Thụ ở lại chỗ của bạch nguyệt quang.
Thụ nằm trên giường cả ngày, lặng yên không một tiếng động, có đôi khi mở to mắt, có đôi khi lại nhắm mắt.
Mỗi lần thấy y nhắm mắt, bạch nguyệt quang đều sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể người này đã lặng lẽ ra đi.
Bạch nguyệt quang sẽ không tự chủ mà đi qua, nhẹ nhàng bắt mạch cho thụ.
Mãi đến khi cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, hắn mới có thể thở phào một hơi.
Thụ không nói được, ánh mắt cũng trống rỗng, y thường xuyên mở to mắt nhìn chằm chằm nóc giường cả ngày.
Y từ chối giao lưu với bất cứ ai.
Điều duy nhất làm bạch nguyệt quang hơi nhẹ nhõm chính là, thụ vẫn uống thuốc hắn nấu.
Bạch nguyệt quang quả thực lao tâm lao lực vì bệnh nhân này.
Cơ thể thụ rất yếu, là loại yếu từ trong xương, cần phải bồi bổ nhưng thuốc bổ bình thường không có tác dụng.
Bạch nguyệt quang đem thuốc mà sư phụ để lại cho hắn ra, điều phối liều lượng rồi đút cho thụ uống mỗi ngày, nguyên liệu của thuốc này vô cùng hiếm, trên đời chỉ có một phần này, bạch nguyệt quang lại không chớp mắt lấy một cái, không hề thấy đau lòng chút nào.
So sánh với mạng người, những vật chết đó quá mức lạnh lẽo, cũng không đáng tiếc.
Cứ thế uống thuốc được vài tháng, thời tiết càng ngày càng ấm, bạch nguyệt quang thay bộ áo sam mùa hạ mỏng manh, càng làm nổi bật eo thon chân dài, ưu tú, xán lạn như cây tùng mùa xuân.
Đệm chăn của thụ cũng trở nên nhẹ và mỏng hơn.
Thụ biết, người này đang dùng cẩn thận và kiên nhẫn để chăm sóc mình.
Những hứa hẹn bên tai khi trước, đều là chân thành.
Nhưng y lại không nhịn được mà nghĩ, chân thành đáng giá bao nhiêu? Ai mà lúc mở miệng ra hứa hẹn lại không mang một chút chân thành?