- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 37
Tiên Thương Chi Luyến
Chương 37
Chương 37
Nguyễn Đa nhìn động tác của Nguyễn Ngô Sương, ký ức từ trước tới nay lần nữa hiện lên trong đầu. Dùng hai cánh tay gầy như cành trúc bao lấy thân mình, bất lực lui về phía sau. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... ta không có... Ta không phải cố ý muốn lừa ngươi." Nhưng mà dù có nhiều lời, cũng không đủ thanh minh một màn mãnh liệt hôm nay Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy.
Nhìn bộ dáng Nguyễn Đa, nghĩ đến một màn lúc chiều rúc vào bên người nữ nhân khác, chim nhỏ nép vào người nàng... Tâm giống như là bị ném vào đống lửa cực nóng. Thân thể bởi vì phẫn nộ mà không ngừng run run, Nguyễn Ngô Sương giật mạnh tay Nguyễn Đa ra, không lưu tình kéo duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người Nguyễn Đa xuống.
Thân thể tái nhợt tràn đầy vết thương hoàn toàn bại lộ trước mắt, Nhưng, lại không có tâm tình đi thưởng thức.
Nguyễn Ngô Sương không nói lời nào, đem thân thể Nguyễn Đa đặt lên trên. Giữ chặt hai cánh tay gầy guộc, sau đó dùng dây thừng cột chặt cổ tay cùng cổ chân với nhau. Sau đó đánh một nút thắt luồn qua chỗ tư mật cuối cùng thắt lại trên cổ.
Nguyễn Đa khí lực vốn không có bao nhiêu so với Nguyễn Ngô Sương, hơn nữa Nguyễn Đa lại căn bản không có can đảm cãi lời Nguyễn Ngô Sương. Liền như vậy không nói được gì nhìn Nguyễn Ngô Sương thực hiện động tác trên người mình, cảm giác nơi hạ thể bị dây thừng thắt qua, từ dưới bụng chợt nóng lên, thế nhưng cảm giác được một dòng nước ấm theo chỗ tư mật chảy ra.
Đứng lên nhìn kiệt tác của mình, Nguyễn Ngô Sương khoé miệng mang theo nghiền ngẫm cười. Cũng bởi vì dây thừng trói buộc, Nguyễn Đa hai tay hai chân lúc này đã bị trói dính vào với nhau, hay chân bày biện ra hình chữ M. Nhìn giữa hai chân chỗ tư mật bị nút thắt dây thừng che đậy ma sát, thân thể Nguyễn Ngô Sương cũng khó hiểu khô nóng phản ứng theo.
Nhìn nút dây thừng căn bản là khô ráo lại bị hạ thể Nguyễn Đa phân bố chậm rãi thấm ướt, Nguyễn Ngô Sương cũng không vội vã bắt đầu trò chơi, ngược lại là ngồi ở trên giường, xem Nguyễn Đa quỳ rạp trên sàn nhà như xem biểu diễn. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... Ta thật là khó chịu, thật là khó chịu.."
Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu lên, hai gò mà nhiễm một tầng đỏ ửng đẹp mê người, trong hốc mắt cũng tràn đầy nước mắt. Nếu đổi một người khác, nhìn Nguyễn Đa như vậy cũng không kiềm chế được mà đem nàng ôm vào trong ngực. Mà lúc này Nguyễn Ngô Sương, đã không thể coi nàng như một người bình thường để mà cân nhắc.
Ghen tỵ cùng lừa gạt song song đả kích, đã khiến cho Nguyễn Ngô Sương không thể chịu được gánh nặng. Có ai biết một bộ mặt lạnh lùng lãnh đạm bên ngoài, sẽ tồn tại một quả tim yếu ớt? Ở thời điểm cần đến mẹ, cần đến sự quan tâm của người thân. Bởi vì một nữ nhân khác mà làm cho một gia đình nguyên bản mỹ mãn phá thành mảnh nhỏ, mà vẫn luôn ở bên người mẫu thân lại bỗng dưng cách thế.
Đả kích như vậy, đối với một cô gái 15 tuổi mà nói, có phải là quá mức thê thảm hay không? Ở trong mắt người khác, Nguyễn Ngô Sương là nữ nhi của viện trưởng X thị nổi tiếng, Thiên Kim tiểu thư của Nguyễn gia, tiếng tăm y học thiên tài. Ở trong mắt Nguyễn Minh, Nguyễn Ngô Sương là nữ nhi vĩ đại biết độc lập, là người nối nghiệp Nguyễn gia.
Nhưng là? Ai có thể khám phá sâu trong nội tâm Nguyễn Ngô Sương? Có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có một người như vậy. Gặp qua Nguyễn Ngô Sương người chân thật nhất, chính là Nguyễn Đa. Ở trước mặt Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương có thể dỡ hết mọi phòng bị vốn có, có thể đối với muội muội vừa yêu vừa hận này nói ra hết lời lẽ trong tâm trong phổi.
Nguyễn Ngô Sương cho rằng, đây là nàng đối với Nguyễn Đa trả giá. Cho nên, trả giá phải cần hồi đáp. Ta cho ngươi lòng tin, cho ngươi nhìn đến một mặt sâu thẳm trong lòng, thì ngươi nhất định phải yêu ta , phải nghe lời ta. Tuy rằng ý nghĩ như vậy thực rất bá đạo, nhưng Nguyễn Ngô Sương là có được bá đạo tư bản.
Người mà ngươi rất tin tưởng lại lừa gạt ngươi, hỏi đó là cảm giác gì? Ngày hôm nay từ buổi chiều đến giờ phút này, mỗi khi nghĩ đến hai gương mặt trẻ cùng nhau tươi cười, còn có một màn hôn nhau ở suối phun đều đã làm cho Nguyễn Ngô Sương có một loại cảm giác hít thở không thông. Hai mắt gắt gao nhìn người đang quỳ gối dưới sàn nhà. Nguyễn Ngô Sương muốn lúc này nhìn đến người kia bộ dạng thống khổ, muốn nhìn thấy người kia bộ dáng cầu xin mình không rời đi.
Từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc roi da mà từ lâu trở thành vô dụng, vào lúc nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Nguyễn Đa, một loại thị huyết xúc động trong đầu óc Nguyễn Ngô Sương kêu gào. Hai tay run run không che giấu được hưng phấn, cảm thụ loại cảm giác chân thật roi da dừng ở trên da thịt người, nghe âm thanh vang dội quanh quẩn trong phòng...
Mới chỉ bắt đầu, mà cũng đã không có biện pháp làm cho dừng lại.
Roi một lần lại một lần quất lên người Nguyễn Đa, mỗi lần lực đạo lại lớn làm cho thân thể gầy yếu kia da tróc thịt bong. Vốn là quỳ nhưng thân thể không thể chịu đựng được thống khổ mà Nguyễn Đa phải nằm rạp trên mặt đất, Nguyễn Ngô Sương mỗi lần giơ roi lên, không chỉ đánh vào trên người Nguyễn Đa, mà còn đánh vào trong lòng của nàng.
Hai tay cùng hai chân bị trói cùng một chỗ, làm cho Nguyễn Đa không thể mượn ngoại lực để ngăn chặn thống khổ. Chỉ có thể dùng hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, để ngăn chính mình đau sẽ kêu ra thành tiếng. Vốn là chiếc lưng không có bao nhiêu thịt đã nhuốm máu tươi đầm đìa, mỗi lần roi quất lên, đều làm cho cả nội tạng phát đau.
Nhưng mà tình trạng Nguyễn Đa như vậy cũng không thức tỉnh được lý trí Nguyễn Ngô Sương, ngược lại càng kích phát càng mạnh chà đạp. Nhìn Nguyễn Đa quỳ rạp trên sàn nhà lui thành một đoàn , Nguyễn Ngô Sương trong lòng hưng phấn lại tăng lên, làm cho nàng điên cuồng, làm cho nàng thị huyết (khát máu).
"Tiểu Đa, đây là tỷ tỷ đối với ngươi không nghe lời trừng phạt, ngươi không nên trách tỷ tỷ, tại ngươi không ngoan!"
Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng nói xong, trong giọng nói nghiền ngẫm giống như đang đọc một câu truyện cười, so với những việc nàng đang làm hoàn toàn không thích hợp. Nhìn người Nguyễn Đa run run, khắp thân toàn là máu, Nguyễn Ngô Sương ném xuống chiếc roi da cũng đã dính đầy máu tươi, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Đa.
Làn da trên gương mặt chảy ra mồ hôi lạnh, mái tóc đen dài ở phía sau cũng bị dính máu mà bết lại với nhau. Một màn này thực sự gây cho Nguyễn Ngô Sương thật sâu đau đớn thể xác lẫn tinh thần, tuy rằng hết thảy đều là do tay mình tự tạo thành, nhưng Nguyễn Ngô Sương vẫn không nhịn được đau lòng đứa nhỏ gầy yếu này.
Nhưng mà, đau lòng là đau lòng. Tính cách Nguyễn Ngô Sương là không thể nào chấp nhận được lừa gạt hay phản bội, càng không thể nhận Nguyễn Đa lừa gạt hay phản bội. Cầm lấy dây thừng trên cổ Nguyễn Đa đem nàng kéo lên giường, theo ngọn đèn kia nhìn đến gương mặt không một chút huyết sắc, hốc mắt đỏ bừng.
Nguyễn Đa bộ dạng ẩn nhẫn, làm cho Nguyễn Ngô Sương chán ghét. Có phải ngươi cùng nữ nhân kia lúc ở cùng một chỗ cũng lộ ra biểu tình như vậy? Các ngươi cả một ngày hôm nay là đi nơi nào? Có thể hay không ngoài hôn môi càng làm chuyện gì xâm phạm? Các ngươi ở trường học có phải không kiêng nể gì ở cùng một chỗ?
Vô số vấn đề đặt ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương, làm cho nàng cơ hồ không thở nổi. Tay mang theo móng tay xoa trên miệng vết thương, nhẹ nhàng khấu mạnh miệng vết thương chảy đầm đìa máu. "A.." Miệng vết thương lại một lần nữa bị móng tay phanh phui, so với dùng roi quật còn muốn tra tấn thần kinh Nguyễn Đa hơn nhiều, làm cho nàng nhịn không được phải kêu ra thành tiếng.
Giờ khắc này, Nguyễn Đa hi vọng được Nguyễn Ngô Sương tha thứ, hi vọng Nguyễn Ngô Sương có thể đình chỉ cuộc tra tấn. "Tỷ tỷ! Ta... Ta cùng Từ Nhã thực sự không có gì... Ta.. ta chỉ là muốn... Muốn hỏi nàng một việc mà thôi." Đây là Nguyễn Đa lần đầu tiên hướng Nguyễn Ngô Sương giải thích, trên thân thể truyền đến đau đớn đã khiến nàng không thở nổi. Không chỉ là thân thể, liền ngay cả tim đều đau giống như không ngừng bị xé mở.
Nguyễn Ngô Sương cười, từ trên người Nguyễn Đa đứng lên đi đến tủ rượu lấy một lọ hồng tửu cùng ly có chân dài, mở nắp, chậm rãi rót ra. "Nga? Tiểu Đa muốn hỏi bạn học kia chuyện gì?" Nguyễn Ngô Sương lộ ra vẻ mặt thật sự hỏi, cái loại thái độ này khiến Nguyễn Đa có ảo giác, thật như nếu mình nói ra chân tướng, tỷ tỷ sẽ tha thứ.
"Tỷ tỷ... ta ta..." Nguyễn Đa muốn mở miệng giải thích, lại không biết nên nói như thế nào. Kết quả chính là một chữ cũng không nói ra, mặt lại đỏ lên hơn phân nửa. "Ha ha, xem ra Tiểu Đa thật sự không muốn giải thích, vì cái gì mặt lại đỏ như vậy?" Nguyễn Ngô Sương vừa nói vừa quỳ gối bên cạnh, trên cao nhìn xuống Nguyễn Đa.
"Có phải hay không, nghĩ đến chuyện cùng bạn học kia ở cùng một chỗ không?" Nghiêng chén rượu từ trên người Nguyễn Đa. Hổng tửu đổ ra từ chiếc chén đổ ra, chiếu vào người Nguyễn Đa, trên người còn có vô số vết thương. Trong phòng tràn ngập tiếng vang giống như dùng thuốc khử trùng phát ra.
Nguyễn Đa môi dưới mơ hồ đã bị nàng cắn nát, thân thể bởi vì không chịu được đau đớn mà run run, nhưng hai ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Nguyễn Ngô Sương.
"Tỷ tỷ... Đừng.. Đừng như vậy... "
Đừng lộ ra biểu tình ưu thương như vậy!
Chương 38
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 37