Gió đêm ấm áp phất qua hai gò má, Nguyễn Ngô Sương kéo Nguyễn Đa lẳng lặng tiêu sái ở trên đường. Đèn đường hai bên mờ nhạt, gia tăng thêm một tia cảm giác ấm áp.
"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng kêu tên Nguyễn Đa, chậm rãi giao thân thể hướng về bả vai Nguyễn Đa.
Đối với Nguyễn Ngô Sương mà nói, bờ vai này không dài rộng như bờ vai của nam nhân, thậm chí so với mình còn gầy hơn mấy phần. Nhưng là Nguyễn Ngô Sương chưa bao giờ để ý, đơn giản là, người kia chính là Nguyễn Đa. Bởi vì áo Nguyễn Đa mặc hôm nay là cổ khoét hình chữ V, cho nên Nguyễn Ngô Sương có thể nhìn rõ ràng hai khoả xương quai xanh tinh xảo. Cứ vậy kìm lòng không được chậm rãi bước tới gần, đến khi chóp mũi chạm được vào cổ Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương mới bằng lòng bỏ qua.
"Tỷ tỷ..." Thanh âm Nguyễn Đa vang lên đáp lại khiến cho Nguyễn Ngô Sương rung động. Tuy rằng hiện tại Nguyễn Đa so với tiểu cô nương 8 năm về trước bất đồng, nhưng Nguyễn Ngô Sương phát hiện, mỗi lần cùng Nguyễn Đa trên giường làm sự, Nguyễn Đa đều phát ra loại thanh âm này. Nguyễn Ngô Sương mỗi lần nghe được, đều cảm giác như có mấy trăm tiểu miêu cào cấu trong lòng.
"Tiểu Đa..." Cánh tay Nguyễn Ngô Sương ôm Nguyễn Đa càng thêm buộc chặt, cuối cùng đem cả người Nguyễn Đa ôm kín trong thân thể. "Tiểu Đa... Thật thơm." Theo Nguyễn Ngô Sương lời nói âm rơi xuống đất, Nguyễn Đa cảm giác được làn da trên cổ mình đã bị hai phiến môi hơi hơi lạnh hôn lên.
"Tỷ tỷ... Đừng ở chỗ này... A.." Nguyễn Đa vô lực cầu xin, nàng yêu Nguyễn Ngô Sương đã yêu đến nỗi chính nàng cũng không hình dung nổi mức độ. Cho nên chỉ cần là Nguyễn Ngô Sương đối nàng âu yếm, cho dù chỉ một chút như vậy, đều đủ để cho Nguyễn Đa phát cuồng. Hiện tại, gần như chỉ là Nguyễn Ngô Sương hôn cổ, Nguyễn Đa liền cảm giác được hai chân mình đã nhuyễn hoặc run lên.
Hai người ở trên đường lớn bồi hồi một lúc, sau đó Nguyễn Ngô Sương liền khẩn cấp kéo Nguyễn Đa lên một chiếc taxi, hướng thẳng về nhà. Ở trên đường, Nguyễn Ngô Sương không ngừng thúc giục tài xế đi nhanh một chút, cái loại này mang theo ngữ khí ám muội, trực tiếp làm cho Nguyễn Đa da mặt liền ửng đỏ.
Rốt cục xe đến nơi, Nguyễn Ngô Sương tuỳ tiện lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn ném lại trên xe, sau đó kéo Nguyễn Đa bay nhanh vào nhà riêng của hai người. Vừa vào cửa, Nguyễn Ngô Sương liền đem Nguyễn Đa đặt lên tấm cửa, dùng sức hôn lên môi Nguyễn Đa. Hai tay cũng khó dằn đưa lên xoa hai khoả no đủ trước ngực, vuốt ve từng tấc kỹ xảo.
"A... Tỷ tỷ... Đừng... Đừng như vậy..." Nguyễn Đa nhỏ giọng cầu xin, nhưng âm đi ra rêи ɾỉ cùng tiếng thở dốc dồn dập lại lộ ra khát vọng trong lòng. Nguyễn Ngô Sương rốt cục không áp chế được tâm, nàng cởϊ áσ khoác ngoài của Nguyễn Đa, lại cởi nút áo trên ngực, cuối cùng chỉ còn một chiếc văn ngực thuần sắc trắng, nửa người trên như vậy bại lộ trước mặt Nguyễn Ngô Sương.
Nhìn hai khoả Ngọc Thố ở dưới lớp áo ngực trắng muốt, Nguyễn Ngô Sương có chút đăm chiêu cười. Sau đó chậm rãi đem mặt dời tới khe rãnh giữa hai khoả Ngọc Thố, đó là một cái khe rãnh thật sâu. Làm cho Nguyễn Ngô Sương mê muội, cũng hoàn toàn làm cho nàng mất đi lý trí. Bởi vì Nguyễn Đa thường xuyên mang theo trà, lại thường xuyên uống trà, cho nên trên người thản nhiên toả ra một cỗ trà hương.
Rất nhiều người tưởng Nguyễn Đa mang theo túi thơm hương trà làm ra vẻ có mùi thơm tản mát, kỳ thật chỉ có Nguyễn Ngô Sương biết, cái loại hương trà này đã thẩm thấu trong thân thể Nguyễn Đa, hình thành độc hữu hương vị của nàng. Nguyễn Ngô Sương một bên dùng mặt cọ cọ hai khoả Ngọc Thố, hai tay trượt xuống cởϊ qυầи Nguyễn Đa.
Bởi vì eo Nguyễn Đa quá mức nhỏ gầy, cho nên mỗi lần mặc quần đều cần thắt lưng. Nguyễn Ngô Sương thuần thục cởi bỏ nút thắt lưng, sau đó chậm rãi kéo ra chiếc khoá quần bò. "Ân... Tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Nguyễn Đa không thể kiềm chế gọi tên Nguyễn Ngô Sương, thân thể đã sớm hoá thành một bãi nước tựa vào trên người Nguyễn Ngô Sương.
Tuy rằng trên người Nguyễn Đa đã không có mấy lượng thịt, nhưng quả thật là cao lên không ít, Nguyễn Ngô Sương gắt gao ôm lấy Nguyễn Đa, hai người một đường hôn môi tiến đến ngã lên giường. Vừa lên giường, Nguyễn Ngô Sương liền khấp cấp tháo nút áo ngực trên người Nguyễn Đa, giải thoát hai khoả Ngọc Thố trắng noãn bướng bỉnh. Sau đó lại cởϊ qυầи, còn có tiểu qυầи ɭóŧ thuần một màu trắng đã bị mật hoa tẩm ướt.
Mắt thấy Nguyễn Đa nằm trên giường toàn bộ đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Nguyễn Ngô Sương cảm thấy dưới bụng giống như đốt lửa là cực nóng. Nhanh chóng tự cởϊ qυầи áo của chính mình, làm cho hai cỗ thân thể trần trụi bóng loáng đồng dạng tồn tại cùng nhau, Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Đa đồng thời phát ra tiếng thở dài thư thái.
Nguyễn Ngô Sương vùi đầu bao lấy một bên Ngọc Thố trước ngực đang không ngừng nhảy lên khıêυ khí©h, đồng thời tay ở một bên khác không ngừng hoạ trước quyển quyển (vẽ hoa vẽ lá).
"Ân... Tỷ tỷ.. A" Nguyễn Đa không ngừng dùng hạ thể cọ lên người Nguyễn Ngô Sương, không chút che giấu du͙© vọиɠ. Nguyễn Ngô Sương tuy rằng không có cấp bách như Nguyễn Đa, cũng không có biện pháp đợi thêm lát nữa. Tay chậm rãi trượt xuống dưới, trải qua chiếc rốn nho nhỏ của Nguyễn Đa còn ý xấu khinh bạc xoa bóp một chút, càng khiến cho Nguyễn Đa kịch liệt thở dốc.
Hai ngón tay Nguyễn Ngô Sương tìm được phiến hoa viên đã lầy lội ướŧ áŧ không chịu nổi, nhìn đến Nguyễn Đa ánh mặt tràn ngập khát vọng, ôn nhu cười. Theo nụ cười càng mở rộng, Nguyễn Đa đồng thời cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Nguyễn Ngô Sương sau khi tiến vào lập tức đưa đẩy rất nhanh, không cho Nguyễn Đa có cơ hội hít thở nghỉ ngơi.
Nguyễn Đa đầu ngón tay cầm lấy drap giường, cho dù tay đã muốn trắng bệch vẫn không chịu buông ra. Gần là lần thứ mấy chục Nguyễn Ngô Sương đưa đẩy, Nguyễn Đa đã sắp đạt tới cao trào. Tuy rằng Nguyễn Đa đối với mình dị thường mẫn cảm làm cho Nguyễn Ngô Sương cao hứng, nhưng nàng lại không muốn chấm dứt trận giao hoan này sớm như vậy.
Ngón tay đang ra vào cấp tốc chậm rãi ngừng lại, Nguyễn Ngô Sương cười ngẩng đầu, nhìn đến là hốc mắt Nguyễn Đa đã tràn đầy nước mắt. Nguyễn Ngô Sương tự nhiên biết được đây là cảm giác sắp đạt lên chỗ cao nhất lại bị hung hăng đạp rớt xuống. Nhưng xuất phát từ ác vị, Nguyễn Ngô Sương cũng chỉ nhịn xuống đau lòng, dùng hôn môi đến để an ủi xoa dịu Nguyễn Đa.
"Tỷ tỷ... ta... ta...." Nguyễn Đa vẻ mặt mờ mịt nhìn Nguyễn Ngô Sương, nàng muốn nói cho Nguyễn Ngô Sương biết là nàng còn muốn nhiều ái ân, còn muốn được hung hăng tiến vào thân thể. Nhưng loại mong muốn này như thế nào có thể nói ra miệng? Nguyễn Ngô Sương nhìn ra bộ dạng Nguyễn Đa muốn nói lại thôi, nàng chậm rãi nâng cằm Nguyễn Đa, dùng âm thanh mị hoặc hỏi lại. "Sao? Tiểu Đa làm sao vậy? Còn muốn tiếp tục phải không?"
"Vâng..." Nguyễn Đa dụng âm thật nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn nữa để trả lời, sau đó liền dụi đầu vào trong lòng Nguyễn Ngô Sương. Nguyễn Ngô Sương vừa lòng cười, sau đó cầm lấy tay Nguyễn Đa đi vào nơi giữa hai chân hoa viên đang ướŧ áŧ của chính nàng. Nguyễn Đa vừa mới bắt đầu còn không hiểu Nguyễn Ngô Sương muốn làm gì, lại khi tay mình va chạm vào chính một mảnh mềm mại ẩm ướt của mình thì kinh ngạc hô to ra tiếng.
"Tỷ tỷ... ngươi..." Nguyễn Đa tuy rằng không biết Nguyễn Ngô Sương muốn làm gì, nhưng theo nụ cười tà ý trên môi Nguyễn Ngô Sương cũng có thể đoán được một hai phần. "Tiểu Đa, ta muốn nhìn ngươi tự thoả mãn, ta muốn nhìn ngươi dùng chính ngón tay tiến vào thân thể ngươi, làm cho ta xem có được không?"
Nguyễn Ngô Sương vừa nói, một bên dùng ngón tay Nguyễn Đa ma sát vào đoá hoa của chính nàng. Giờ này khắc này, trên mặt Nguyễn Đa đã đỏ đến nỗi sắp xuất huyết, hạ thể không ngừng truyền đến cảm giác trống rỗng quả thật làm nàng khó chịu, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Nguyễn Ngô Sương lại làm loại sự tình này.
"Tiểu Đa.. Nghe ta nói... Làm cho ta xem được không?" Nguyễn Ngô Sương ghé vào bên tai Nguyễn Đa nhẹ nhàng nói, sau đó vươn đầu lưỡi khıêυ khí©h liếʍ quanh vành tai Nguyễn Đa. Hai tay cũng không an phận xoa lên khoả ngực sớm sưng tròn, dùng sức xoa nắn.
Lý trí Nguyễn Đa dần dần bị Nguyễn Ngô Sương làm cho đui mù, cho nên nàng đã quên rút ra bàn tay đang đặt dưới hạ thể. Không biết chính mình từ lúc nào đã bắt đầu tiến vào hang động kia, càng không biết chính mình từ lúc nào bắt đầu đưa đẩy. Cho nên, Nguyễn Ngô Sương từ trên nhìn xuống Nguyễn Đa, là nhìn thấy một màn cảnh đẹp.
Giờ này khắc này, Nguyễn Đa hai chân tách mở rộng ra, mà chính mình tay với tốc độ cực nhanh không ngừng ra vào thân thể. "Ân... tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Nguyễn Đa vừa đưa đẩy thật nhanh, vừa kêu Nguyễn Ngô Sương. Thật giống như tưởng tượng như Nguyễn Ngô Sương đang tiến vào thân thể của mình. Theo mỗi lần ra vào, Nguyễn Ngô Sương đều có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt theo cửa động chậm rãi tràn ra.
Nguyễn Đa như vậy, là Nguyễn Ngô Sương chưa bao giờ gặp qua. Gần là chỉ cần nhìn, hạ thể Nguyễn Ngô Sương từ trong cũng tràn ra mật hoa theo đùi chảy xuống. Cái loại muốn đạt cực hạn, lại sợ chính mình không thể chịu nổi làm
cho tốc độ lúc nhanh lúc chậm. Ngay tại lúc nàng đang cau mày khó chịu, Nguyễn Ngô Sương đã đến làm cho Nguyễn Đa cứ vậy không thể đến hồi. Nàng mở mắt nhìn Nguyễn Ngô Sương đặt ở chính mình trên người, cảm giác lúc này Nguyễn Ngô Sương so với bình thường có chút bất đồng.
"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương ghé vào trên vai Nguyễn Đa, thanh âm ngữ điệu cũng là so với bình thường không giống nhau. Nguyễn Đa vốn định nâng tay ôm Nguyễn Ngô Sương, lại phát hiện thân nhiệt Nguyễn Ngô Sương nóng kinh người. "Tỷ tỷ.... Người làm sao vậy?" Nguyễn Đa khó hiểu hỏi.
Hốc mắt Nguyễn Ngô Sương bị nước mắt bịt kín một tầng mỏng manh, nàng dùng sức mở to mắt nhìn Nguyễn Đa, đem nước mắt dư thừa lau đi. "Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương lại lần nữa kêu tên Nguyễn Đa, đồng thời tách hai chân ra ngồi ở trên bụng Nguyễn Đa. Ngón tay trắng noãn mảnh khảnh không ngừng ở trên thân thể hoàn mỹ kia di chuyển, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa trong ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ. Cái loại du͙© vọиɠ này bất đồng với những lần trước đây, về việc khác thế nào, Nguyễn Đa lại không nói nên lời.
Dần dần, tay Nguyễn Ngô Sương đứng ở xương quai xanh bắt đầu chậm rãi trượt xuống dưới, sau đó đi tới hai khoả ngực lớn nhỏ vừa phải, nhẹ nhàng vuốt ve. Nguyễn Đa ngơ ngác nhìn Nguyễn Ngô Sương động tác tự diễn, cơ hồ đã quên cả hít thở. Ngay sau đó, hai tay lướt qua trước ngực, đi vào tấm lưng linh động uốn cong mềm mại như rắn. Nguyễn Ngô Sương dùng hạ thể ấm áp ma sát trên bụng Nguyễn Đa, hai tay mảnh khảnh trên vai qua lại vuốt ve.
Giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương giống như là yêu tinh muốn hấp thụ tinh khí của con người, yêu mị đến mức tận cùng, chỉ vì câu dẫn người dưới thân. Nguyễn Ngô Sương cho dù làm từng này động tác, nhưng ánh mắt vẫn đang dán chặt lên người Nguyễn Đa. Tự nhiên mà vậy, Nguyễn Đa bộ dạng ngơ ngác còn có ngu ngốc phản ứng một cách đáng yêu cũng bị nàng thu hết vào mắt.
Cảm giác thời cơ đã chín muồi, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi cúi xuống, sau đó kéo tay Nguyễn Đa đặt lên chính ngực mình. "Tiểu Đa... Muốn ta?" Đơn giản bốn chữ, giống như là một quả bom nổ tung trong óc Nguyễn Đa. Nàng nhìn Nguyễn Ngô Sương ghé lên người mình, vốn gương mặt trắng nõn đã phiêu hai đoá đỏ ửng, thở dốc kịch liệt cùng hạ thể quá mức ướŧ áŧ đều nói cho nàng giờ phút này Nguyễn Ngô Sương là cần mình đến cỡ nào.
Gặp Nguyễn Đa vẫn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Ngô Sương lộ liễu kéo tay Nguyễn Đa, chậm rãi đặt lên chỗ tư mật của mình. "Do you wanna me?" Giờ này khắc này, cho dù Nguyễn Đa ngốc đến thế nào, nàng cũng biết bước tiếp theo nên làm gì. Chậm rãi nâng eo Nguyễn Ngô Sương lên, ngón tay Nguyễn Đa theo nguồn suối ẩm ướt dễ dàng tìm được trước hang động vì mình mà ướt sũng, sau đó thuận lợi đi vào.
"A... Tiểu Đa!" Nguyễn Ngô Sương đem cổ ngẩng cao, giống như là một con thiên nga cao ngạo, mà hai tay nàng gắt gao bám lấy vai Nguyễn Đa không buông. "Tỷ... tỷ tỷ..." Nguyễn Đa thờ dốc cũng dần dần tăng lên, mặc kệ là Nguyễn Ngô Sương bộ dạng như thế nào, đối với nàng mà nói, đều là lực hấp dẫn trí mạng.
Có lẽ do bị du͙© vọиɠ điều khiển, có lẽ là do bản năng thân thể, ngón tay Nguyễn Đa rất nhanh ở bên trong Nguyễn Ngô Sương cử động. Nguyễn Ngô Sương mãnh liệt vặn vẹo vòng eo phối hợp với tiết tấu của Nguyễn Đa. Nhất thời, hai người tiếng thở dốc trầm trọng còn có tiếng ván giường đung đưa hoạt động, trong phòng tiếng vang kịch liệt không dứt.
"Ân... Ân... Tiểu Đa... Tiểu Đa..Nhanh lên. Nơi đó... Thật thoải mái... A.." Nguyễn Ngô Sương rất nhanh cao thấp đung đưa, Nguyễn Đa còn cảm giác ngón tay mình cơ hồ không theo kịp tốc độ của Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Nhanh quá..." Nhưng mà, giờ khắc này Nguyễn Ngô Sương còn có tâm tư để ý đến Nguyễn Đa?
Nguyễn Ngô Sương thân thể không ngừng đong đưa lên xuống, theo động tác của nàng, hai khoả no đủ trước ngực cũng đi theo nhảy lên. Tuy rằng Nguyễn Đa không theo kịp tốc độ của Nguyễn Ngô Sương, nhưng mà nàng có thể tìm được bên trong cơ thể Nguyễn Ngô Sương điểm mẫn cảm. Kỳ thật, Nguyễn Đa cũng không phải lần đầu tiên ở vị trí công, nhưng cho dù là vậy, Nguyễn Đa cũng không có cái kỹ xảo gì.
Vì thế, nàng chỉ có thể dựa vào những việc mà Nguyễn Ngô Sương từng làm với mình để đi tìm điểm mẫn cảm tương tự ấy trên cơ thể Nguyễn Ngô Sương. Gặp được một điểm nhỏ sưng lên, xuất phát từ lòng hiếu kỳ quấy phá, Nguyễn Đa nhẹ nhàng đè lên điểm nhỏ. Nguyễn Ngô Sương đột nhiệt ngã xuống dưới, ghé vào trên người Nguyễn Đa.
"Tiểu Đa... Đừng ngừng lại... Ân... Tiếp tục ấn nơi đó... A..." Nguyễn Ngô Sương vừa chỉ dạy Nguyễn Đa, vừa chậm rãi vặn vẹo thân thể. Theo từng lần điểm nhạy cảm bị kí©h thí©ɧ, Nguyễn Ngô Sương rõ ràng cảm giác được chính mình sắp đạt tới cao trào. Nhìn bộ dạng người dưới thân vẻ mặt khó hiểu, Nguyễn Ngô Sương sủng nịnh hôn lên trán Nguyễn Đa.
"Tiểu... Đa... Ừ... Ngươi hiện tại ấn cái kia... Arhhh... Nơi đó là... Điểm G của mỗi người... Ưʍ... có thể... có thể ... khiến cho nữ nhân càng thêm mẫn cảm. Arh... càng dễ dàng đạt tới... đạt tới... cao trào... Ân a... Tiểu Đa! Arh... Đừng dừng lại... Đừng dừng lại.."
Theo tay Nguyễn Đa một lần cuối cùng mãnh liệt tiến vào, rốt cục Nguyễn Ngô Sương đạt tới cực hạn. Mật hoa trong suốt theo cửa hang chậm trãi tràn ra, sau đó rơi lên trên người Nguyễn Đa.
TBC
Tác giả Hiểu Bạo :
Vì cái gì muội muội làm công mà vẫn yếu như vậy a?
Chẳng lẽ đây là vạn niên thụ trong truyền thuyết?