- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 49
Tiên Thương Chi Luyến
Chương 49
Chương 49
Thân thể tựa như bị chôn ở nơi nào không hề nhúc nhích, một loại cảm giác lạnh lẽo vô lực lan tràn từ đỉnh đầu đến tận tim, sau đó khuếch tán ra toàn thân, Nguyễn Ngô Sương thậm chí cảm thấy từng đầu ngón tay đều là lạnh.. Nhìn người kia nằm trên mặt đất một thân đầy máu, nhìn người khua tay lái chiếc xe kia nhanh rời khỏi hiện trường.
Thần kinh "Ầm" một tiếng cắt đứt, Nguyễn Ngô Sương bỗng dưng giống như điên rồi hướng Nguyễn Đa nằm trên vũng máu. Quỳ trên mặt đất, đầu gối phát ra "Cộp" một tiếng vang, Nguyễn Ngô Sương tay cương ở nơi nào, không dám chạm vào Nguyễn Đa, bởi vì nàng không biết Nguyễn Đa thương ra sao, làm bác sĩ, nàng hiểu được lúc này chỉ một động tác nhỏ bé sai lầm cũng có thể khiến người này biến mất trên thế giới.
Nguyễn Minh ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, bởi vì kinh hách quá độ mà tê liệt ngã nhoài trên mặt đất. "Gọi xe cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!" Nguyễn Ngô Sương tâm tê phế liệt hô làm cho Nguyễn Minh sực tỉnh, nhìn Nguyễn Đa người đầy máu. Nguyễn Minh dùng tay vẫn còn run run ấn số cấp cứu 120, sau đó liền lăng lăng báo ra địa chỉ.
Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Nguyễn Đa, ý đồ đem người này đánh thức. "Tiểu Đa! Tiểu Đa! Đừng ngủ được không? Tỷ tỷ van cầu ngươi tỉnh lại được không?" Bi ai lớn hơn chết tâm, có lẽ chính là như vậy. Nguyễn Ngô Sương không rõ Nguyễn Đa vì cái gì lại đi cứu Nguyễn Minh, cho dù người này là ba của nàng, nhưng mà, hắn khi nào thì đối với ngươi làm hết trách nhiệm của một phụ thân? Ngươi vì cái gì ngốc như vậy? Vì cái gì luôn phải hi sinh bản thân?
"Khụ khụ... khụ khụ..." Nguyễn Đa thân thể gầy yếu kịch liệt ho khan, dòng máu đỏ tươi theo miệng của nàng tràn ra. "Tỷ... khụ khụ... tỷ tỷ..." Nguyễn Đa vô lực kêu Nguyễn Ngô Sương, giờ này khắc này, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng kêu người nàng tưởng niệm nhất trong lòng.
"Ta ở đây, Tiểu Đa ta ở đây, ngươi chờ một chút, xe cấp cứu lập tức sẽ đến, ngươi cố chống đỡ một chút được không!" Nguyễn Ngô Sương tay gắt gao cầm lấy tay Nguyễn Đa, sợ một cái buông tay, người này sẽ vĩnh viễn rời mình mà đi. "Ư... tỷ tỷ... Ta... Ta... Ta lạnh quá... Ngươi ôm ta một cái... khụ khụ... được không...?"
Nghe Nguyễn Đa cầu khẩn, Nguyễn Ngô Sương không thể nghĩ ngợi được nhiều như vậy nữa, chỉ thầm nghĩ phải hoàn thành tâm nguyện của người này. Thân thể nhẹ bị nâng lên, sau đó hoà vào một cái ôm mềm mại. Tuy rằng bị nâng lên trong nháy mắt, Nguyễn Đa cảm giác được trong thân thể có một chỗ hung hăng đau, cho dù là như thế, nàng cũng muốn được Nguyễn Ngô Sương ôm mình.
Tỷ tỷ từng nói, có chết cũng phải chết ở trong lòng nàng. Ta không phải là không làm được đâu?
Kỳ thật vừa rồi, Nguyễn Đa so với Nguyễn Ngô Sương sớm nhìn thấy chiếc xe kia, nhưng không hiểu vì sao, nàng lại quyết định không nói cho Nguyễn Minh. Phải đến lúc nghe thấy tiếng Nguyễn Ngô Sương kêu lên, Nguyễn Đa mới có thể lấy lại tinh thần. Trong lòng là tự trách, là mất mát. Tỷ tỷ đã phải mất đi mẹ, sao có thể làm cho nàng mất đi ba nữa? Cái loại thống khổ này, làm sao có thể để tỷ tỷ phải chịu đựng.
Vậy cho mình hi sinh đi, dù sao rời khỏi tỷ tỷ, so với chết cũng không khác gì nhau. Đối với tỷ tỷ mà nói, mình gần như là một đứa em gái có cũng được mà không có cũng không sao. Nàng không thể không có ba ba, nhưng mà có thể không có mình. Nghĩ vậy, Nguyễn Đa cũng không biết dũng khí từ đâu đến, thân thể nhanh hơn cả tư tưởng mau làm ra phản ứng. Ở thời điểm xe lao đến, Nguyễn Đa chạy đến đẩy Nguyễn Minh ra.
Đối với tỷ tỷ mà nói, ba ba so với ta là người trọng yếu hơn? Nếu đã như vậy, hãy để ta rời đi.
Tầm mắt dần biến thành mơ hồ, gương mặt Nguyễn Ngô Sương đã dần biến thành mờ mịt. Đau trên thân thể đã càng ngày càng xa, cuối cùng là hoàn toàn chết lặng. "Tỷ tỷ... ta một chút... một chút cũng không đau đâu... Ta... Ta là không phải... phải rời khỏi... Nhưng là ta thật cao hứng... thật là cao hứng... có thể chết ở trong lòng tỷ tỷ..."
Nguyễn Đa đứt quãng nói, máu tươi từ trong miệng so với hồi nãy còn tràn ra nhiều hơn, thậm chí nhiễm đỏ quần áo Nguyễn Ngô Sương. Liền giống như một đoá Mân Côi nở rộ trong tuyết trắng, đỏ khắc cốt ghi tâm. "Tiểu Đa! Tiểu Đa! Ngươi sẽ không chết, tỷ tỷ sẽ cứu ngươi! Tỷ tỷ không cho ngươi chết! Tỷ tỷ sao có thể bỏ được ngươi chết đâu! Tiểu Đa..."
Lời nói kế tiếp của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa đã không còn nghe thấy. Dùng hết sức lực cuối cùng bắt lấy quần áo Nguyễn Ngô Sương, bả đầu chôn ở trong lòng người kia. "Tỷ tỷ ta thích ngươi... Vĩnh viễn đều thích nhất ngươi..." Nguyễn Đa trong lòng mặc niệm, sau đó liền lâm vào hôn mê.
Thanh âm xe cứu thương lúc này vang lên, nhân viên cấp cứu đem cáng đến đặt Nguyễn Đa lên, lại phát hiện tay Nguyễn Đa thế nhưng gắt gao cầm cầm lấy quần áo Nguyễn Ngô Sương như thế nào đều gỡ không ra. Không có cách nào, nhân viên cấp cứu phải đồng ý để Nguyễn Ngô Sương cũng đi theo vào xe cứu thương. Dù sao Nguyễn Ngô Sương cũng là bác sĩ, cho nên người ta cũng không sợ nàng ở chỗ này gây nên trở ngại.
"Nhanh lên, bệnh nhân không còn hô hấp nữa, nhanh lên đem bình dưỡng khí."
"Bác sĩ, bệnh nhân mất máu quá nhiều, yêu cầu gọi báo bệnh viện chuẩn bị máu truyền trước."
Nguyễn Ngô Sương kinh ngạc ngồi yên ở nơi nào, nhìn những nhân viên cấp cứu ở trên người Nguyễn Đa làm động tác. Nhìn Nguyễn Đa trên người máu chảy ra thấm ướt drap trắng, nhìn Nguyễn Đa trên người cắm đầy loại dây nhợ... Là bác sĩ, sinh ly tử biệt đối với nàng mà nói đã là chuyện vô cùng thường xuyên, nhưng mà lúc này, nàng lại như thế, sợ hãi tử vong. Nàng sợ người này xảy ra sự, sợ sinh mệnh người này về sau sẽ biến mất.
"Tiểu Đa, ngươi phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải hảo hảo sống, tỷ tỷ thật sự không thể không có ngươi." Nguyễn Ngô Sương túm lấy tay Nguyễn Đa, nhắc đi nhắc lại. Đến bệnh viện, bởi vì Nguyễn Ngô Sương không thể cùng vào phòng cấp cứu, nên đành phải cắt đứt tà áo, mới có thể mang Nguyễn Đa vào phòng.
Trong lòng cứ như hư không vô hạn, Nguyễn Ngô Sương ngồi thẫn thờ ở trên ghế. Trong óc nhồi vào bao nhiêu hình ảnh, là bộ dạng Nguyễn Đa người nhiễm đầy máu, là bộ dạng người kia vẻ mặt thâm tình. Nàng khóc, nàng vui cười, nàng tuyệt vọng, nàng thân thể tràn ngập vết thương, nàng từng yêu mình trước đây...
Đủ loại hình ảnh Nguyễn Đa đi qua trong đầu Nguyễn Ngô Sương, giống như là một cuộn băng quay chậm. Nguyễn Ngô Sương giờ đây mới phát hiện, bên trong bất tri bất giác, cuộc sống của mình, sinh mệnh của mình, sớm đã bị Nguyễn Đa nhồi chặt. Tựa hồ mỗi một ngày còn sống đều cùng nàng liên quan, rốt cục không thể chia lìa.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu, nhìn thấy hai người Trần Hề cùng Nguyễn Minh vội vã chạy tới. Không muốn nói gì cả, Nguyễn Ngô Sương chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Minh một cái, sau đó liền nhìn về phía Trần Hề. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Hề nhìn thấy trong ánh mắt Nguyễn Ngô Sương ưu thương, thấy được đau lòng, thấy được khủng hoảng trước nay nàng chưa từng có.
"Tiểu Sương, ngươi thế nào? Có bị thương hay không?" Trần Hề nhìn máu trên người Nguyễn Ngô Sương, lo lắng hỏi. Nhưng mà vừa dứt lời, thân thể đã bị người kia ôm chặt lấy. "Trần Hề! Trần Hề! Nàng thương rất nghiêm trọng, thật sự rất nghiêm trọng, từng này máu đều là của nàng! Mội người sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy chứ! Sao có thể chứ! Ta sợ nàng phải rời đi! Ta sợ sau này không còn được nhìn thấy nàng nữa!"
"Ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng! Là ta sai lầm rồi! Đều là sai của ta! Nếu không phải ta đồng ý để nàng đi, nàng sẽ không bị xe đâm phải! Ta là cái hỗn đản, Nguyễn Ngô Sương chính là một cái rõ đầu rõ đuôi hỗn đản, ta không chỉ một lần rồi một lần làm tổn thương nàng, còn muốn đem nàng đến một nơi xa như vậy! Đồ chết tiệt... là ta... là ta mới đúng..."
Tiếng khóc của Nguyễn Ngô Sương hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều bác sĩ cùng y tá, vốn một y tá muốn nhắc nhở Nguyễn Ngô Sương giữ im lặng, nhưng vừa nhìn đến vẻ mặt xanh mét của Nguyễn Minh, Nguyễn Ngô Sương thì khóc đến không còn nhận ra, còn Trần Hề vẻ mặt sầu lo, lại đều thức thời rời đi.
Không biết khóc bao lâu, Nguyễn Ngô Sương cuối cùng cũng vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Trần Hề không chỉ một lần muốn đem Nguyễn Ngô Sương trở về văn phòng của nàng nghỉ ngơi, nhưng Nguyễn Ngô Sương có thế nào cũng không chịu đồng ý. Biết chính mình không thể khuyên can người này, Trần Hề cũng đơn giản kéo Nguyễn Ngô Sương ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
Đồng hồ tí tách vang từng nhịp, một giờ, hai giờ, ... mười hai giờ, mười ba giờ đi qua. Cửa phòng cấp cứu nhắm chặt cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, đi ra đầu tiên là vị bác sĩ chính đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi. "Bác sĩ! em gái ta, nàng thế nào?" Nguyễn Ngô Sương là người đầu tiên xong lên, cầm lấy tay bác sĩ hỏi.
"Bệnh nhân thân thể có nhiều vết thương bị xé rách, phổi bị mất một đoạn, xương sườn gãy, làm cho mất nhiều máu. Mà nghiêm trọng nhất vẫn là xương sống gãy, làm cho hệ thần kinh bị gián đoạn, rất có khả năng bệnh nhân sẽ... sẽ phải lưu lại di chứng." Bác sĩ nói đến đây lại dừng một chút, ánh mắt vội vàng nhìn qua Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Minh, chung quy cũng không nói gì.
Bình thường tình huống như vậy, nửa đời còn lại của bệnh nhân sẽ bán thân bất toại, sẽ không thể đi lại giống như người bình thường, dù có thể làm được trị liệu tốt nhất, cũng sẽ lưu lại một chút di chứng. Bác sĩ cũng không đem chân tướng còn lại nói ra miệng, bởi vì biết trước người này sẽ không chịu nổi đả kích lớn hơn nữa. Hết thảy vẫn là đợi cho nữ bệnh nhân kia tỉnh rồi sẽ nói sau cũng được.
"Hiện tại tuy rằng đã vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở trong phòng theo dõi. Bởi vì thân thể bệnh nhân bây giờ là thập phần suy yếu, chỉ cần vô ý một chút, sẽ làm cho bệnh tình trầm trọng, cho nên đề nghị không nên vào thăm." Bác sĩ nói ra lời khuyên, mục đích cũng là làm cho người nhà có thời gian nghỉ ngơi, mà không phải tự tra trấn thân thể mình bằng cách canh giữ bên phòng bệnh.
Lời nói của bác sĩ có chút mịt mờ, cho dù hắn không nói, Nguyễn Ngô Sương cũng đã biết thân thể Nguyễn Đa chịu thêm lần thương này sẽ thành ra thế nào. Biết giờ đây Nguyễn Đa cần nghỉ ngơi, cho nên Nguyễn Ngô Sương cũng không thỉnh cầu được vào thăm Nguyễn Đa. Gần là cách một cái cửa sổ, nhìn được người kia sắc mặt tái nhợt, trên người bao đầy băng gạc.
"Hoàn hảo, ngươi không có chuyện, hoàn hảo, ngươi còn sống. Tiểu Đa, tỷ tỷ thực lo lắng ngươi. Ngươi nhất định phải mau mau tỉnh lại được không? Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ nói cho ngươi, người tỷ tỷ yêu nhất chính là Tiểu Đa. Ngươi không cần đi nước ngoài, cũng không cần rời khỏi nhà. Nếu ngươi nguyện ý, tỷ tỷ vĩnh viễn cầm lấy tay ngươi, cùng ngươi cả đời. Nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi tìm được hạnh phúc."
Nguyễn Ngô Sương vuốt ve tấm thuỷ tinh dày, thật giống như là chạm được vào khuôn mặt Nguyễn Đa, thì thào tự nói. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, bấm gọi số điện thoại Từ Nhã. "Alo?" Gần là một hồi chờ đợi, điện thoại đã kết nối, giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương không biết nên mở miệng nói như thế nào, càng không biết đối mặt với Từ Nhã như thế nào.
"Tiểu Đa bị tai nạn, hiện đang ở bệnh viện Hồng Minh." Bỏ lại một câu, Nguyễn Ngô Sương liền cắt đứt kết nối, tiếp tục nhìn Nguyễn Đa nằm đó im lặng ngủ. Đại khái qua khoảng 30 phút, tiếng bước chân dồn dập lại lần nữa quấy nhiễu Nguyễn Ngô Sương, nhìn người nghênh diện đến là Từ Nhã, còn không đợi Nguyễn Ngô Sương kịp phản ứng, trên mặt đã dính một cái tát cực mạnh.
Bởi vì lực đạo quá mãnh liệt, Nguyễn Ngô Sương bất ngờ không đề phòng cứ vậy lảo đảo té ngã trên mặt đất. Bên má, là đau đến bỏng rát, trong lòng lại dị thường bình tĩnh. Một cái tát này, là nàng nên nhận, là nàng tự làm tự chịu.
Hốc mắt Từ Nhã đã trở nên đỏ bừng, nàng nhìn Nguyễn Ngô Sương ngồi ngây ngốc dưới đất , trong lòng lửa lại lần nữa bị châm ngòi. Nàng đi lên túm lấy áo Nguyễn Ngô Sương, hung tợn nhìn chằm chằm nàng. Nguyễn Đa là một người tốt như vậy vì cái gì sẽ yêu thích người này, nàng tột cùng đáng giá chừng nào khiến ngươi yêu nàng như vậy?
"Ngươi không xứng với nàng! Ngươi không xứng với Tiểu Đa, không xứng với một người thích ngươi đến như vậy!" Từ Nhã nói, trong mắt là một bộ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép". Nhưng mà nàng không biết , những lời này chọc giận đến Nguyễn Ngô Sương. Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Nhã, trong mắt là hờ hững cùng băng lãnh như thường.
"Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi mới xứng? Tuy rằng Tiểu Đa hiện tại thích ngươi, nhưng mà ta sẽ ở bên cùng nàng cả đời, ngươi có năng lực làm được sao?" Nguyễn Ngô Sương phản bác Từ Nhã, lại đem cho người nọ bật cười một trận.
"Ha.. ha.. Nguyễn Ngô Sương, đến tột cùng là ngươi ngu ngốc hay thật thà đây? Ngươi chẳng lẽ không phát hiện người Nguyễn Đa thích vẫn chỉ có ngươi thôi sao?"
"Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thích ta, hết thảy đều là do chính ta tình nguyện mà thôi! Nhưng mà ngươi lại luôn hiểu lầm nàng, thậm chí bởi vì sự kiêu ngạo của chính ngươi mà để nàng phải ra đi! Ngươi thật là đồ ngu!" Từ Nhã tức giận đến độ dùng lời thô tục, đang nói những lời này, đồng thời lòng cũng ẩn ẩn mất mát. Tiểu Đa, đây là ta muốn giúp ngươi, thật sự ta hi vọng ngươi cùng nàng có thể hảo hảo ở cùng một chỗ.
Nguyễn Ngô Sương nghe Từ Nhã nói xong, sững sờ ở nơi đó. Nghĩ đến biểu tình khi Nguyễn Đa nói muốn đi nước ngoài, nghĩ mấy ngày nay ánh mắt Nguyễn Đa nhìn mình. Rõ ràng cùng trước kia vẫn là giống nhau như đúc! Mà mình, mình thế nhưng lại không hề phát hiện ra!. "Ha ha.. ha ..ha..." Nguyễn Ngô Sương lớn tiếng cười, cười khiến cho yết hầu sinh đau, cười cho lệ rơi đầy mặt.
Hoá ra kẻ ngốc nghếch nhất, lại chính là mình!
Chương 50
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 49