Chương 45

Chương 45

Sức nặng trên người càng lúc càng trầm trọng, giống như là bị tảng đá ngàn cân đè lên. Muốn cử động thân thể, một trận đau đớn trước nay chưa từng có khiến Trần Hề kêu thành tiếng. Mở hai mắt, nhìn đến đè trên người mình chính là một nữ nhân khác còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà ngón tay người kia, thế nhưng vẫn còn nằm trong cơ thể mình.

Sắc mặt Trần Hề nhất thời trở nên trắng bệch, ngay sau đó trong óc Ong một tiếng không có phản ứng, nhớ lại những việc xảy ra tựa hồ làm cho đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nhớ rõ, mình giống như mỗi ngày tới đây uống rượu. Sau, nàng cùng nữ sinh kia nói chuyện rất nhiều? Sau đó lại tự mình làm một giấc mộng dài, mơ thấy mình cùng Nguyễn Ngô Sương....

Cũng không muốn khóc, nước mắt không tự chủ được lại rơi ra. Có lẽ, đổi là một người nào khác cũng không thể nào nhận được chuyện này? Một nữ nhân giữ gìn suốt 22 năm, cứ như vậy bị một người xa lạ cướp đi. Bất kể là ai cũng sẽ nổi điên đi? Hung hăng nhìn chằm chằm người vẫn đang đặt trên thân mình, vị thành niên, cư nhiên là một vị thành niên! Ngap lập tức, Trần Hề có cảm giác muốn đem nàng băm thây thành vạn mảnh.

Hơn nữa, cho dù Trần Hề muốn đem một người vô thanh vô tức gϊếŧ chết, lấy thân phận của ba là thị trưởng, cũng sẽ không có gì phiền toái. Nhưng mà, Trần Hề đâu muốn làm như vậy. Chuyện này tuy rằng bị thương chính là mình, nhưng chẳng phải là tự làm tự chịu sao? Trần Hề, là ngươi tự lãng phí bản thân, ngươi lấy tư cách gì đi trách người kia?

Dù có cực lực khắc chế nước mắt chảy ra, lại vẫn cứ bất lực. Có lẽ hôm nay tuyến lệ hoạt động quá chăm chỉ, nước mắt khó hiểu cứ theo bên hốc mắt tuôn chảy xuống tựa như Thuỷ Long đầu.

Cảm giác được dưới thân có gì đó run run, bên tai nghe một loại âm thành càng ngày càng nức nở. Từ Nhã từ trong giấc mơ bừng tỉnh, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc nhìn người bị chính mình đặt dưới thân, Trần Hề, vẻ mặt tràn đầy nước mắt.

"Ngươi..." Từ Nhã muốn nói gì đó, âm thanh lại bị tạp lại ở cổ họng, như thế nào đều phát ra không được. Cho dù Từ Nhã ngốc đến thế nào cũng hiểu được hiện tại là tình huống gì, hình như là mình đã phạm vào một sai lầm nào đó rất lớn. "Đi ra!" Trần Hề lạnh lùng nói xong, đem nước mắt vốn đang chảy tràn trề nhịn xuống. Sao có thể khóc trước một người lạ mặt đây? Ngươi là con nít sao?

"Cái gì?" Từ Nhã lăng lăng hỏi, nữ nhân này muốn mình đi ra ngoài sao. Nhưng mà mình còn chưa có mặc quần áo, sao có thể cứ vậy đi ra chứ.

"Tay ngươi, rút ra ngoài!" Trần Hề nhắc lại, trong ánh mắt đã dẫn theo chút hận ý. Nghe Trần Hề nói xong, Từ Nhã mới đột nhiên phát hiện tay mình thế nhưng vẫn còn trong thân thể nữ nhân này. Nhìn người kia trong mắt đối mình hiện rõ nét phiền chán, Từ Nhã rất nhanh rút tay ra.

"Ưʍ..." Trần Hề thân thể không tự chủ được có chút run rẩy, miệng tràn ra một tiếng ngân không dễ nghe. Thanh âm tuy rằng rất nhỏ, cũng đủ cho cả hai nghe thấy rõ ràng. Vì thế, hai người vốn là gương mặt tái nhợt bỗng thành màu đỏ. Đẩy ra người nằm trên mình mãi không chịu bò xuống, Trần Hề liền như vậy nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái vào trong phòng tắm.

Nhìn Trần Hề bước đi, Từ Nhã nhẹ giọng cười, lúc vừa định hỏi người này sao dáng đi kỳ quái như vậy thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Ga giường trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, nhưng ở giữa kia lại có chút đỏ tươi, đâm vào trong mắt vô cùng nhức nhối. Kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, tuy rằng vết máu đã sớm khô, lại vẫn lưu lại rõ ràng. Đặt ở gần mũi, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tươi.

Hung hăng đánh một bàn tay chính mình, thanh âm thật to, cũng đau quá. Từ Nhã, ngươi đến tột cùng đã làm gì vậy? Ngươi sao có thể? Sao có thể lấy mất lần đầu tiên của nữ nhân kia? Nhớ tới gương mặt Trần Hề tràn đầy nước mắt, nhớ tới bộ dáng nàng bước đi, trong lòng thế nhưng nhè nhẹ đau.

.

.

Một ngày này, tựa hồ vụt qua rất chậm, một lần lại một lần nhìn lên đồng hồ, tại sao lại còn chưa đến thời gian tan tầm? Đây là Nguyễn Ngô Sương lần đầu tiên, khát vọng trở về nhà đến vậy. Đơn giản là nhận được điện thoại của vυ" Phương, nói cho mình Nguyễn Đa đã trở về nhà.

Không chỉ một lần tự cười nhạo mình, hỏi qua chính mình. Người kia thật sự còn cần mình sao? Còn có thể đối đãi với mình giống như trước đây sao? Hẳn là sẽ không đi? Dù sao mình cũng không phải là người duy nhất bên nàng, nàng hiện tại đã có bạn mới, tên là Từ Nhã.

Nghĩ có người từ nay về sau sẽ không còn đi theo mình, vẻ mặt hạnh phúc kêu tỷ tỷ, nghĩ có người từ nay về sau không bao giờ dùng ánh mắt khát vọng nhìn mình. Nói không khó chịu, là giả. Nguyễn Ngô Sương không chỉ có là khó chịu, còn có phẫn nộ, ghen tị, cùng với chút không cam.

Đủ loại cảm xúc tồn tại trong óc Nguyễn Ngô Sương, làm cho nàng không ngừng đau đầu. Đến rốt cục là nên buông tay? Hay là nên đem nàng quyết tâm giữ lại bên mình? Thực hiển nhiên, Nguyễn Ngô Sương đã không muốn lựa chọn cách thứ hai. "Tiểu Đa, cho dù ngươi muốn thế nào, tỷ tỷ đều tôn trọng lựa chọn của ngươi. Cho dù ngươi muốn rời xa ta, ta cũng sẽ thành toàn ngươi."

Cho dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn khẩn cấp về tới nhà. Đứng ở cửa sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, Nguyễn Ngô Sương mới tiếp tục bước vào. Nhìn đại sảnh không một bóng người, Nguyễn Ngô Sương liền đoán được Nguyễn Đa ở trong phòng. Nàng biết, Nguyễn Đa phần lớn thời gian đều là ở trong phòng, không có chuyện khác cũng sẽ tuyệt đối không chạy loạn trong biệt thự.

Cường lực khắc chế phân du͙© vọиɠ trong người, Nguyễn Ngô Sương không trực tiếp đi gặp Nguyễn Đa, mà chỉ đi vào phòng mình. Tắm rửa, thay quần áo, sau đó mới gọi vυ" Phương tìm Nguyễn Đa đến gặp mình. Một bên uống tách cà phê, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười. Mình sao lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy? Thật là có điểm... doạ người đâu!

Không quá vài phút, cửa phòng đã nhẹ nhàng bị mở ra. Lập tức ánh vào mi mắt là gương mặt người kia tái nhợt cùng thân thể gầy yếu. Nhìn áo ngủ mặc trên dười có chút rộng thùng thình, Nguyễn Ngô Sương mày hơi hơi nhăn lại. Người này thật sự rất gầy, rất nhiều quần áo mặc vào người cũng không vừa, phải tìm lúc nào đó may cho nàng ít quần áo riêng mới được.

"Tỷ tỷ.." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, trong thanh âm không có hưng phấn như thường lệ, ngược lại nhiều phần lạnh lùng. Cho dù trong lòng đã muốn phiên giang đảo hải, nhưng trên mặt vẫn không toát ra chút sơ hở, đây là Nguyễn Ngô Sương, hoàn mỹ che giấu, vĩnh viễn sẽ không làm người ta đoán ra được suy nghĩ của nàng. Cũng bởi vì vậy, Nguyễn Đa không thể tìm được, đâu mới chân chính là Nguyễn Ngô Sương.

"Ừ." Nguyễn Ngô Sương đáp lại Nguyễn Đa, tự kìm chế uống ly cà phê trong tay mình. "Thân thể thế nào? Sao không cùng bạn học của ngươi ở lại vài ngày? Ta thấy bạn học kia thực rất thích ngươi." Làm bộ như không để ý hỏi, kỳ thật cũng chỉ sợ người phát hiện ra là mình yếu đuối.

Nhưng mà, Nguyễn Ngô Sương lại không biết nói điều ấy lại làm đau Nguyễn Đa tâm. Tỷ tỷ vẫn không tin ta sao? Vẫn cho rằng ta cùng Từ Nhã là quan hệ như vậy sao? Vì cái gì ta làm nhiều như vậy, tỷ tỷ vẫn không nhìn thấy? Ta rõ ràng, ta rõ ràng chỉ thích tỷ tỷ một người thôi!

Nữ nhân, tên của ngươi là Khẩu Thị Tâm Phi. Tựa hồ những lời này cũng không phải là không có đạo lý.

Nguyễn Đa cười khổ, đây là nàng lần đầu tiên lộ ra cười như vậy, thật là khó coi. "Tỷ tỷ, nếu ta cùng Tiểu Nhã thật sự có cái gì đó thì ngươi sẽ làm gì? Là muốn chúc phúc cho chúng ta? Hay là chia rẽ chúng ta đây?" Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đa chất vấn Nguyễn Ngô Sương, cũng chỉ có nàng biết, nàng muốn nghe đáp án kia đến chừng nào.

Buông ly cà phê trong tay, Nguyễn Ngô Sương xoay người nhìn Nguyễn Đa. Nàng muốn biết người này là đang nói đùa, hay là đang hỏi thật. Nhưng mà, thật đáng tiếc, trong ánh mắt Nguyễn Đa chỉ có kiên định, không có một chút cảm giác là nàng đang nói đùa. Tâm sớm đã lạnh đến cực điểm, mình rốt cục nên trả lời thế nào đây?

Nói ra lời thật lòng? Hay là, trái lương tâm chúc phúc cho nàng? Nhưng mà, nếu mình nói thật lòng, người này sẽ lại giống như trước yêu mình sao? Người đã thay đổi, sao có thể níu kéo đây? So với sống chết dây dưa, bằng không cứ như vậy buông tha đi, ít nhất còn có thể lưu lại tôn nghiêm.

"Tiểu Đa, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi tìm được người yêu, ta đương nhiên chúc phúc cho ngươi. Tuy rằng người này là nữ nhân, nhưng ta cũng nhìn ra được nàng thực thích ngươi, đối với ngươi cũng rất tốt. Nếu ngươi thực sự thích nàng, ta nghĩ ta có thể..."

"Tỷ tỷ!"

Nguyễn Ngô Sươngđang nói chưa hết câu liền bị Nguyễn Đa đánh gãy, nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nguyễn Đa. Chưa từng nghĩ tới, người này sẽ có một mặt cường thế như vậy.

"Tỷ tỷ... ta muốn ra nước ngoài du học, có thể chứ?" Nguyễn Đa nhẹ giọng hỏi, hai mắt đỏ lên gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Ngô Sương. Tỷ tỷ! Van cầu ngươi, đừng đồng ý, đừng đáp ứng. Ta thật sự không muốn rời khỏi ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi giữ ta lại mà thôi, van cầu ngươi, cho ta ích kỷ lúc này đây được không?

Có lẽ cho tới bây giờ đều không ngờ tới người này lại nêu ra yêu cầu như vậy, có lẽ chưa từng nghĩ tới cuộc sống người này rời đi. Nguyễn Ngô Sương nghe đến "ra nước ngoài", trong nháy mắt thất thần. Nhìn Nguyễn Đa đứng trước mặt mình, Nguyễn Ngô Sương lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi.

Không chút dấu vết đem hai tay mình đặt ở phía sau lưng, sợ bị người này nhìn thấy tay mình run run cùng yếu đuối. "Tiểu Đa thật sự muốn ra nước ngoài sao? Nhưng bạn của ngươi thì làm sao bây giờ? Nàng sẽ không thương tâm sao?" Không muốn nói là chính mình luyến tiếc nàng rời đi, mới có thể bịa ra lời nói như vậy.

"Nàng không có việc gì, nếu tỷ tỷ nói đồng ý, sẽ không sao cả." Nguyễn Đa bả đầu cúi thấp xuống, trong thanh âm muốn lộ ra giọng mũi. Vì cái gì đến hiện tại, ngươi còn không chịu nói ra một câu thích ta? Đến tột cùng là ta tự mình đa tình? Là tỷ tỷ ngươi cho tới bây giờ đều chưa bao giờ thích ta?

"Nếu nó không thuộc về ngươi, ngươi nên để cho nó bay đi a!" Lời nói quen thuộc lần nữa vang lên trong đầu, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đa. Chẳng lẽ ngươi thật sự không phải là của ta sao? Nhưng là, vì cái gì ta lại thích ngươi? Có lẽ, phân cảm tình này ngay từ đầu đã là lầm rồi sao?

Ngăn cách giữa ta và ngươi không chỉ là thân phận, tuổi tác, hoàn cảnh, gia đình... Còn có một phần cảm tình không đáng tồn tại.

Chương 46