Chương 53
Rời đi, cũng không phải là một đoạn tình yêu từ đây chấm dứt. Tựa như nghỉ giữa hiệp của một trận bóng mà thôi. Ở trong cuộc sống biệt ly, các nàng không vì không được nhìn thấy đối phương mà lòng tách rời tình yêu, ngược lại, bởi vì khoảng cách càng xa mà hai trái tim càng gần sát lại. Cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng các nàng đều nhất nhất như vậy.
Năm thứ nhất Nguyễn Đa rời đi, Nguyễn Ngô Sương rơi vào cuộc sống tối tăm, cuộc sống đối với nàng mỗi ngày chỉ là uống rượu, hút thuốc, lấy những thứ này vượt qua ngày. Mỗi đêm, tựa hồ đều tuôn chảy nước mắt đầm đìa, cuối cùng, nước mắt cũng chỉ là rơi xuống vô ích. Hối hận cùng tự trách khiến cho nàng không thể ngủ yên, mỗi khi nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến gương mặt Nguyễn Đa tái nhợt suy yếu.
Cho dù may mắn một chút, ngủ được. Cũng ở trong mộng cùng người kia dây dưa. "Tỷ tỷ! Ngươi tại sao lại rời bỏ ta! Tại sao trước đây lại đối xử như vậy với ta! Ta hận ngươi! Ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Tiểu Đa! Là lỗi của tỷ tỷ! Là tỷ tỷ không dám đối mặt với thật lòng mình! Van cầu ngươi đừng hận ta! Van cầu ngươi đừng đối xử với ta như vậy!" Lại một lần khóc hô tỉnh lại, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Xoa xoa cái đầu đau như muốn vỡ tung ra, lại một ngụm một ngụm rượu trôi vào họng.
Năm thứ hai Nguyễn Đa rời đi, Nguyễn Ngô Sương bị Nguyễn Minh lôi ra khỏi phòng, ném ra dưới ánh nắng mặt trời. Nàng lấy tay che đi đôi mắt sắp bị ánh nắng đâm thủng, đồng thời cũng bắt đầu tỉnh lại. Nguyễn Ngô Sương hiểu được, cho dù mình ở đây hối hận, Nguyễn Đa cũng sẽ không quay lại.
Năm thứ ba, năm thứ bốn, Nguyễn Ngô Sương cùng vẻ mặt lo lắng đã theo Nguyễn Đa đi xa, một lần nữa trở về bệnh viện. Nàng hoảng hồn phát hiện một việc : Trần Hề tựa hồ tìm được người yêu, mà người yêu đó chính là Từ Nhã. Đối với chuyện hai người kia ở cùng một chỗ, nàng cũng không có hỏi nhiều, gần là thành tâm chúc phúc.
Năm thứ năm, năm thứ sáu, thân thể Nguyễn Minh ngày càng kém, bệnh viện Hồng Minh cũng dần dần giao hết cho Nguyễn Ngô Sương. Cuối năm thứ sáu, Nguyễn Ngô Sương chính thức trở thành viện trưởng của bệnh viện Hồng Minh. Cũng là viện trưởng trẻ nhất của X thị từ trước tới nay. Ngay lúc đó Nguyễn Ngô Sương đã 30 tuổi, lại vẫn còn sống độc thân, rất nhiều người giàu có tới Nguyễn gia tỏ ý ái mộ tới Nguyễn Ngô Sương đều bị Nguyễn Minh nhất nhất xin miễn.
Năm thứ bảy qua đi, xuân năm thứ tám, Nguyễn Ngô Sương từng ngày từng ngày mong ngóng, trong tâm hy vọng Nguyễn Đa trở về ngày càng mãnh liệt. Một năm gần đây bệnh viện Hồng Minh xảy ra rất nhiều sai lầm, bắt đầu là có thuốc giả, đến sau là bệnh nhân bất ngờ chết trên bàn mổ. Hết thảy, hết thảy, đều làm cho Nguyễn Ngô Sương công việc bộn bề đến sứt đầu mẻ trán, tiếng tăm của bệnh viện Hồng Minh ngày càng giảm sút.
Vụ tai nạn xe hơi năm đó, đến bây giờ vẫn chưa bắt được kẻ gây án. Nguyễn Minh không chỉ một lần khuyên can Nguyễn Ngô Sương buông tha sự việc, nhưng Nguyễn Ngô Sương lập trường lại thập phần kiên định. Trong lòng nàng, là hận vụ tai nạn kia. Bởi vì nó làm cho Nguyễn Đa bị thương, làm cho Nguyễn Đa không thể không đi ra nước ngoài trị liệu. Nguyễn Ngô Sương nói với mình, bất luận như thế nào, nàng đều phải tìm ra kẻ đã gây án.
Ngồi ở trên ghế sô pha uống cà phê, Nguyễn Ngô Sương một bên nhìn ca bệnh gần nhất, một bên nghĩ tới người kia xa xôi. Tiếng đập cửa vang lên, không đợi đến Nguyễn Ngô Sương trả lời, cửa phòng đã bị mở ra. Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người kia là ai, trừ bỏ Trần Hề ra, làm gì còn người nào không biết phân lớn nhỏ mà hành động như vậy.
"Tiểu Sương! Ta muốn xin nghỉ nửa ngày được không? Hôm nay là sinh nhật Từ Nhã, ta muốn hảo hảo bên cạnh nàng." Có thể nói không được sao? Cho dù ta nói không, ngươi sẽ ngoan ngoãn ở lại chỗ này ư? Nguyễn Ngô Sương trong lòng thầm mắng Trần Hề, mắt tà tà đánh giá nàng. Mấy năm qua, Trần Hề càng ngày càng thành thục. Vóc dáng cao gầy, dáng người hoàn mỹ. Còn có một khuôn mặt cực kỳ yêu nghiệt, nữ nhân đắm chìm trong tình yêu vĩnh viễn đều là đẹp nhất, lời này dùng ở trên người Trần Hề tuyệt nhiên không thể sai.
Nghĩ đến nàng cùng Từ Nhã quan hệ, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười. Ở một tháng một năm nào đó, nàng vô tình biết quan hệ giữa Từ Nhã và Trần Hề, đã biết quá trình các nàng tiến tới, đã biết một màn tình một đêm hoa hoa lệ lệ. Nguyễn Ngô Sương cũng không phải loại người không tin vào tình yêu, nếu nàng không tin vào tình yêu, đã không suốt từng ấy năm chờ đợi Nguyễn Đa trở về.
Nhưng mà làm nàng kinh ngạc, là Trần Hề và Từ Nhã ở cùng một chỗ, hai nàng rất ít khi cãi nhau. Trừ bỏ ngày thường làm nũng vui đùa ầm ĩ, hai người chưa bao giờ phát sinh đại chiến tranh lạnh. Nguyễn Ngô Sương bắt đầu khó hiểu, phải đến khi cùng Trần Hề tới nhà Từ Nhã làm khách, Nguyễn Ngô Sương mới hiểu được giữa các nàng vì cái gì lại như vậy.
Từ Nhã trong vài năm gần đây, đã rút đi phân tính trẻ con của một học sinh trung học, lột xác thành một nàng công nữ tính. Nguyễn Ngô Sương cũng không biết bối cảnh gia đình Từ Nhã, cũng là Trần Hề nói cho biết, phụ thân của Từ Nhã chính là long đầu lão đại công ty bất động sản X, cũng là X thị bệnh viện trưởng - Từ Thành Khánh.
Từ gia cũng chỉ có một mình Từ Nhã là con gái một, cho nên từ khi Từ Nhã tốt nghiệp trung học, không học lên đại học, mà trực tiếp đi vào tập đoàn Từ thị làm việc. Để cho một cô gái mới 18 tuổi quản lý một công ty, có thể thấy được khó khăn thế nào. Từ Nhã lúc vừa mới bắt đầu, đều là uể oải không hề phấn chấn, Trần Hề làm bằng hữu của nàng, cho nàng cổ vũ toàn vẹn.
Hai người lúc ấy không phải vô tình, mà là âm thầm mến đối phương. Vì thế, đây chính là lúc hoạn nạn gặp chân tình, cũng biến thành một cơ hội. Từ Nhã cũng không phải loại người thích trốn tránh, nhìn ra Trần Hề có chút thích mình, liền thừa thắng xông lên, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, thậm chí ngay cả khổ nhục kế đều dùng đến.
Kết quả, Từ Nhã cường thế công kích xuất chiêu, Trần Hề bị đánh tơi bời, Từ Nhã thắng đợi ôm mỹ nhân về. Nói đến kỳ quái, hai người lúc chưa ở cùng một chỗ cơ hồ là mỗi ngày đều cãi cọ. Nhưng mà sau khi ở cùng một chỗ, lại sinh hoạt giống như phu thê, mỗi ngày đều là ngọt ngào phải chết. Nguyễn Ngô Sương ngốc một hồi xong, ngẩng đầu vừa thấy... trước mắt không còn bóng dáng Trần Hề, đã sớm chạy vô tung vô ảnh!
Trần Hề đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở cửa Từ Nhã đứng ở bên cạnh xe hơi. Tóc dài màu đỏ rượu tao nhã được bới lên, thản nhiên trang càng thêm tôn thêm ngũ quan xinh xắn. Một thân tây trang màu đen, phối hợp giày cao gót cũng màu đen, càng cho thấy giỏi giang. Nếu là người không quen biết Từ Nhã, nhất định không nhìn ra người này mới chỉ là một nữ nhân 23 tuổi.
"Tiểu Nhã, đợi lâu rồi sao? Đang nghĩ gì?" Trần Hề vẻ mặt ý cười hỏi Từ Nhã, cứ vậy tự nhiên rúc vào trong lòng Từ Nhã. Tuy rằng Từ Nhã đã cao lên rất nhiều, từ 165 cm trực tiếp lên đến 170 cm, nhưng mà so với Trần Hề 176cm vẫn còn kém lắm. Nhưng mà bất luận Trần Hề hay Từ Nhã, các nàng đều thích được đối phương ôm vào trong ngực, hoặc là ôm đối phương. Có lẽ quan hệ công thụ từ đó được xác lập, Trần Hề thích được Từ Nhã ôm, Từ Nhã cũng vui vẻ không nề hà ôm Trần Hề. Liền giống như ở trên giường, Từ Nhã thích đè nặng Trần Hề, mà Trần Hề cũng cam tâm tình nguyện bị áp.
"Không có chờ lâu, bất quá ngươi gần đây thời gian xin phép được nghỉ càng ngày càng lâu nha. Nói cho ta biết có phải Nguyễn Ngô Sương kia là nữ nhân không cam? Ta biết nàng còn độc thân, nàng sẽ không quen nhìn chúng ta ngọt ngào." Từ Nhã bất mãn châm chọc Nguyễn Ngô Sương, oán niệm của nàng đối với Nguyễn Ngô Sương vì Nguyễn Đa vẫn còn chưa tiêu tan, theo thời gian gia tăng, thế nhưng lại càng có xu thế lớn hơn.
"Tiểu Nhã, Tiểu Sương là bằng hữu của ta, ngươi không được nói nàng như vậy, muốn nói cùng chỉ được nói trong lòng!" Trần Hề làm bộ như tức giận nói, sau đó một mình lên xe. Một lát sau, Từ Nhã cũng theo chân lên xe, vừa lên đã đem Trần Hề ôm vào trong ngực. "Bảo bối? Giận sao? Ta sao lầm rồi được không? Đừng có giận dỗi! Hôm nay là sinh nhật ta, cho nên ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà!"
Trần Hề khó hiểu nhìn Từ Nhã, ý tứ là muốn hỏi, rõ ràng là sinh nhật của ngươi, tặng quà cho ta làm chi? "Ngươi sao bỗng nhiên lại muốn tặng quà cho ta? Có phải là làm việc gì có lỗi với ta không?", "Đi chết đi!" Từ Nhã bất mãn nói, từ bằng ghế sau của xe lấy một chiếc hộp thật to giao vào tay Trần Hề.
"Mở ra xem xem." Từ Nhã vẻ mặt nghiền ngẫm nói. Bất quá dù Từ Nhã không nói, Trần Hề cũng sẽ lập tức mở ra, bởi vì nàng khẩn cấp muốn biết người này định cho mình cái gì . Mở chiếc hộp to ra, ánh vào mi mắt chính là một hình búp bê bằng gỗ, trên mặt còn khắc hai chữ "Từ Nhã" to tướng. "Ngươi? Đây là muốn đem chính ngươi tặng cho ta?" Trần Hề khó hiểu hỏi.
"Nha nha, bảo bối nhi, ngươi sao lại ngốc như vậy đâu? Ngươi không thấy bên trong còn có một ngăn nữa sao?" Từ Nhã nói xong, liền lấy tay gạt búp bê gỗ của mình ra. Bên trong rõ ràng còn có một rãnh nhỏ, ngay sau đó, mở ra một ngăn nữa, đến cuối cùng lấy ra một cái tượng trưng cho Trần Hề. Trần Hề cười nói Từ Nhã ngây thơ, trong mắt cũng là tràn đầy hạnh phúc.
Buổi tối, hai người cũng không có đi ra ngoài mà cùng ở trong nhà. Trần Hề vì Từ Nhã làm một bàn đồ ăn, cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ nhắn xinh xắn. Hai người bón cho nhau dùng bữa, sau đó Trần Hề đem quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn tặng cho Từ Nhã. Hai người cũng không phải là người thiếu tiền, cho nên đưa thứ đồ gì đó dùng tiền có thể mua được có vẻ không thật tâm.
Trần Hề biết Từ Nhã đều rất mê anime Nhật Bản, vì thế cố ý nhờ một người Nhật Bản mua một bộ Anime thuần khiết xách tay từ bên nước về đây. Làm cho Từ Nhã cảm thấy như trong mắt vị Quan Nhị Tỷ mình yêu nhất xuất hiện trước mặt, kích động mặc kệ người kia có phải là Quan Nhị Tỷ hay không, dâng lên n nụ hôn cuồng nhiệt.
Ăn cơm xong, hai người rúc vào trên ghế sô pha, xem phim. Cơn kí©ɧ ŧìиɧ đầu tiên không biết là do ai châm ngòi, Từ Nhã chậm rãi lột bỏ trên người Trần Hề chiếc mao sam màu trắng, ngay sau đó là hung y (áo ngực, Bra), quần ngoài, tiểu qυầи ɭóŧ... đến khi... "Hề, ngươi thật đẹp." Từ Nhã không hề kiêng kỵ khen Trần Hề, hai tay không ngừng di chuyển trên làn da trơn bóng mịn màng, khiến cho người dưới thân một trận than nhẹ.
"Ư... Tiểu Nhã... Tiểu Nhã... Muốn ta!" Trần Hề hai tay ghì lấy vai Từ Nhã, vươn người lên nói bên tai Từ Nhã. Trên thế giới hẳn là không có mấy người có thể đối mặt với yêu cầu của người yêu lúc này mà lại thờ ơ, Từ Nhã chậm rãi cúi xuống, khi thì ôn nhu, khi thì thô bạo liếʍ cắn hai ngọn núi Trần Hề đã sớm đứng thẳng.
"Ưʍ... a... a... Tiểu Nhã... Ta muốn... Mau cho ta...a.." Tay Từ Nhã chậm rãi trượt xuống dưới, lướt qua vùng bụng phẳng lỳ, tới phiến dung mạo kia sớm đã cỏ dại lan tràn. "Bảo bối, Let"s have sεメ..." Từ Nhã lời nói âm thầm rơi xuống đất, ngón tay thon dài liền tiến vào bên trong hang động nhỏ hẹp.
"Arhh.." Trần Hề thoải mái rêи ɾỉ ra tiếng, sau đó theo tiết tấu của Từ Nhã đong đưa theo nhịp. Đêm nay, Trần Hề bị Từ Nhã lần lượt đưa lêи đỉиɦ núi, rồi lần lượt từ đỉnh núi té rớt. Rạng sáng 4 giờ, hai người đã tìm được thoả mãn, ôm nhau cùng một chỗ rốt cục nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Chương 54