Chương 4

Ánh sáng bên ngoài hành lang chiếu vào phòng, Diêu Tinh đứng sau cửa híp híp mắt.

Cái gì Diêu Tinh cũng không kịp làm, giây tiếp theo đã bị người đá một chân ngã trên mặt đất bay đi hẳn hơn một mét, cả người đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Diêu Tinh hoàn toàn không kịp phản ứng, bàn tay đang cầm ống tiêm đã bị người dẫm lên.

Thích Nhiên khom lưng từ trên cao nhìn xuống cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, tiếng nói đầy từ tính vang lên: “Thứ rác rưởi như cậu cũng dám ngấp nghé tôi?”

Diêu Tinh trừng lớn hai mắt, cả người đều run rẩy, bị Thích Nhiên nhục nhã khiến cậu cảm thấy rất không có chỗ dung thân.

Tay bị dẫm đến tê mỏi, ống tiêm trong tay cậu rơi xuống.

Thích Nhiên nhặt nó lên, cầm lên ngắm nghía vài giây, sau đó khom người xuống trực tiếp tiêm vào cổ tay của Diêu Tinh, đem thuốc bên trong đẩy mạnh vào cơ thể cậu.

Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên của Diêu Tinh, nhưng mà cậu bị năm người thô bạo luân gian, hơn nữa còn thêm thuốc kí©ɧ ɖụ© quá mãnh liệt, thân thể cậu có chút nuốt không trôi.

Liền ở lúc ý thức của cậu còn chút tỉnh táo, Diêu Tinh đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Kim Lê Hân từ bên cạnh truyền đến.

Cậu lập tức quay đầu qua, nhìn thấy Kim Lê Hân đang ngồi trên đùi của Thích Nhiên, được hắn ôm vào trong ngực.

Diêu Tinh và Kim Lê Hân đối mắt nhau, lập tức cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

Biểu tình của Kim Lê Hân có chút khϊếp sợ, giống như không thể tiếp thu tình huống hiện tại của Diêu Tinh.

Nhưng mà Diêu Tinh có thể nhìn ra sự chán ghét và khinh thường bị che dấu trong ánh mắt của Kim Lê Hân.

“A, buông tôi ra!!”

Diêu Tinh dùng hết sức giãy dụa, người đang đè trên người cậu và vài người xung quanh đều bị cậu làm cho giật mình.

Cậu giống như bị điên vậy, dùng hết sức lực toàn thân.

Nhưng mà bị bốn năm người đè lại, cậu căn bản không có khả năng tránh thoát được.

“Bộp bộp.”

Giây tiếp theo Diêu Tinh đã bị người đang thao mình đánh hai cái bạt tay, trực tiếp bị đánh cho đầu váng mắt hoa.

Bị người mà bản thân mình ghét nhất quan sát cảnh tượng bi thảm khi mình bị người luân gian, đây là thứ mà Diêu Tinh không thể tiếp thu nhất.

“Ha ha ha…”

Diêu Tinh hỏng mất, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng mà cậu đã sớm kêu đến khàn tiếng, thanh âm bây giờ cậu phát ra giống như giấy ráp, khàn khàn vô lực.

Cậu còn nghe thấy Kim Lê Hân dùng loại ngữ điệu không dám tin, giật mình nhu nhược nói: “Thì ra cậu ấy thật sự là loại người như vậy?!”

Thích Nhiên dùng lời nói như không thèm để ý trả lời: “Cục cưng, tôi đã sớm nói với em là cậu ta không phải thứ gì tốt rồi, hiện tại em tin chưa?”

Kim Lê Hân lộ ra biểu tình mất mát: “Em biết rồi, nhưng mà em thật sự coi cậu ấy là bạn bè, cậu ấy làm như vậy thật sự khiến em rất đau lòng.”

Thích Nhiên nhéo nhéo mặt của Kim Lê Hân, cưng chiều nói: “Sao lại phải đau lòng vì rác rưởi? Lát nữa lão công đưa em đi ăn món Nhật mà em thích nhé.”

Kim Lê Hân: “Bây giờ chúng ta đi luôn được không? Em không muốn nhìn nữa.”

Thích Nhiên cười nói: “Trò hay còn chưa xem xong, bây giờ mà đi thì còn gì thú vị chứ, ngoan, kết thúc sẽ đưa em đi.”

Kim Lê Hân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.

Đối thoại ngọt ngào này của hai người họ đối với Diêu Tinh mà nói thì từng câu từng chữ đều giống như dao nhỏ đâm vào tim cậu, khiến cậu thống khổ bất kham.

Diêu Tinh không biết bọn người kia khi nào kết thúc, bởi vì đến đoạn sau cậu vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi.

Khi cậu tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, là điện thoại gọi trả phòng đánh thức cậu.

Thân thể giống như bị xe tải cán qua, đọng một chút đều đau đớn khó chịu.

Trên người cậu bây giờ đầy dấu vết xanh tím và miệng vết thương do hôm qua bị mấy người kia luân gian, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ sớm đã khô.

[Tác giả có lời muốn nói]

Giai đoạn trước ngược thụ, giai đoạn sau ngược công, không ngừng đổi mới.