngay tại lúc nàng đang suy nghĩ, đầu lưỡi thâm nhập càng sâu, đột nhiệt một lực đẩy làm cho nàng không có chút phòng bị cứ vậy ngã xuống nền nhà.

An Nghiên kinh ngạc nhìn gương mặt kia trên giường sắc mặt không chút thay đổi, Nguyễn Đa như vậy, là nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Mặc dù thời điểm Nguyễn Đa mới đến Pháp, từng một phần bưng bít nội tâm, thường xuyên không để ý đến mình. Nhưng An Nghiên biết đứa nhỏ này không chán ghét mình, gần là chỉ không muốn giao tiếp mà thôi.

Đến sau, An Nghiên dần dần mở nút thắt trong lòng Nguyễn Đa, làm cho Nguyễn Đa tiếp nhận nàng. Hai người quan hệ tiến triển cực nhanh, Nguyễn Đa đem An Nghiên trở thành người thân, An Nghiên lại biết, chính mình là thích người này. Cho dù lần trước mình có ý đồ làm chuyện đó với nàng, cũng chưa hề nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Đa oán hận như vậy.

Tại đây một khắc, An Nghiên sợ, nàng sợ Nguyễn Đa sẽ chán ghét mình.

Giờ phút này, Nguyễn Đa vì phát sốt mà sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt phiếm hồng lại sáng ngời hữu thần nhìn mình. Nhưng trong ánh mắt ngập tràn cảm xúc đó không phải tình yêu, mà là thật sâu chán ghét cùng oán hận, có có một tia ưu thương. "Tiểu Đa... Ta..."

"An tỷ! Buông tay đi, ta sẽ không yêu ngươi. Đời này, ta vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi." Nguyễn Đa dùng tay ôm ngực, lúc nàng nói những lời này trong lòng cũng là phi thường khó chịu, nhưng nàng hiểu được đau ngắn còn hơn đau dài. Bất luận là thân xác hay tâm hồn, chính mình đều đã hoàn toàn thuộc về người kia, làm sao có dư phân tình yêu dành cho người khác?

Tuy rằng Nguyễn Đa nghĩ vậy, An Nghiên lại như thế nào có thể thông hiểu được? Chậm rãi đứng lên, An Nghiên nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích, bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Đa sao lại không nhìn ra ánh mắt An Nghiên chứa tia phẫn nộ... Hẳn là chính mình lời nói vừa rồi đã tổn thương nghiêm trọng đến An tỷ đi? Như vậy cũng tốt, ít nhất chán ghét so với yêu thích sẽ dễ chịu hơn nhiều.

"Tiểu Đa... Ngươi thay đổi, từ sau khi trở về Trung Quốc, ngươi như biến thành một người khác. Ngươi là vì gặp được tỷ tỷ kia sao? Cho nên mới bắt đầu chán ghét ta có phải hay không? Vì cái gì lại vậy? Ta rõ ràng đối với ngươi tốt đến vậy, tại sao ngươi lại không thích ta?"

"Tỷ tỷ ngươi đối với ngươi làm bao nhiêu chuyện! Ngươi vì sao vẫn còn thích nàng! Ngươi quên nàng đã đối xử với ngươi như thế nào sao? Ngươi chẳng lẽ đã quên từng này thương tích trên người ngươi là do ai tạo ra sao!" An Nghiên càng nói càng kích động, cũng cách Nguyễn Đa càng gần. Nhìn An Nghiên như vậy, trong lòng Nguyễn Đa nổi lên một chút sợ hãi, nàng sợ An Nghiên giống như lần đó muốn cưỡng bức mình.

"Sao vậy? Tại sao không nói lời nào? Tiểu Đa! Trả lời ta! Vì cái gì ngươi thích nàng như vậy! Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi đem tên nàng khắc trên người ta có bao nhiêu khó chịu không! Ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy! Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy! Ta biết ngươi tám năm qua vẫn không thể quên được nàng, tấm ảnh ngươi vẫn giữ gìn đó đã chứng minh. Tám năm! Suốt tám năm! Ngươi thà rằng ôm ấp bức ảnh kia mà vẫn không chịu nhận ta!"

"Bây giờ ngươi về tìm nàng! Nàng còn chờ ngươi sao? Chỉ sợ nàng đã sớm cùng người nào vui vẻ một chỗ mà đem ngươi xoá sạch không còn một mảnh!" An Nghiên nói lung tung, nhưng mà nàng không biết mỗi lời nàng vừa nói giống như một mũi dao đâm thật sâu vào lòng Nguyễn Đa.

"An tỷ! Đừng nói nữa! Ngươi nói hết thảy ta đều biết! Cho dù nàng trước đây đối với ta làm gì, cho dù nàng đã có được hạnh phúc riêng, cho dù ta không cho nàng những gì mong muôn, ta cũng sẽ không ngừng yêu nàng! Nếu nàng cần ta, ta sẽ liều lĩnh ở bên cạnh người nàng, không cần ta, ta cũng sẽ yên lặng ở trong lòng tiếp tục yêu nàng."

"An tỷ, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao? Ta cho tới bây giờ cũng không thuộc về ngươi, trước kia, hiện tại, tương lai cũng vậy. Tuy rằng nói với ngươi như vậy có tàn nhẫn, nhưng ta vẫn phải nói. Tim của ta, thân xác của ta, thậm chí mạng sống của ta, toàn bộ của ta, đều là thuộc về ngươi kia."

Cho dù là Nguyễn Đa, cũng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa. Nàng thật sự tức giận, nàng bị lời An Nghiên hoàn toàn chọc giận, mới có thể nói ra như vậy. Nhìn An Nghiên cô đơn, trong lòng Nguyễn Đa cũng không hơn gì. Chậm rãi đi xuống giường, Nguyễn Đa đem An Nghiên ôm vào trong ngực.

"An tỷ, buông tay đi được không? Trên thế giới này ngươi là người... là người ta không muốn tổn thương, ta vẫn coi ngươi như là tỷ tỷ của mình. Ngươi là người trên thế giới này... đối với ta tốt nhất, ta... ta cũng không biết tình thân là tư vị gì... Nhưng ngươi đã cho ta nếm được một ít."

"Cho nên... Đừng... yêu ta nữa..." Tiếng Nguyễn Đa dần dần chuyển yếu ớt, cuối cùng là biến mất không còn nghe thấy được. An Nghiên nghe bên tai tiếng hô hấp đều đều, nàng biết thể lực người này đã đến cực hạn. Đem Nguyễn Đa lần nữa đặt lên giường, không đành lòng lại nhìn ngắm gương mặt nhợt nhạt.

"Tiểu Đa, muốn không yêu ngươi thì nói thật dễ dàng. Nếu ta có thể làm được, ta sao lại còn xuất hiện ở đây?"

..............

Lại một lần nữa rút ra một điếu thuốc, sau đó "tách" một tiếng dùng bật lửa đốt lên. Nguyễn Ngô Sương trong lòng yên lặng cười nhạo chính mình, nếu người ngoài biết được viện trưởng bệnh viện Hồng Minh trốn trong phòng hút thuốc, không biết còn có ai dám đến bệnh viện nữa.

Từ ngày hôm qua nhận được tin tức của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương vẫn còn phân vân rối rắm. Cùng lúc, khẩn cấp muốn đi tìm Nguyễn Đa về, mà mặt khác, lại sợ hãi nhìn thấy bộ dạng chênh lệch quá nhiều. Mặc kệ là ai, nữ nhân đều để ý đến tuổi tác.

Biết mình không còn là Nguyễn Ngô Sương tám năm về trước, mà biến thành một bà lão hơn 30 tuổi, nói không lo lắng là giả. Nguyễn Đa hiện tại đang ở cái tuổi tốt đẹp nhất, còn có một loại khí chất hồn nhiên mà thành thục. Từ lúc Nguyễn Đa còn nhỏ, Nguyễn Ngô Sương biết trước, hài tử này lớn lên so với mình chắc chắn xinh đẹp hơn.

Mà thật sự, quả thật là như vậy.

Nguyễn Đa càng ưu tú, Nguyễn Ngô Sương lại càng bất an, từng rất tự tin bấy giờ hoàn toàn biết mất. Suy nghĩ trước sau, mới đem đầu thuốc còn cháy dở dụi tắt, Nguyễn Ngô Sương liền thay quần áo đi ra khỏi phòng. Không kịp chào hỏi bác sĩ nào, đã khẩn cấp lên xe, lấy ra tờ giấy ghi chép địa chỉ của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười, thâm tâm chờ mong lẫn bất an không cần nói cũng biết.

Tiểu Đa, mặc kệ thế nào, ta cũng phải gặp được ngươi.

Chương 62