Chương 52

Chương 52

Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Nguyễn Ngô Sương lưu luyến nhìn Nguyễn Đa gương mặt tái nhợt. Chuyện Nguyễn Minh vài ngày trước nói với chính mình, giống như là vừa nói . "Ta ở nước ngoài quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, nàng từng điều trị rất nhiều bệnh nhân có triệu chứng tự bế. Hơn nữa kỹ thuật trong nước vẫn không có cách nào cho chân Nguyễn Đa khôi phục, chỉ có đem nàng ra nước ngoài, mới có khả năng chữa khỏi."

Nguyễn Ngô Sương nghe xong, là trầm mặc thật lâu, nàng dừng ở ánh mắt Nguyễn Minh, ý đồ tìm được mục đích bên trong mắt hắn. Nhưng mà, đáng tiếc là, Nguyễn Ngô Sương cũng không thể nhìn thấy tính toán gì trong mắt Nguyễn Minh. Những lời vừa rồi, cũng chỉ là một sự quan tâm của phụ thân đối với nữ nhi.

"Ba... ta cũng không phản đối đem Tiểu Đa ra nước ngoài trị bệnh, nhưng ta có yêu cầu duy nhất là cho ta theo nàng cùng đi. Ngươi hẳn là biết tình cảm của ta với nàng, nếu ta trong lúc nàng bị thương lại để nàng một mình ra nước ngoài trị liệu, như vậy sao lại không làm nàng thất vọng? Tuy rằng hiện tại nàng buộc chặt nội tâm, nhưng là ta biết, nàng còn yêu ta. Hơn nữa ta mất nàng, ta cũng không thể tiếp tục sống!"

"Tiểu Sương, ngươi cứ tin tưởng ta, ta làm như vậy cũng không phải có ác ý. Ba ba chính là không để cho hai ngươi cứ vậy tra tấn nhau, cho nên ta không thể không làm vậy, ngươi không thể cùng nàng đi." Này có lẽ là từ lúc Nguyễn Ngô Sương sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên bị Nguyễn Minh cự tuyệt. Nàng kinh ngạc nhìn Nguyễn Minh, trong mắt tràn đầy khóc hiểu cùng uất hận.

"Tiểu Sương, nguyên nhân khiến cho ta biết được quan hệ của hai ngươi, ta mới không để cho ngươi đi. Vết thương trên người Tiểu Đa, là do ngươi làm đúng không?" Nguyễn Minh hỏi, làm cho Nguyễn Ngô Sương á khẩu không trả lời được. Những vết thương này không chỉ minh chứng mình có bao nhiêu hành vi biếи ŧɦái, lại là minh chứng mình đối với Nguyễn Đa thương tổn là nghiêm trọng đến cỡ nào. "Tiểu Sương, ta hỏi ngươi cũng không phải là có ý trách phạt ngươi, ta chỉ muốn nói, ta không đủ tư cách là một phụ thân của nàng, ngươi cũng không đủ tư cách là một tỷ tỷ."

"Chúng ta là hai người tạo thành thương tổn cho nàng, so với bất cứ kẻ nào đều nhiều nhất. Lúc này đây, lòng của nàng đã chết, nàng không còn muốn gặp lại chúng ta, mới có thể đem linh hồn cất giấu. Nếu ngươi đi theo, lần trị liệu này cũng vô nghĩa mà thôi!" Nguyễn Minh nói xong, nhìn Nguyễn Ngô Sương vốn gương mặt nhợt nhạt đã chảy mồ hôi, hắn đau lòng dùng khăn tay giúp Nguyễn Ngô Sương lau mồ hôi.

"Các ngươi hãy cho nhau một cơ hội, đợi cho nàng khoẻ lại, tự nhiên sẽ trở về tìm ngươi!" Lời nói Nguyễn Minh không ngừng vang lên trong óc Nguyễn Ngô Sương, thời điểm ngẩng đầu, Nguyễn Đa theo từ trong giấc ngủ đã tỉnh lại. Như mỗi ngày giống nhau, Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng hôn trán Nguyễn Đa, chuẩn bị bắt đầu cùng nàng nói chuyện. Nhưng mà nội dung nói chuyện ngày hôm nay không như ngày thường.

"Ba ba nói hắn quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, nói muốn đem ngươi ra nước ngoài trị liệu. Điều kiện duy nhất, chính là ta không được đi theo..." Lời nói rơi xuống đất, là trầm mặc thật lâu. Nguyễn Ngô Sương cầm lấy tóc, đem mặt mình chôn ở trong tay, cho nên nàng không nhìn thấy được trong mắt Nguyễn Đa là tâm đau.

"Ta không biết nên làm cái gì bây giờ... Ta không biết là nên cự tuyệt ba ba hay là đồng ý. Tiểu Đa, ta thật sự không thể rời khỏi ngươi, nhưng ta cũng không thể ích kỷ để ngươi cứ vậy tiều tuỵ cả đời. Ta biết ngươi hận tỷ tỷ! Ta biết ngươi không muốn để ý đến ta! Nhưng là ta còn có lòng tham, muốn giữ ngươi ở bên người."

"Hắn nói chúng ta hãy cho đối phương một cơ hội, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ vậy sao? Ngươi muốn rời khỏi ta, ngươi muốn đi ra nước ngoài sao?" Giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương đã muốn khóc đến nỗi không kiềm chế được. Nguyễn Đa lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương khóc thành như vậy. Trời biết, nàng muốn đến dường nào được ôm Nguyễn Ngô Sương vào lòng, an ủi vỗ về nàng.

Nhưng mà, Nguyễn Đa biết nàng không thể làm vậy, nếu làm vậy, sẽ chỉ làm cho Nguyễn Ngô Sương không đành lòng để mình rời đi. Tỷ tỷ, ngươi biết không? Ta không phải hận ngươi, cũng không phải không thương ngươi. Ta chỉ là... quá yêu ngươi mà thôi. Ta cũng muốn ích kỷ một lần, tham lam ở bên cạnh ngươi, hưởng thụ tình yêu của ngươi.

Nhưng là ta biết ta không thể huỷ hoại ngươi, ta không thể tự do hoạt động, thậm chí ngay cả tự sinh hoạt cũng khó khăn. Một kẻ tàn phế như vậy, sao có thể xứng với một người vĩ đại như ngươi? Cho nên ta không có can đảm đối mặt với ngươi, ta chỉ có thể làm một kẻ trốn chạy. Tỷ tỷ, đừng khóc nữa được không? Hãy biến thành như tỷ tỷ trước đây đi được không?

Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đa, phát hiện khuôn mặt kia không hề biến chuyển, trong lòng nàng cũng đi theo lạnh hoàn toàn. "Tiểu Đa, cám ơn ngươi cho ta câu trả lời, tỷ tỷ biết nên làm như thế nào." Trong cuộc sống có rất nhiều sự chia lìa, chỉ cần không phải vĩnh biệt, liền có hy vọng. Nguyễn Đa, ta sẽ đợi cho ngươi khoẻ mạnh khôi phục, sau đó một lần nửa trở về bên người của ta.

Bởi vì thương Nguyễn Đa còn chưa hoàn toàn khỏi, cho nên Nguyễn Minh mướn một chiếc trực thăng cá nhân đưa Nguyễn Đa đi Pháp. Buổi sáng, Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Minh, Từ Nhã, còn có Trần Hề liền tụ tập ở trong này. Từ Nhã vẫn là không đợi gặp Nguyễn Ngô Sương, chính là đau lòng nhìn Nguyễn Đa, không ngừng cùng Nguyễn Đa nói chuyện.

"Tiểu Đa, lần này sau khi đi rồi, không biết chừng nào thì ngươi mới có thể trở về. Sau khi ngươi về nhất định phải liên lạc cho ta, trăm ngàn chớ quên ta biết không?" Nguyễn Đa vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Từ Nhã, nàng biết người này thật lòng quan tâm mình. Yên tâm đi, Từ Nhã, ta sẽ không quên ngươi, ta vĩnh viễn nhớ rõ ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.

Nhìn Nguyễn Đa bị đưa lên xe, nhìn xe chậm rãi rời đi, Nguyễn Ngô Sương vẫn gắt gao cắn môi dưới, nàng không nghĩ ở nơi này bật khóc. Là chính nàng quyết định đem Nguyễn Đa đi, cũng chính nàng quyết định không ra sân bay tiễn Nguyễn Đa. Có lẽ sợ mình đến lúc đó lại đổi ý, có lẽ sợ mình lại hỏng mất, Nguyễn Ngô Sương buông tha cơ hội cuối cùng được nhìn thấy Nguyễn Đa.

Nhưng nàng không biết là, thời điểm gặp lại, thế nhưng sẽ là thật lâu thật lâu về sau....

Trên xe chỉ có Nguyễn Minh cùng Nguyễn Đa hai ngươi, Nguyễn Minh vẻ mặt phức tạp nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường bệnh. "Tiểu Đa , lần này đi rồi, không biết ngươi chừng nào trở về. Ngươi yên tâm, ba ba sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa khỏi chân cho ngươi. Hy vọng ngươi đừng hận ba ba, lại càng đừng hận tỷ tỷ ngươi. Ngươi có biết, nàng rất yêu ngươi."

Nước mắt nhẫn nại hồi lâu, rốt cục không khống chế được mà rơi ra, Nguyễn Đa thân thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy. "Ba ba... Ta thực xin lỗi tỷ tỷ... Tại ta khiến cho nàng khó chịu..." Nguyễn Minh vẫn cho rằng mình là một người lý trí, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chỉ khóc lúc Vu Hồng qua đời. Nhưng mà lúc này đây, lời nói của Nguyễn Đa lại khiến cho hắn ướt hốc mắt.

Nguyễn Minh nhẹ nhàng vuốt đầu Nguyễn Đa, đứa con gái này tuy rằng là do nữ nhân khác sinh ra, diện mạo lại cực giống cả Vu Hồng lẫn chính mình. Có đôi khi, Nguyễn Minh đều đã lựa chọn quên đi mọi chuyện, đem Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương cho rằng đều là nữ nhi của Vu Hồng. Tuy rằng hắn biết, hết thảy những điều này là chính mình không cho phép, nhưng giờ này khắc này, Nguyễn Minh từ tận đáy lòng đau lòng đứa nhỏ này.

"Tiểu Đa, chờ ngươi khoẻ lại, ta sẽ cho Tiểu Sương đón ngươi về, ngươi ở bên kia hảo hảo chữa bệnh, cái gì cũng đừng nghĩ ngợi nhiều được không? Ta ở bên kia đã an bài bác sĩ chỉnh hình cùng bác sĩ tâm lý, nếu ngươi có vấn đề gì, có thể cùng bác sĩ tâm lý chuyện trò, trăm ngàn đừng tự mình giấu diếm tâm sự được không?"

"Vâng... ta biết." Hai người vừa nói xong cũng vừa tới sân bay. Nguyễn Đa lưu luyến nhìn xung quanh, thật đáng tiếc, nơi này không có thân ảnh Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ... Thực xin lỗi, ta sẽ phải rời xa ngươi. Nếu có thể, ta hy vọng ngươi sẽ tìm được một nam nhân vĩ đại, ta sẽ chúc ngươi hạnh phúc."

"Thật sự không đi tiễn nàng sao? Bây giờ tách ra, không biết hai ngươi bao giờ mới gặp lại, nói không chừng, nàng cũng muốn gặp ngươi!" Trần Hề nhìn Nguyễn Ngô Sương thẳng tắp phía sau lưng, đau lòng khuyên can. "Trần Hề, nàng không muốn gặp ta đâu, lòng của nàng đã chết rồi, mà kẻ gây nên chính là ta, Tiểu Đa nàng nhất định hận chết ta."

"Nguyễn Ngô Sương, ngươi chừng nào thì trở nên không có khí phách như vậy! Ngươi trước kia tự tin đi đâu cả rồi?Tiểu Đa chưa từng nói nàng hận ngươi, chưa từng nói nàng chán ghét ngươi, ngươi dựa vào cái gì phỏng đoán nội tâm nàng. Tự tiện phóng túng một chút đi được không? Đi tiễn

nàng đi, nàng lúc nào cũng chờ ngươi."

Trần Hề vừa dứt lời, liền nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương chạy lên ngồi trên xe, vụt hướng sân bay lao tới.

"Thật sự là đồ ngốc, ngươi người này đến bao giờ thì mới thành khẩn thẳng thắn một chút đây?" Trần Hề lầm bầm lầu bầu nói, quay đầu lại, liền nhìn đến Từ Nhã mặt mày có chút đăm chiêu. "Chính ngươi mới là đồ không thẳng thắn thành khẩn. Còn có tư cách đi nói ngươi khác sao? Bất quá ta ít nhất cũng khen ngươi có lòng, khuyên người mình yêu đi theo đuổi ngươi khác, rất khó chịu đi?"

"Ngươi..." Trần Hề còn chưa kịp phản bác Từ Nhã, lại bị nàng một phen ôm vào trong ngực. Tựa vào bờ vai không cao, không dài không rộng của Từ Nhã, Trần Hề thế nhưng lại cảm thấy an tâm kỳ lạ. "Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta ở đây với ngươi. Dù sao ta cũng trốn một tiết học rồi, trốn luôn cả ngày cũng chẳng sao!"

Thời điểm này, vừa đúng là X thị lâm vào tình trạng tắc đường, Nguyễn Ngô Sương nhìn đồng hồ đã quá 3 phút mà xe chưa nhích lên được một chút, tuy rằng đã sang đông, nhưng mồ hôi vẫn ướt sũng quần áo của nàng. Không ngừng ấn còi thúc giục xe phía trước có thể đi mau một chút, cho dù làm cho mọi người xung quanh bất mãn, nhưng là Nguyễn Ngô Sương vẫn khăng khăng không chịu hiểu.

Nàng biết máy bay mang Nguyễn Đa sẽ lập tức cất cánh, nếu không đi kịp, hai người sẽ mất đi cơ hội gặp mặt lần này. Đợi một hồi lâu, rốt cục thoát ra được quãng đường tắc nghẽn. Nguyễn Ngô Sương không ngừng dậm chân ga tăng tốc, lúc này Nguyễn Ngô Sương mới biết xe thể thao là tuyệt đến cỡ nào. Một đường lao xe đến sân bay, Nguyễn Ngô Sương tim đập càng lúc càng nhanh. Trong lòng có một thanh âm nói cho nàng , nhất định phải nhìn thấy được người kia lần cuối cùng.

Rất nhiều lần bỏ lỡ, đến khi phát hiện, thì kết cục đã định. Trước khi Nguyễn Đa 7 tuổi, Nguyễn Ngô Sương cũng không có vinh hạnh tham dự cuộc sống của nàng. Cùng Nguyễn Đa sống chung 9 năm, Nguyễn Ngô Sương bởi vì cố chấp và cố chấp, không ngừng thương tổn Nguyễn Đa, đồng thời cũng thương tổn chính mình. Vào giờ này phút này, hai người lại lần nữa bỏ lỡ lẫn nhau.

Nguyễn Ngô Sương kinh ngạc đứng lặng ở nơi nào, nhìn chiếc trực thăng phi thẳng lên trời đến khi hoàn toàn biến mất. Có lẽ là cát bay vào mắt, trong mắt nước lại chảy ra. Nguyễn Minh thấy được, những người khác cũng thấy được, chỉ có Nguyễn Đa là không nhìn đến được. Nguyễn Ngô Sương khóc, lại vừa cười.

"Tiểu Đa, hẹn gặp lại, ta sẽ chờ ngươi, cả đời đều chờ ngươi."

TBC