Mua phát quan xong, bạch nguyệt quang lại đẩy thụ đi dạo một lát.
Bọn họ xuyên qua đám người, bốn phía người đến người đi, bước chân vội vàng, lại làm thụ cảm thấy sự tĩnh lặng mất tích đã lâu.
Chiều hôm buông xuống, bọn họ mới trở lại sơn cốc.
Lễ cập quan của thụ rất đơn giản.
Bạch nguyệt quang thắp một ngọn đèn dầu, thụ ngồi ở bên cửa sổ.
Dưới ánh sáng mờ ảo kia, bạch nguyệt quang chải đầu, buộc quan cho y.
Động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Thụ không nhịn được mà nghĩ, bạch nguyệt quang thật sự rất giống tuyết, sạch sẽ không tì vết, lại bao dung vạn vật. Cho dù là một góc nhỏ bẩn thỉu đến đâu, hắn cũng sẽ dịu dàng trùm lấy.
Chẳng trách tra công thích hắn, lại không dám đυ.ng vào hắn.
Bạch nguyệt quang chỉnh phát quan lại một chút, hài lòng đánh giá rồi lấy thau đồng đựng đầy nước trong, cho thụ xem hình mình phản chiếu trong đó.
Bạch nguyệt quang: “Chúc mừng ngươi thành niên.”
Thụ vừa rụt rè vừa tò mò nhìn vào.
Trên mặt nước phản chiếu một gương mặt trẻ tuổi.
Thụ có hơi hoảng hốt, trong lòng sinh ra một cảm giác không chân thực, y luôn cảm thấy mình đã rất già rồi, nhưng y chỉ mới thành niên thôi.
“Mỹ nhân ơi!”
Sáo mỏ gà bay đến đậu trên vai thụ, vô cùng kích động mà nhìn mặt nước.
“Cười một cái nào!”
Thụ: “…”
Bạch nguyệt quang cười: “Ánh mắt của nhóc này đúng là không tệ.”
Mặt thụ hơi nóng lên.
Y nghĩ, ánh mắt sáo mỏ gà quá tệ, rõ ràng mỹ nhân chân chính ở bên cạnh kia kìa.
Y lại nghĩ tới tân sủng của tra công.
Xì.
Thụ khịt mũi coi thường, gương mặt kia giống bạch nguyệt quang chỗ nào, ngay cả một sợi tóc của bạch nguyệt quang cũng không bằng.