Chương 50

Chương 50

Từ Nhã nhìn Nguyễn Ngô Sương cười giống như nổi điên, mạnh mẽ đẩy nàng ra, vừa định nói cái gì đó, lại bị một thanh âm khác đánh gãy. "Tiểu Sương, ngươi làm sao vậy?" Từ Nhã nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt ngày đêm tơ tưởng xuất hiện ngay trước mặt. Giờ này khắc này, người kia mặc một bộ áo bác sĩ dài màu trắng, bên trong là một bộ váy tây trang màu xám. Trần Hề như vậy, lại một lần nữa hấp dẫn tầm mắt Từ Nhã, câu mất lòng nàng. Từ Nhã thấy được Trần Hề, mà Trần Hề cũng tự nhiên nhìn thấy Từ Nhã. Cũng không có phát sinh đôi lời đối thoại như trong phim điện ảnh, Trần Hề gần là chỉ liếc mắt nhìn Từ Nhã một cái, liền theo thân thể tránh ra một khoảng, giống như đối đãi với người xa lạ.

"Tiểu Sương, ngươi không sao chứ? Đi nghỉ ngơi một chút được không? Nếu nàng tỉnh lại nhìn thấy ngươi như vậy, nàng sẽ đau lòng." Nhìn đến ngươi như vậy, ta cũng sẽ đau lòng. Ngươi hiện tại, căn bản đã không giống ngươi , Nguyễn Ngô Sương trước đây dường như đã biến mất. Chẳng lẽ người kia đối với ngươi lại trọng yếu đến mức vậy sao?

Đèn tường không chiếu rõ được hành lang yên tĩnh, Nguyễn Ngô Sương đầu gục xuống lẳng lặng. Mà Từ Nhã cũng không nói gì đứng ở một bên. Người duy nhất có quan hệ với Nguyễn Đa lúc này không có mặt là Nguyễn Minh. Ánh mắt Từ Nhã không ngừng ngắm Trần Hề ngồi ở một bên cùng với Nguyễn Ngô Sương, nàng biết người kia không muốn có mối quan hệ gì với mình, nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút chua xót.

Cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, Từ Nhã lần nữa lấy dũng khí đi đến trước mặt Nguyễn Ngô Sương. Vừa rồi thông qua hai người đối thoại, biết nàng kêu là Trần Hề, biết nàng là bác sĩ của bệnh viện Hồng Minh. "Nguyễn Ngô Sương, nàng tại sao lại bị thương?" Từ Nhã cũng không nói chuyện với Trần Hề, nàng biết, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất để hai người nói chuyện, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là thương thế của Nguyễn Đa.

"Trên đường tới sân bay, một chiếc xe lao tới, vốn là lao hướng..." Nguyễn Ngô Sương nói đến đây dừng một chút, nàng phát hiện chính mình còn không cách nào hình dung ra được quan hệ của Nguyễn Đa cùng với Nguyễn Minh. Nếu nói Nguyễn Minh là phụ thân của Nguyễn Đa, hắn không có một ngày nào là làm tròn trách nhiệm của phụ thân. Liền ngay cả tính mạng hắn , đều là dựa vào nữ nhi mà hắn chưa bao giờ hỏi đến mới có thể bảo toàn.

"Vốn là lao hướng phụ thân của chúng ta, nhưng Tiểu Đa lại vọt qua." Từ Nhã lẳng lặng nghe, tuy rằng nhận thấy Nguyễn Ngô Sương kì lạ khác thường, cũng không có xét nét. Nàng cũng không hiểu chuyện của Nguyễn gia, vì thế cũng chỉ đại khái. "Người gây tai nạn tìm được rồi chứ?"

Chỉ một câu đánh thức người trong mộng, chính là những lời Từ Nhã vừa nói. Nguyễn Ngô Sương đang gục đầu đột nhiên trở nên thông suốt, bây giờ nàng mới có thời gian nhớ lại tình huống lúc đó. Ngay chỗ ấy đường đi không có chỗ rẽ, cũng không có đường cần chuyển hướng. Chiếc xe kia là thẳng tắp hướng về phía Nguyễn Minh mà đâm thẳng, hơn nữa thời điểm đυ.ng vào người cũng không có dấu hiệu muốn phanh lại.

Một loạt sợ hãi từ trong lòng Nguyễn Ngô Sương tràn ra, trực giác nói cho nàng, tai nạn này không phải là ngoài ý muốn, mà chính là mưu sát. Nguyễn Ngô Sương tin tưởng, mục tiêu của đối phương là Nguyễn Minh, mà không phải là một người vô danh như Nguyễn Đa. Nhưng mà bọn họ ngàn tính vạn tính, chính là không tính đến sự tồn tại của Nguyễn Đa. Đến tột cùng đây là may mắn, hay là bi thương?

Không ai có tâm tình đi ngủ, ba người cứ như vậy ngồi ở đây suốt đêm. Phải đến buổi sáng ngày hôm sau, nhìn bác sĩ đem Nguyễn Đa từ phòng bệnh cấp cứu tới phòng bệnh bình thường mới buông tâm.

Đứng ở trước giường bệnh, trong phòng tràn ngập mùi khử trùng, trắng xoá một mảnh, đó là một loại không khí đầy bi thương. Trên người đầy băng gạc, trên mặt mang theo bình dưỡng khí thật to. Giờ khắc này, hô hấp của nàng thực mỏng manh mà không dễ phát hiện. Nếu hiện tại bên cạnh máy tâm đồ không kêu "Đích Đích" , ba người thậm chí nghĩ người nằm trên giường kia căn bản là một khối thi thể.

Từ khi tiến vào trong phòng, nháy mắt Nguyễn Ngô Sương đã không khống chế được đau nhức trong lòng nảy lên. Ánh mắt đã muốn đỏ bừng, lại vẫn không cho nước mắt chảy ra. Trải qua một đêm trắng, ba người đều đã mệt không chịu được. Trong phòng bệnh còn lưu lại một chiếc giường cho người nhà, Từ Nhã biết mình không thích hợp lưu lại. Vì thế yên lặng rời khỏi phòng, đem lại không gian cho Nguyễn Ngô Sương.

Từ trình độ hiểu biết, Từ Nhã có chút biết được Nguyễn Ngô Sương. Nàng hiểu được nữ nhân này cố chấp , không tự nhiên, không thành khẩn thẳng thắn. Nếu mình cùng Trần Hề ở trong này, nàng nhất định sẽ không nói ra những điều bản thân muốn nói, cũng không cho phép lộ ra một mặt yếu đuối. Bất đắc dĩ phe phẩy đầu, nữ nhân chết tiệt, chẳng lẽ rụt rè có thể làm ra cơm ăn? Từ Nhã thầm mắng Nguyễn Ngô Sương.

Đứng ở cửa nhìn bóng dáng Trần Hề kiên quyết rời đi, Từ Nhã cũng không vội vã đuổi theo, ngược lại là có chút đăm chiêu. Dù sao đã biết được tên ngươi cùng chỗ làm việc, lần sau sẽ không dễ dàng để cho ngươi chạy mất. Không cần hoài nghi, Từ Nhã đã tiến hoá từ một học sinh trung học ngu ngốc thành một phúc hắc quân sư quạt mo.

Hai người đi rồi, trong phòng nhất thời khôi phục im lặng, phòng bệnh cực lớn cũng chỉ nghe được tiếng hô hấp của Nguyễn Ngô Sương vì quá kích động mà trở nên dồn dập.. Thân thể mệt mỏi nói cho nàng đã đến lúc nghỉ ngơi, nhưng mà Nguyễn Ngô Sương không nguyện ý nhắm mắt lại. Bởi vì nhắm mắt, chính là một mảnh hắc ám chờ đợi nàng.

Không muốn nhắm mắt, cũng không dám nhắm mắt, sợ hãi lúc tỉnh dậy sẽ không còn được nhìn thấy người này nữa.

Trải qua kiếp nạn lần này, thân thể Nguyễn Đa so với trước càng thêm suy yếu. Thân thể đã thực gầy bây giờ chỉ còn da bọc xương, đầy người vết thương là minh chứng việc nàng đã chịu đựng quá nhiều cực khổ. Đau lòng vuốt khuôn mặt non nớt, đều là của ta sai, nếu không phải ta, hẳn là ngươi phải giống những nữ sinh khác ở trong trường học, chơi đùa, mà không phải ở nơi này.

Nguyễn Đa, van cầu ngươi, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Ta muốn cho ngươi nhìn thấy ta sám hối, ta muốn chăm sóc ngươi cả đời, lấy thân phận tình lữ. Tuy rằng ta biết ta tạo thành thương tổn cho ngươi không thể bù đắp lại, nhưng ta vẫn muốn ngươi cho ta một cơ hội.

Nguyễn Ngô Sương trong lòng nghĩ, bất tri bất giác liền lâm vào giấc ngủ say.

Thời gian chậm rãi chuyển dời từng chút, bất tri bất giác đã quay được một tuần. Thời gian một tuần này, đối với Nguyễn Ngô Sương là tra tấn cực lớn. Nàng không chỉ hỏi qua bác sĩ, vì cái gì Nguyễn Đa còn chưa chịu tỉnh lại. Đáp án đều vĩnh viễn là thân thể bệnh nhân quá mức suy yếu, tâm

lý cũng chịu đả kích quá lớn, cho nên trong tiềm thức không muốn tỉnh lại.

Đáp án này khiến cho Nguyễn Ngô Sương trầm mặc, nàng biết Nguyễn Đa nhất định là vì bị thương tâm. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu chính mình phải chịu đựng như vậy, sớm đã hỏng mất rồi?

"Tiểu Đa, ngươi thật sự rất kiên cường!" Buổi tối thứ tám, Nguyễn Ngô Sương vuốt ve bàn tay Nguyễn Đa bởi vì truyền nước biển mà phát sưng, nhẹ giọng nói. Tại đây mỗi ngày, chỉ cần có chút thời gian , Nguyễn Đa cũng sẽ cùng Nguyễn Đa nói chuyện. Có lẽ là để bù đắp trước đây đối với nàng lạnh lùng, có lẽ làm như vậy lòng của nàng sẽ dễ chịu hơn một ít, Nguyễn Ngô Sương luôn không ngừng cùng Nguyễn Đa nói chuyện.

"Tiểu Đa, ngươi mau tỉnh lại được không? Ngươi từng nói rất thích cùng ta đi dạo phố, nhưng ngươi bây giờ nằm ở đây, làm sao ta mang ngươi ra ngoài?"

"Tiểu Đa, ta thật sự biết sai rồi, ta biết ta không nên hiểu lầm ngươi, ta không nên đồng ý cho ngươi đi nước ngoài, tuy rằng ta biết lời giải thích đến quá muộn, nhưng ta vẫn còn hy vọng ngươi sẽ tha thứ cho ta, được không?"

"Tiểu Đa, van cầu ngươi tỉnh lại được không? Ta yêu ngươi, là loại yêu mà ngươi vẫn thường chờ mong, là loại yêu mà nam dành cho nữ. Chờ sau khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ không đối xử với ngươi như trước đây nữa, sẽ đối với ngươi thật tốt thật tốt, dùng cả một đời để yêu ngươi.."

Dần dần, âm thanh Nguyễn Ngô Sương càng lúc càng nhỏ, hoàn toàn chỉ là âm thanh nức nở đầy áp lực. "Tiểu Đa, ngươi tỉnh lại nhìn ta được không? Đừng có như vậy không để ý đến ta, ta thật sự rất sợ hãi." Nguyễn Ngô Sương lớn tiếng hô, có lẽ sẽ có người cảm thấy nàng điên rồi. Thực tế, nàng cũng hiểu được là mình điên rồi. Ngay từ những ngày đầu đã là điên rồi, nếu không thì tại sao đối với Nguyễn Đa lại làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.

Phóng ra tiếng thở dài đầy áp lực, Nguyễn Ngô Sương mỏi mệt ngẩng đầu, một màn kế tiếp, lại làm cho nàng mừng rỡ như điên. Nhìn Nguyễn Đa hai mắt mở to, tuy rằng vô thần, nhưng lại nói rằng nàng chính là từ trong hôn mê vừa tỉnh lại. Nguyễn Ngô Sương điên cuồng ấn vào đầu chiếc chuông báo hiệu, đồng thời cũng bấm số Nguyễn Minh đánh một cú điện thoại. Nguyễn Minh sau khi nhận được điện, liền chạy tới bệnh viện, lúc đó mới là hơn ba giờ sáng.

Nguyễn Ngô Sương vừa rồi từ bi thương biến thành mừng như điên, nàng nhìn Nguyễn Đa nằm ở trên giường, trong lòng là một loại cảm giác thoả mãn lấp đầy. "Tiểu Đa! Tiểu Đa! Rốt cục ngươi cũng tỉnh, ta thật sự phải lo lắng gần chết! Ta thật sự lo rằng ngươi cứ ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại. Bây giờ, ta muốn nói cho ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi! Như người yêu đối với nhau, mà không phải là tỷ tỷ đối với muội muội!"

Nguyễn Ngô Sương khẩn cấp đem lời trong lòng nói ra tận miệng, nhưng mà đáp lại chờ đợi của nàng cũng là thật lâu trầm mặc. Đến lúc này, nàng mới phát hiện Nguyễn Đa dị thường. "Tiểu Đa, nói chuyện với ta được không? Ngươi đừng làm ta sợ!" Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Nguyễn Đa, phát hiện từ sau khi nàng tỉnh dậy, ánh mắt vẫn chưa từng nhìn mình một lần. Sợ hãi so với trước kia càng lan tràn, Nguyễn Ngô Sương có lẽ cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghĩ tới...

... Có một ngày, Nguyễn Đa thế nhưng lại không thèm nhìn mình.

"Bác sĩ! Nàng thế nào?!" Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Minh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn bác sĩ vừa từ trong phòng đi ra. "Bệnh nhân đã tỉnh lại, đồng thời chúng ta cũng đã kiểm tra xương sống của nàng. Tuy rằng phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn để lại di chứng. Bệnh nhân từ phần eo trở xuống hoàn toàn mất đi trực giác, cuộc sống từ nay về sau, đi đứng đối với nàng mà nói, là chuyện cực kỳ khó khăn."

Thế giới trong nháy mắt trở nên nguyên một màu đen mờ mịt. Nguyễn Ngô Sương thậm chí cảm thấy đây là ông trời cùng nàng chơi một trò chơi. Không thể đứng thẳng , cả đời chỉ có ngồi ở trên xe lăn thôi sao? Nguyễn Ngô Sương tay vò lấy tóc, ngực giống như bị một tảng đá đè nặng. Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, nếu không phải mình đồng ý cho nàng đi, nếu không phải mình trốn tránh tình cảm, nàng cũng sẽ không phải biến thành như vậy.

Giờ đây, Nguyễn Ngô Sương tình nguyện người phải nằm trên giường kia là mình, không thể đứng thẳng, không thể đi lại là chính mình! Người này rõ ràng đã phải chịu đựng quá nhiều thống khổ, vì cái gì còn muốn thương tổn nàng?

Trở lại phòng bệnh, nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường, mắt đăm đăm , dưới lớp chăn là đôi chân hoàn hảo không tổn hao gì. Nguyễn Ngô Sương đầu tiên cảm thấy mình thật bất lực.

Năm đó, nàng không thể cứu mẫu thân, hiện tại, nàng cũng không có biện pháp cứu lấy Nguyễn Đa.

TBC.