Chương 40

Chương 40

Ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng, tựa hồ nói rằng không bao giờ có hồi cuối. Nguyễn Minh ngồi ở phòng ăn nghĩ tới Nguyễn Ngô Sương nguyên một đêm còn chưa về nhà, trong lòng hơi hơi lo lắng. Mắt nhìn lên đồng hồ đã là sắp tới bảy giờ còn không thấy Nguyễn Đa xuống lầu. "Vυ" Phương! Gọi nhị tiểu thư rời giường đi học." Nguyễn Minh vừa nói, một bên lật báo chăm chú xem. Hắn chưa từng gọi ra tên Nguyễn Đa, nhị tiểu thư, tựa hồ là cách xưng hộ khác biệt mà Nguyễn Minh dùng để chỉ Nguyễn Đa.

Nghe xong Nguyễn Minh dặn, vυ" Phương lộ rõ vẻ mặt khó xử. Nghĩ đến Nguyễn Đa thân thể còn suy yếu như vậy, bây giờ loại thời tiết này còn phải tới trường? Kia hẳn là muốn lấy mạng của đứa nhỏ. "Lão gia, hôm nay... nhị tiểu thư thân thể còn có chút không thoải mái, đại tiểu thư cũng nói qua nhị tiểu thư vài ngày không cần tới trường, có phải là nên..."

"Rốt cục ngươi là lão gia hay ta là lão gia? Ta bảo ngươi làm, thì ngươi cứ việc làm! Một học sinh trung học sao có thể mỗi ngày chậm trễ chương trình học!" Lúc Nguyễn Minh nói ra những lời này, vẻ mặt ngoài thoạt nhìn như sóng êm bể lặng, trong lòng lại bồn chồn. Bởi vì hắn biết mục đích chân chính là không muốn để cho Nguyễn Đa ở nhà suốt ngày quấn quít lấy Nguyễn Ngô Sương.

Vυ" Phương tuy hiểu rõ ý tứ của lão gia, nhưng nàng vẫn còn đau lòng cái đứa nhỏ Nguyễn Đa. Vừa muốn mở miệng, nói ra trạng thể bị thương của Nguyễn Đa, chợt nghe thanh âm quen thuộc của người kia ở cầu thang vang lên. "Vυ" Phương, thực xin lỗi , ta xuống chậm." Tuy rằng thân thể tràn đầy vết thương đã được che đẩy bởi quần áo bên ngoài, nhưng là sắc mặt tái nhợt, cùng cái trán chảy ra mồ hôi cũng đủ chứng minh thân thể Nguyễn Đa suy yếu.

"Nhị tiểu thư!" Nhìn người đứng trên cầu thang lung lay sắp đổ, vυ" Phương vội vàng chạy tới đỡ Nguyễn Đa. "Lão gia, ngài đừng bắt nhị tiểu thư đi học, thân thể của nàng suy yếu vậy, phải đến trường sao có thể chịu được?" Nghe vυ" Phương lần nữa thỉnh cầu, Nguyễn Minh đưa tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Đa.

Lúc nhìn thấy Nguyễn Đa sắc mặt không hề có chút huyết sắc, Nguyễn Minh tâm cũng chợt căng thẳng. Lập tức lại bị lý trí của hắn gϊếŧ chết, Nguyễn Minh là một bác sĩ, nhưng một nửa cũng là thương nhân. Cái gọi là "vô gian không thương" , ký có nguỵ biện cũng có đạo lý. Trong mắt Nguyễn Minh thì Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương đem ra so sánh, dĩ nhiên Nguyễn Minh chọn Nguyễn Ngô Sương. Như vậy Nguyễn Đa liền chỉ có thể làm một vật thừa trên thế giới này.

Là ba thực xin lỗi ngươi,, nhưng là, ai kêu ngươi lại muốn yêu thích tỷ tỷ?

"Thân thể thực sự rất khó chịu sao? Nếu đặc biệt khó chịu thì không cần đi. Ta không hy vọng xa vời ngươi có thể đạt tới ưu tú giống tỷ tỷ ngươi. Cho nên cũng không miễn cưỡng ép ngươi mang bệnh đi học." Nói mấy cậu, cực xảo diệu mà uyển chuyển, Nguyễn Minh tin tưởng, Nguyễn Đa có thể nghe hiểu hết ý tứ của mình.

"Không sao, ta có thể đi." Nguyễn Đa nhẹ giọng nói , cơ hồ làm cho người ta không phát hiện nàng vừa nói chuyện. Kỳ thật, không phải nàng không muốn nói rõ ràng, chỉ là khí lực không còn lại bao nhiêu đi tiêu hao cho việc nói chuyện. Cho dù Nguyễn Minh không cho nàng đi học, nàng cũng không muốn đứng ở trong nhà, vì ở nhà chỉ gây cho nàng vô hạn đau xót. Phía sau đau xót trên thân thể, chính là nỗi thống khổ khi Nguyễn Ngô Sương không tín nhiệm mà còn hiểu nhầm chính mình.

Rời đi nơi không thể coi là gia đình, ngồi ở trên xe hướng trường học đi tới. Lộ trình tuy rằng rất ngắn, cũng đủ làm cho Nguyễn Đa buồn ngủ, dù sao thân thể của nàng còn quá mức suy yếu. Không biết mình như thế nào bị đánh thức, lại như thế nào vào lớp. Trong tầm mắt cũng chỉ có ánh mắt và lời nói thân thiết của Từ Nhã.

"Tiểu Đa! Ngươi sao? Thân thể không thoải mái sao? Như thế nào sắc mặt lại kém như vậy?"

Lúc này Nguyễn Đa đã không còn sức lực trả lời Từ Nhã, ghé lên trên bàn, liền đã ngủ. Nhưng mà hành động này lại làm cho Từ Nhã kinh ngạc nửa ngày, nàng biết thân thể Nguyễn Đa thực rất kém cỏi, nhưng mà trước nay còn chưa bao giờ ở trên lớp ngủ gật, hơn nữa ghi chép bài vở so với ai cũng đều chăm chú hơn hết.

Mà giờ khắc này, ghé vào trên bàn ngủ không phải là Nguyễn Đa đó hay sao?

Nguyễn Đa cảm giác, ngủ dài lâu mà trầm trọng, mãi đến giữa trưa mới bị Từ Nhã miễn cưỡng đánh thức. Đau đớn trên người không lúc nào là không thôi tra tấn nàng, chỉ có lúc ngủ mới tạm thời biến mất. Mà đau trong lòng, liền ngay cả ở trong mộng, đều như cũ rõ ràng.

Nhận thấy được Từ Nhã ngơ ngác nhìn chằm chằm người mình, Nguyễn Đa nghi hoặc nhìn lại mình, mới nhận ra trên áo khoác đồng phục từ khi nào đã thấm máu.

"Tiểu Đa, ngươi bị thương sao? Trên quần áo sao lại có máu? Cho ta xem xem có việc gì không!" Từ Nhã biểu tình lúc này không có gì ngoài nghiêm túc, một đôi mắt dù có chết cũng nhìn chằm chằm Nguyễn Đa thân thể gầy yếu.

"Ta không sao, ta không có bị thương, cái này có thể là không cẩn thận cọ vào đâu đó." Nguyễn Đa ra vẻ thoải mái giải thích, lập tức lộ ra chút cười khổ. Nhưng mà, che dấu đó không lừa gạt được Từ Nhã, nàng cầm lấy tay Nguyễn Đa, liền nhìn tới cổ tay rõ ràng còn in hằn vết dây trói, trong lòng tựa hồ miêu tả một đáp án sinh động.

"Tiểu Đa, cởϊ áσ khoác, cho ta xem thương của ngươi!" Từ Nhã ra lệnh cho Nguyễn Đa, khí thế của thiên kim đại tiểu thư lúc này triển lộ không chút nghi ngờ. Nguyễn Đa hoảng hốt giật tay ra khỏi Từ Nhã, đứng lên toan đi ra ngoài, lại trong phút chốc cảm nhận được một lực cản. Lập tức như trời đất xoay chuyển, phía sau lưng nơi tràn ngập vết thương liền bị ấn lên trên tường.

"A.." - Nguyễn Đa không kìm hãm được, đau phát ra tiếng, mà một tiếng kêu thống khổ này, càng thêm khẳng định ý tưởng trong đầu Từ Nhã. Không màng đến Nguyễn Đa ngăn trở, hai tay liền vạch áo khoác của Nguyễn Đa ra. Lúc hai người giằng co, Nguyễn Đa có thể cảm giác rõ ràng vết thương trên người mình cũng đang bị tác động dần dần vỡ ra.

Rốc cục từ bỏ dãy dụa, Nguyễn Đa tê liệt ngã vào trong lòng Từ Nhã. Người trong lớp vốn đã đi ra gần hết, Từ Nhã ôm Nguyễn Đa hạ xuống dưới sàn nhà, cũng không sợ có ai đó có thể nhìn thấy. Hai tay run run kéo khoá aó khoác đồng phục, lập tức ánh vào mi mắt là chiếc áo sơ mi trắng trên ngực đã nhuốm hồng.

Trong nháy mắt, đau lòng như trời đất đánh úp, Từ Nhã thậm chí cảm giác được tay mình run run. Mở ra trên ngực chiếc áo đã nhiễm hồng, mắt không tự chủ được rơi nước mắt. Kia không hiểu là một khối thân thể như thế nào, Từ Nhã đã không tài nào hình dung được. Chỉ thấy rắc rối nào là vết roi vô cùng phức tạp, chằng chịt ở trên thân thể gầy yếu tái nhợt, cũ có, mới có, dù loại này cũng đủ làm cho ai nhìn thấy cũng phải ghê người.

Nhìn đồng tử Nguyễn Đa đã gần như tan rã, Từ Nhã ôm lấy Nguyễn Đa hướng phòng y tế chạy tới . "Tiểu Đa! Ngươi kiên trì một chút, ta lập tức đưa ngươi tới phòng y tế, ngươi cố gắng lên!" Từ Nhã kinh hoảng nói xong, nước mắt tựa như bờ đê bị vỡ chảy xuống lênh lánh.

"Từ... Từ Nhã... Không cần đi... bệnh viện! Ta không thể đi nơi đó!" Nguyễn Đa dùng chút khí lực cuối cùng, đứt quãng nói. Không muốn đi tới bệnh viện, không muốn phải nhìn thấy người kia.

"Tiểu Đa, nghe lời được không? Tình trạng của ngươi nhất định phải tới bệnh viện!" Từ Nhã không để ý đến Nguyễn Đa dây dưa, trực tiếp đem Nguyễn Đa ôm lấy, liền hướng bên ngoài trường học lao ra. Ra khỏi phòng học, còn không quên dùng áo của mình khoác tạm cho Nguyễn Đa.

"Từ Nhã! Từ Nhã! Van cầu ngươi, đừng mang ta đi bệnh viện... Ta chỉ... cần... cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi... đừng mang ta đi bệnh viện, được không?" Đây là trước khi rơi vào hôn mê, Nguyễn Đa nói với Từ Nhã một câu, mà Từ Nhã , cũng chân chân chính chính làm được. Ôm Nguyễn Đa ngồi trên taxi, do dự nửa ngày Từ Nhã vẫn đem địa chỉ nhà mình nói cho tài xế.

Thời điểm đang đi tới Từ gia, Từ Nhã đã sớm gọi điện thoại báo cho người làm ở nhà tìm một bác sĩ giỏi đến nhà chờ sẵn. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nguyễn Đa nhợt nhạt, Từ Nhã rốt cục hiểu được vì sao thân thể Nguyễn Đa lại kém đến vậy. Số thương tích này, căn cứ vào đó là có thể đoán được do nhiều năm tích tụ.

Trong lòng có bao nhiêu nghi vấn cần được giải đáp. Mặc kệ là ai , thế nhưng lại đối đãi với Nguyễn Đa như vậy, nàng đều phải bắt người kia trả giá gấp bội! Một hồi đến Từ gia, Từ Nhã lòng như lửa đốt đem Nguyễn Đa chạy về phòng mình. Nhìn ở cửa có một vài vị bác sĩ đã được mời đến, tuyển tới tuyển lui, cũng tuyển được một nữ bác sĩ trung niên, dẫn theo đi vào.

Về phần vì cái gì muốn chọn nữ thầy thuốc? Bởi vì Nguyễn Đa là bị thương ở trên người!

Lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn bác sĩ cởϊ qυầи áo Nguyễn Đa, lộ ra thân thể tràn ngập vết thương. Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, lại vẫn khiến cho Từ Nhã không nhịn được đỏ hai hốc mắt. Thương nhiều như vậy, nhất định là phải rất đau! Chết tiệt, mình tại sao không sớm một chút phát hiện Nguyễn Đa bất thường? Còn để cho người này nguyên một một buổi sáng ngây người trong lớp học?

"A." Thuốc khử trùng rớt trên da mang đến từng trận đau đớn khiến Nguyễn Đa hừ nhẹ ra tiếng. Hai cánh môi trắng bệch động đậy, tựa hồ đang muốn nói cái gì đó. Từ Nhã chậm rãi tiêu sái bước đến, muốn nghe rõ xem Nguyễn Đa nói cái gì. "Tỷ tỷ... Ta hảo chán ghét ngươi... Vì cái gì... Vì cái gì không tin ta?"

Lời Nguyễn Đa nói trong hôn mê Từ Nhã nghe được cũng không thể hiểu nổi, cho nên xem nhẹ đi, quay lại quan sát thân thể Nguyễn Đa. Tuy rằng biết dưới tình huống như vậy mà mình còn suy nghĩ lung tung có chút quá phận, nhưng mà thân thể Nguyễn Đa thật là quá mức mê người. Trên người quần áo đã bị thoát ra không chút dư thừa, chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ hồng nhạt còn lưu lại trên người.

Bộ ngực phát triển dị thường vô cùng... to, so với chính mình không biết lớn hơn là bao nhiêu. Nhìn hai khoản trắng nõn rất tròn theo nhịp hô hấp của Nguyễn Đa mà lên xuống đong đưa, Từ Nhã thậm chí sinh ra xúc động muốn đi sờ thử. Nhưng lập tức lại đánh tan loại ý niệm hèn hạ đáng sợ trong đầu, dù sao hiện tại không nên nghĩ mấy thứ đó, cũng không được phép nghĩ đến.

Bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, dặn một vài việc liền rời khỏi phòng. Từ Nhã còn lại ngơ ngác ngồi bên giường nhìn Nguyễn Đa. Có lẽ, lúc cùng người mình thích ở cùng một chỗ thời gian vĩnh viễn luôn là trôi qua quá nhanh. Gần là một hồi , cũng đã đến 10 giờ tối. Nguyễn Đa còn không có tỉnh lại, mà điện thoại đặt trong cặp sách lại rung lên dị thường mãnh liệt. Nhìn màn hình điện thoại hiện lên chữ Tỷ tỷ, Từ Nhã không nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại.

"Alo, xin chào." Từ Nhã lễ phép hỏi, dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với người nhà Nguyễn Đa, hơn nữa về vết thương của Nguyễn Đa Từ Nhã cũng tin tưởng

người nhà nàng sẽ biết một ít.

"Ngươi là ai? Nguyễn Đa đâu?" Khác với thái độ lễ phép của Từ Nhã, đối tượng thanh âm lạnh như băng hoà lẫn một tia bất mãn, liền đi thẳng vào vấn đề.

"Vâng... cái kia... nhĩ hảo, ngươi là tỷ tỷ của Tiểu Đa đúng không? Ta là Từ Nhã, bạn học của Tiểu Đa. Nàng thân thể có điểm không khoẻ, hiện tại nghỉ ngơi ở nhà ta, ta nghĩ đêm này nàng không về nhà. Bất quá xin ngươi yên tâm, nhà ta chỉ có một mình ta ở, ta sẽ hảo hảo chăm sóc Tiểu Đa."

"Địa chỉ!" So với lần trước, thanh âm còn lạnh hơn lập tức vang lên, hơn nữa Từ Nhã còn cảm giác rõ ràng lời nói lần này tức giận càng sâu. Thậm chí làm cho Từ Nhã có loại cảm giác sẽ bị vị tỷ tỷ này ăn tươi nuốt sống. "Đường, Thanh Phương, số nhà 28." Từ Nhã ngoan ngoãn báo ra địa chỉ nhà mình, nghe đối phương tiếng ngắt kết nối vang lên, trong nháy mắt ngây người.

Vị tỷ tỷ này thật sự rất có khí thế nga, hơn nữa hỏi địa chỉ mình...

Là muốn đi tới tìm sao?

TBC