Chương 15

Chương 15 :

Đi theo Hoa Phượng tới một căn phòng lớn, Nguyễn Đa vẫn còn mê man nghĩ tới người nhìn thấy ở vườn hoa. Không hề để ý tới Nguyễn Minh ngồi ở sô pha, cùng vẻ mặt phẫn nộ của Hoa Phượng.

- "Nguyễn Minh, ý của ngươi là gì. Chẳng lẽ đứa con này,

ngươi không cần sao, cũng không cấp tiền nuôi dưỡng nó?"

..............................................

- "Ngươi tốt nhất đừng có quên, ngươi nghĩ rằng cho thể ném cho ta một số tiền rồi đuổi ta đi sao. Ta nói cho ngươi, ngươi hoặc đem đứa nhỏ này đi rồi cho ta 50 vạn, hoặc ngươi cho chúng ta tiền nuôi nấng từ nay đến hết sau tổng cộng là 100 vạn. Nếu không, cuộc sống của ngươi cũng đừng hòng tốt đẹp, ta sẽ đưa chuyện nói với cô vợ yêu quý của ngươi, phá hoại gia đình ngươi!"

Hoa Phượng nói xong, túm lấy Nguyễn Đa rời khỏi Nguyễn gia. Lần nữa đi qua vườn hoa, Nguyễn Đa lại lưu luyến hướng bên vào bên trong tìm nữ nhân rất đẹp lúc nãy. Nhưng mà không còn được nhìn thấy nàng.

Nhịn nỗi mất mát trong đáy lòng, Nguyễn Đa đuổi theo Hoa Phượng đã đi rất xa, lại nhớ tới ngôi nhà rách nát của mình. Nguyễn Đa không hề nghĩ mình lại sẽ được gặp lại nữ nhân kia một lần nữa. Càng không ngờ ra cảnh tượng mình lại là em gái ruột của nàng.

---------------------

Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngô Sương đứng trước mặt mình, chỉ thấy Nguyễn Ngô Sương đi tới gần, sắc mặt không chút thay đổi.

- "Về sau, ngươi là nhị tiểu thư của Nguyễn gia, em gái của ta"

Nghe Nguyễn Ngô Sương giọng điệu nghiêm túc, Nguyễn Đa gật gật đầu, trong thế giới của nàng, nguyên tắc tồn tại là PHỤC TÙNG.

Tuy còn nhỏ nhưng Nguyễn Đa cũng rút ra được. Nếu không nghe lời, mẹ sẽ đánh mình. Nếu làm cho mẹ tức giận, mẹ sẽ không cho cơm ăn. Chỉ từng đó thôi đủ để Nguyễn Đa hiểu, mình phải phục tùng, duy chỉ là phục tùng.

Từ đó, Nguyễn Đa không hề rõ ràng bước vào Nguyễn gia, làm một nhị tiểu thư. Về phần mẹ, Nguyễn Đa cũng không có nhiều để ý. Vì chính mẹ mình chưa bao giờ đối xử tốt, chưa từng coi mình là nữ nhi. Cho nên đối với việc Hoa Phượng rời đi, Nguyễn Đa không có mấy cảm giác khổ sở. Nàng còn tự biết được rằng, người đàn bà mỗi ngày cho mình một cái bánh màn thầu, người đàn bà sinh ra mình đó có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ trở về nữa.

Ngày đầu tiên sống ở Nguyễn gia, Nguyễn Đa được người làm mang vào phòng riêng của mình, nàng nhìn thấy một chiếc giường lớn còn lớn hơn cả mình rất nhiều. Đồ đạc trong phòng xa hoa đầy đủ. Nguyễn Đa thậm chí đưa tay lên nhéo nhéo mặt mình.

Đau quá... vậy là không phải mơ rồi!!

Buổi tối, tắm rửa xong xuôi, Nguyễn Đa nhảy lên giường nằm thoải mái, không ngừng mang theo khuôn mặt tươi cười. Hôm nay đúng là ngày không tưởng tượng nổi. Gặp lại được nữ nhân xinh đẹp như thiên thần trước kia, lại còn là em gái ruột của nàng. Còn riêng mình, rời xa được người mẹ độc ác, có thêm một ba ba.

Nguyễn Đa vui vẻ cười, có lẽ hôm nay, từ ngày sinh ra tới giờ là ngày được vui nhất.

Buổi sáng, Nguyễn Đa còn đang ngủ trên giường. Nhưng trời không thương, cánh cửa đã bị đập ầm ầm đánh thức. Nguyễn Đa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ đứng dậy. Nhưng mà lúc vừa kịp nhận ra người tới tìm, đã vô cùng tỉnh táo, lòng tràn ngập kinh ngạc lẫn vui mừng.

- "Tỷ... Tỷ tỷ..." - Nguyễn Đa dùng thứ âm thanh ngoan ngoãn đáp lại Nguyễn Ngô Sương, chỉ có hai chữ, mà gần như là đỏ mặt.

- "Ba bảo ta tới nói cho ngươi biết, cũng đến tuổi đi học rồi, ngày mai ngươi bắt đầu vào tiểu học. Vậy thôi."

Nguyễn Ngô Sương nói xong, sắc mặt không chút thay đổi dứt khoát rời khỏi cửa, để lại Nguyễn Đa một mình ngẩn ngơ.

- "Tỷ tỷ... có phải là không thích ta?"

-----------------------------------------

Hôm nay, là sinh nhật 18 tuổi của Nguyễn Ngô Sương. Nguyễn Minh cố ý cho một ngày nghỉ ngơi, đưa Nguyễn Ngô Sương đi mua sắm. Nhìn hai người cười đi ra biệt thự, 10 tuổi Nguyễn Đa chưa có một cái lễ sinh nhật nào, bởi thực ra cũng chẳng biết sinh nhật mình là ngày nào. Duy nhất một người biết lại đã biến mất không còn dấu vết.

Nghĩ vậy, Nguyễn Đa có chút xót xa. Suốt ba năm ở Nguyễn gia, Nguyễn Minh chưa từng nói chuyện với nàng một câu nào, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có. Nàng sống trong biệt thự của Nguyễn gia giống như là không khí. Không... ngay cả không khí cũng chẳng phải. Con người thiếu không khí thì không thể sống. Còn họ, nếu thiếu nàng có lẽ càng thêm vui vẻ.

Lên lầu, nhìn cánh cửa đối diện phòng mình còn đóng chặt cửa, Nguyễn Đa lau đi nước mắt vừa rồi không nhịn được, trở về phòng của mình.

- "Tỷ tỷ... sinh nhật vui vẻ! xin lỗi, Nguyễn Đa không có quà gì cho ngươi cả. Nguyễn Đa nhất định nhớ kỹ, sau này sẽ tặng thật nhiều quà cho ngươi để bù đắp"

Cứ như vậy ngồi trong phòng hết buổi sáng. Khi từ dưới lầu vọng lên tiếng mở cửa, biết họ đã trở về, nàng đứng dậy chạy xuống. Vẻ mặt vô cùng vui mừng nhìn Nguyễn Ngô Sương và Nguyễn Minh, họ cầm trên tay rất nhiều túi đồ, Nguyễn Minh ưu ái xoa đầu Nguyễn Ngô Sương.

Tại sao trong nháy mắt, Nguyễn Đa lại cảm thấy một cây kim xuyên qua người, nỗi đau khắc đến tận xương.

Yên lặng trở lên lầu, Nguyễn Đa biết, không khí vui vẻ như vậy không phải dành cho lúc mình xuất hiện. Chính mình không xứng đáng đứng cạnh họ. Nguyễn gia chỉ có một đại tiểu thư đó là Nguyễn Ngô Sương. Còn Nguyễn Đa? Chỉ là kẻ đến khi đã quá nhiều, là một kẻ dư thừa, ngay cả người hầu cũng không bằng... ít ra người hầu họ còn biết sinh nhật của mình.

Một hồi lâu, Nguyễn Đa thấy bên dưới lầu im lặng mới chậm rãi đi xuống. Phát hiện hai người họ đều không ở nhà.

- "Vυ" Phương, Tỷ tỷ đâu...?"

- "A. Nhị tiểu thư ... Đại tiểu thư ở trong vườn hoa, nàng bảo muốn hít thở không khí"

Nghe vυ" Phương nói, Nguyễn Đa lập tức chạy ra khỏi phòng, tìm tới vườn hoa. Vừa mới bước vào đã được chứng kiến cảnh đẹp quá mức hấp dẫn. Áo trắng muốt, gió thổi tung lên vài ngọn tóc đen và trở nên hơi hỗn độn đến mê lòng. Nguyễn Ngô Sương đứng ở vườn hoa, hoa đẹp, nhưng, người còn đẹp hơn.

Nguyễn Đa bị vẻ đẹp của Nguyễn Ngô Sương làm cho thần trí mơ hồ. Tỷ tỷ đẹp thật, nàng thì thào nói với bản thân, bàn chân ma xui quỷ khiến bước tới gần Nguyễn Ngô Sương. Mười tuổi, Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương là cả một giấc mơ.

- "Tỷ... ta là Nguyễn Đa."

- "Tỷ... ta thích ngươi."

Nguyễn Đa chưa bao giờ biết, chỉ hai câu nói đơn giản này, thế nhưng đã thay đổi hoàn toàn cả cuộc đời. Rất nhiều năm về sau, Nguyễn Ngô Sương hỏi Nguyễn Đa có hối hận không khi thổ lộ như vậy, Nguyễn Đa thản nhiên cười.

- "Tỷ tỷ, ta thật là may mắn đã nói ra được tâm ý của mình. Đó là lần đầu tiên ta dám thổ lộ thật lòng, tỷ... ta chưa bao giờ hối hận, bởi vì ta trước tới nay đều vẫn là yêu ngươi."

7 tuổi, là biến cố thay đổi cuộc đời. Bước vào Nguyễn gia.

10 tuổi, là lúc bắt đầu giấc mộng. Giấc mộng của tình yêu với Nguyễn Ngô Sương.

14 tuổi, Nguyễn Đa chính thức ngã vào ác mộng.

Một ngày Nguyễn Đa đã 14 tuổi, Nguyễn Ngô Sương 22 tuổi.

Một ngày mưa, dai dẳng, liên tục kéo dài, chưa lần nào ngớt. Đó là ngày giỗ của Vu Hồng. Nguyễn Ngô Sương và Nguyễn Minh từ sáng đã tới thăm mộ mẹ. Cái biệt thự to lớn chỉ còn lại Nguyễn Đa và vài người làm. Mới sáng sớm, không khí đã khác thường, mùi nhang tản mạn âm trầm bao trùm cả khu biệt thự rộng lớn.

Lúc Nguyễn Ngô Sương và Nguyễn Minh rời khỏi cửa, Nguyễn Đa cũng đã nhìn thấy nét mặt u sầu của hai người. Vυ" Phương cũng có nói qua, hôm nay là ngày giỗ của mẹ Nguyễn Ngô Sương, tốt nhất đứng xa Nguyễn Ngô Sương một chút. Nguyễn Đa đứng trước cửa phòng mình, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên dưới lầu.

Nguyễn Ngô Sương tỷ hôm nay nhất định là rất khó chịu? Mẹ của nàng còn trẻ vậy đã qua đời. Nguyễn Đa đang nghĩ thì có tiếng giày cao gót nện trên cầu thang hướng lên phòng. Phòng ở trên này, lại là tiếng giày cao gót, nhất định chỉ có thể là Nguyễn Ngô Sương.

Nghĩ đến bộ dạng ưu thương của Nguyễn Ngô Sương lúc sáng, Nguyễn Đa trong lòng hỗn độn cảm giác đau. Lúc này Nguyễn Đa bỏ qua lời khuyên của vυ" Phương, trực tiếp đẩy cửa phòng mình bước ra. Đứng trước mặt Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa lẳng lặng đối mặt.

Nhìn Nguyễn Ngô Sương một màu mắt đỏ hoe, Nguyễn Đa chỉ muốn ôm lấy Nguyễn Ngô Sương. Tuy so với chị gái, Nguyễn Đa còn thấp bé hơn rất nhiều.

- "Tỷ... đừng đau lòng quá" - Đôi mắt đỏ hoe của Nguyễn Ngô Sương khiến Nguyễn Đa bỗng có cảm giác run rẩy. Cũng chỉ vì chuẩn bị tâm lý trước mới thốt ra được một câu.

Nhưng mà nàng không hề biết, những lời này lại chọc giận ý nghĩ báo thù mẹ vốn ngủ say rất lâu của Nguyễn Ngô Sương.

Nguyễn Ngô Sương bịt chặt miệng Nguyễn Đa, sau đó kéo nàng vào phòng mình.

Chính ngươi tìm đến ta, vậy thì đừng có trách ta vô tình.

Ta sẽ huỷ hoại ngươi. Huỷ hoại ngươi.

Nguyễn Đa, ta muốn cho ngươi biết, có chuyện gì lại sống không bằng chết!