Chương 17
Nguyễn Ngô Sương tự mình bón cho Nguyễn Đa một ít nước, xong đặt cốc lên bàn. Ngẩng đầu, đã thấy gương mặt của Nguyễn Đa vốn hai bên má luôn tái nhợt, bây giờ bỗng đỏ ửng giống y như màu cờ. Lúc này Nguyễn Ngô Sương thật chỉ muốn ôm Nguyễn Đa vào lòng nhưng sợ động đến vết đau, vì thế ôm lại chuyển thành vuốt ve.
Nguyễn Ngô Sương trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu, bàn tay ấm áp khẽ vuốt đầu Nguyễn Đa. Giống như là đối đãi với một sủng vật, Nguyễn Đa làm cho Nguyễn Ngô Sương yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.
Nhìn Nguyễn Đa toàn thân băng bó, cơ thể lại quá mức gầy yếu. Nguyễn Ngô Sương trong lòng thầm đau đớn, đúng là đứa nhỏ này không thể nào chịu nổi cuộc tra tấn nào nữa.
Thật sự Nguyễn Ngô Sương không nghĩ đến việc tiếp tục tra tấn Nguyễn Đa, cũng là tra tấn bản thân. Không ai biết rằng, lúc Nguyễn Ngô Sương chứng kiến Nguyễn Đa bất động trên giường trong người dâng lên một nỗi sợ hãi. Nàng chỉ sợ đứa nhỏ này gặp chuyện không may, sợ đứa nhỏ vẫn luôn yêu thương mình sẽ phải rời xa.
Lúc trên đường dọc hành lang bệnh viện, Nguyễn Ngô Sương đã nghĩ hàng trăm cách để thỉnh cầu Nguyễn Đa tha thứ. Cuối cùng vẫn nghĩ, chẳng có cách nào dùng được, bởi đứa nhỏ ấy trước giờ vẫn chưa bao giờ trách móc mình.
- "Tỷ tỷ... tỷ tỷ?" - Nguyễn Đa ngơ ngác nhìn Nguyễn Ngô Sương đang ngắm nhìn mình. Đôi mắt khẽ chớp chớp.
Tuy cảm giác được Nguyễn Ngô Sương nhìn ngắm chăm chú khiến Nguyễn Đa hạnh phúc đến sắp chết đi. Nhưng không biết, sao nàng bỗng đối với mình thay đổi. Là nàng áy náy, hay là thật sự nàng cũng thích mình. Nguyễn Đa tuy chỉ mới 16 tuổi, nhưng không còn ngây thơ trong suy nghĩ. Bởi từ nhỏ đã chịu nhiều tổn thương và trải qua nhiều biến cố, làm cho Nguyễn Đa sớm thành thục.
Nguyễn Đa hiểu được tình cảm mình dành cho Nguyễn Ngô Sương không đơn giản là tình chị em ruột thịt. Có thể nói, Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương như người yêu đối với người yêu, là loại tình cảm như của nam nhân dành cho nữ nhân. Nguyễn Đa yêu chính chị gái ruột của mình, yêu Nguyễn Ngô Sương. Tuy Nguyễn Ngô Sương làm nhiều việc tổn thương lên nàng, nhưng Nguyễn Đa không hề căm hận, lại càng không muốn hận. Nguyễn Đa chỉ mong Nguyễn Ngô Sương cũng yêu mình như vậy, tuy đó chỉ là một ảo vọng xa vời. Nhưng trái tim Nguyễn Đa vẫn không ngừng cầu khẩn.
Phải là thật sự yêu, chứ không phải vì thương hại hay áy náy.
Cuống quít đứng lên, Nguyễn Ngô Sương che dấu những cử chỉ thất thố của mình. Nàng không muốn để cho Nguyễn Đa thấy được tình cảm mình dành cho nàng.
- "Tỷ đi mua chút thức ăn" - Nguyễn Ngô Sương bỏ lại một câu nói, vội vàng biến khỏi phòng. Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Ngô Sương rời đi, vốn đôi mắt đã mừng rỡ ban nãy dần trôi vào ảm đạm.
Bên dưới, Nguyễn Ngô Sương nhìn xung quanh siêu thị quá nhiều thứ, dĩ nhiên nhất thời lại không biết nên mua cái gì. Nàng thừa nhận mình không phải là một người chị gái tốt, thậm chí có thể nói là tồi tệ, không hề có khả năng làm chị gái. Bỏ qua không nói đến việc một thời gian dài tra tấn nàng, bây giờ ngay cả nàng thích ăn gì mình cũng không hề biết.
Nghĩ đến thân thể gầy đến nỗi không thể gầy thêm của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thừa dịp này chăm chút vỗ béo cho Nguyễn Đa có da có thịt lên một chút. Vì thế, Nguyễn Ngô Sương càn quyét siêu thị, mua tất cả đồ ăn có trong đó về.
Nhìn hồi lâu Nguyễn Ngô Sương vẫn chưa trở lại, Nguyễn Đa trong lòng chất chứa nỗi mong chờ lẫn lo lắng. Thực ra Nguyễn Đa không đến nỗi đói bụng để mong Nguyễn Ngô Sương, nàng chỉ là muốn được ở bên Nguyễn Ngô Sương nhiều thêm một chút thôi. Lúc nãy uống một cốc nước to, thời gian lâu như vậy đã kịp tiêu hoá... Nguyễn Đa lại muốn được đi vệ sinh.
Lấy tay chống lên cạnh giường, Nguyễn Đa chậm rãi đứng lên. Trên người miệng vết thương bị vải băng quá chặt, mỗi cử động là lại đau đến phế liệt. Chỉ mới đứng dậy đôi chút, Nguyễn Đa đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh. Trên người đau xót, hơn nữa lại vừa mới hạ sốt, Nguyễn Đa cảm thấy đôi chân càng lúc càng mềm nhũn, lao đảo, thiếu chút nữa sẽ ngã lăn xuống đất.
Ngay lúc Nguyễn Đa chuẩn bị hôn đất, thân thể tự dưng lọt vào một vòng tay ấm áp. Nguyễn Đa mở mắt ra, chăm chăm nhìn người đang ôm mình, gương mặt người ấy còn lộ vẻ lo lắng.
- "Tỷ tỷ..."
- "Đã bảo đừng có nhúc nhích mà! Sao lại không chịu nghe lời. Có đυ.ng tới chỗ nào đau không" - Nguyễn Đa định nói gì đó, đã bị Nguyễn Ngô Sương xổ một tràng chặn họng. Giọng điệu lo lắng mang theo chút giận dữ, khoé miệng Nguyễn Đa chợt nhếch lên một chút cười. Nguyễn Ngô Sương định dìu Nguyễn Đa trở lại giường, nhưng lại phát hiện nàng vùi vào ngực mình, ấp úng như có gì muốn nói rồi lại thôi. Là bác sĩ, nên Nguyễn Ngô Sương cái gì cũng tinh ý cẩn thận hơn người.
- "Làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?" - Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng hỏi, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, giọng nói của mình lúc này mười phần đều ôn nhu.
- "Tỷ tỷ... không phải... ta thấy... ta... muốn... đi vệ sinh"
Nguyễn Đa đứt quãng líu ríu nói, tuy càng ngày về cuối câu âm thanh càng nhỏ, nhưng ba chữ "đi vệ sinh" thì Nguyễn Ngô Sương nghe rất rành mạch. Ôn nhu cười, Nguyễn Ngô Sương thấy Nguyễn Đa thật là một cô em gái dễ thương.
Một tay nâng chân, tay còn lại vòng ôm cổ Nguyễn Đa, động tác vô cùng mềm mỏng nhẹ nhàng đến nỗi không gì có thể sánh được, Nguyễn Ngô Sương dùng hết khả năng để không đυ.ng tới những vết thương tràn ngập trên người Nguyễn Đa. Nàng thấy mình bị nhấc bổng lên, thầm thán phục sức khoẻ của Nguyễn Ngô Sương, nhưng lại đâu có biết, bế dễ dàng vậy là tại nàng quá nhẹ.
Nguyễn Ngô Sương ôm Nguyễn Đa vào phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên bồn cầu, sau đó lui ra bên ngoài đứng chờ. Một loạt động tác liền mạch, dù là một động tác nhỏ nào đó đều toát lên vẻ ôn nhu săn sóc. Nguyễn Đa si ngốc nhìn ngắm bóng lưng của Nguyễn Ngô Sương lui ra, nở nụ cười ngây ngô.
- "Tỷ.. ta xong rồi" - Nguyễn Ngô Sương đứng bên ngoài, nghe giọng nói thưa dạ lễ phép của Nguyễn Đa vang lên liền đẩy cửa đi vào. Nhưng vừa bước vào đã thấy cảnh tượng vô cùng trớ trêu. Nguyễn Đa đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, tay cố che đi chiếc qυầи иᏂỏ màu hồng nhạt, tuy vậy Nguyễn Ngô Sương vẫn nhìn thấy bằng sạch. Nguyễn Ngô Sương biết Nguyễn Đa đang khẩn trương, cũng nín cười đi đến gần giúp nàng kéo quần lên. Liếc sang bên nhìn thấy vành tai đỏ lựng xấu hổ của Nguyễn Đa, không ngăn được bản thân bật lên một câu:
- "Trên người ngươi cái gì ta chưa nhìn qua, còn che che đậy đậy làm gì"
Chỉ một câu nói, làm cho bầu không khí giữa hai người thoáng chốc rơi vào xấu hổ. Nguyễn Ngô Sương thậm chí cảm nhận cơ thể Nguyễn Đa run run. Nguyễn Ngô Sương đã quên mất rằng, dù Nguyễn Đa chưa bao giờ căm hận mình, nhưng chính mình đã áp đặt buộc Nguyễn Đa phải bất đắc dĩ khuất phục... nhắc đến phản ứng đơn giản trong lòng Nguyễn Đa khắc sẽ đau.
Chính mình đã làm những chuyện như vậy lên Nguyễn Đa, có thể nói là cực kì tàn nhẫn. Cưỡng bức chính em gái ruột của mình, còn dằn vặt tra tấn thân thể. Tra tấn đủ, lại chỉ vì yêu. Cái này mà nói cho ai biết được, chắc là tự đem chính mình ra tự nhận là đỉnh cao của biếи ŧɦái.
Nhìn Nguyễn Đa ánh mắt chìm vào ảm đạm, đầu ngón tay lại không kiềm chế được run lên. Nguyễn Ngô Sương tim chợt đau đớn, lại nhấc cơ thể gầy yếu của Nguyễn Đa đặt lên giường.
- "Ngươi muốn ăn gì, ta mua rất nhiều cho ngươi." - Để giảm bớt không khí xấu hổ vừa rồi, Nguyễn Ngô Sương nói lảng sang chuyện khác. Bây giờ mới nhớ ra, lúc nãy trở về nhìn thấy bộ dạng Nguyễn Đa sắp ngã, đã hoảng sợ đến nỗi vứt hết đồ mua được xuống đất để chạy tới đỡ.
Nguyễn Ngô Sương cúi xuống nhặt nhạnh toàn bộ đồ ăn bị vứt dưới sàn, sau đó đem đến trước mặt Nguyễn Đa.
- "Ăn chút cháo được không. Bác sĩ bảo là sức khoẻ ngươi nên ăn cháo cho dễ tiêu hoá, tỷ mua nhiều loại lắm" - Nguyễn Ngô Sương nói xong, đặt tất cả lên bàn. Cháo thịt cua, cháo lòng đỏ trứng, cháo đậu xanh, cháo thịt nạc trứng muối, cháo thịt gà nấm, thậm chí cháo gạo trắng bình thường Nguyễn Ngô Sương cũng hốt về.
Nhìn trên bàn bày đủ loại cháo, vẫn còn bốc khói nghi ngút, Nguyễn Đa khôi phục nụ cười trên mặt, vươn ngón tay chỉ vào chiếc bát cháo trắng bình thường. Nguyễn Ngô Sương liền vội bưng lấy bát đi tới giường.
- "Để ta bón cho ngươi." - Nguyễn Ngô Sương điềm tĩnh nói xong, giọng nói vừa mang vẻ sủng nịnh, vừa như ra lệnh, lại có thứ mị lực dụ hoặc nào đó khiến người khác không thể chối từ.
Bón Nguyễn Đa từng ngụm từng ngụm ăn cháo, Nguyễn Ngô Sương lại tự hỏi, sao đứa nhỏ này bao nhiêu đồ ăn ngon lại chọn bát cháo ít dinh dưỡng nhất. Cứ như vậy , hai người một kẻ bón, một kẻ nuốt, bát cháo đầy liền nhanh chóng hết veo.
- "Ngươi ngủ một lúc đi, đến bữa tối ta lại ngươi gọi dậy" - Nguyễn Ngô Sương thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng nói xong, lại đỡ Nguyễn Đa nằm trở lại giường, cẩn thận sắp đặt chăn gối. Tuy rằng vết bỏng đã không còn nguy hiểm nhưng vết thương cũng không phải là nhỏ. Ngày mai lại phải để Nguyễn Đa đi xét nghiệm máu, đề phòng vết thương lạm vào trong dễ gây biến.
Ngồi bên cạnh giường, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa thân thể gầy yếu co lại, đầu gối giơ lên, hai cánh tay ôm trọn thân thể mình. Tâm lý học từng nói tư thế ngủ này là người lúc cảm thấy cô đơn và không an toàn. Nguyễn Ngô Sương yêu thương vuốt cánh tay Nguyễn Đa, nhưng lại cảm nhận được một đợt run rẩy bên dưới.
- "Tỷ tỷ... ôm ta một cái được không" - Cổ họng Nguyễn Đa rung lên, âm thanh cũng theo đó nghèn nghẹn đi ra. Có trời mới biết, nàng đã phải quyết tâm đến độ nào mới dám nói ra những lời này. Cảm giác được Nguyễn Ngô Sương trầm mặc, Nguyễn Đa gắt gao cắn lấy môi dưới, không dám phát ra chút âm thanh nào cả. Ngay lúc buông xuôi cái ước muốn ấy, thân thể bỗng bị một vòng tay ôm lấy, sau lưng một làn hơi ấm áp sát.
- "Tỷ.... tỷ tỷ..." - Trong nháy mắt, Nguyễn Đa những tưởng có bao nhiêu nước mắt đều đang đổ ra hết. Có ai biết nàng đã chờ đợi giây phút này
bao lâu rồi. Càng không có ai biết bây giờ trong lòng nàng vui đến cỡ nào. Nguyễn Đa không thèm để ý đến vết thương trên người mình, xoay người lộ ra gương mặt tái nhợn tràn ngập nước mắt.
Dùng cánh tay gầy yếu run rẩy ôm lấy Nguyễn Ngô Sương, vùi sâu vào ngực Nguyễn Ngô Sương như muốn nhập cả thân xác hai người vào làm một.
- "Tỷ tỷ... tỷ tỷ..."
Chương 18: