Chương 43: Họa Người Trong

Ngọt ngào, trừ bỏ

ngọt ngào vẫn là ngọt ngào, hắn rốt cuộc lại tìm về cảm giác trước kia.

Triệu Đoạt từng bước một mà bước lên núi giả trong hoa viên, hắn nhìn

thấy khắp nơi đều là cảnh đẹp hoàng hôn hật là vu sướиɠ trong lòng.

Từ bấy lâu nay, hắn vẫn luôn vì thái đội của Mi Nhi mà ưu sầu. Có mấy lần, hắn thật hận không thể chạy đến tướng quân đem bắt Mi Nhi lại. Hiện

tại, Mi Nhi rốt cuộc đã phát hiện ra điểm tốt của hắn. Nàng đã rốt cuộc

nhịn không được, nhìn dáng vẻ vội vàng hôm nay thật làm cho hắn luyến

tiếc. Nhưng là, nơi đó chung quy là hoàng cung, chuyện trong rừng cây

của bọn họ vẫn là không thể cho người khác biết được.

Ai, chuyện Mi Nhi phải nghĩ ra biện pháp gì mới được.

Lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới chuyện phiền não này nữa. Hắn quay

đầu, đập vào trong mắt hắn chính là mảnh đất xanh xanh của Mai Viên.

“Đoạt đoạt” của hắn rốt cuộc có mọc ra chưa? Chắc là sẽ không nhanh như vậy

đâu? Nơi đó có thể mọc ra bao nhiêu quả dưa nhỏ? Quả nào mới thuộc về

hắn đây?

Phiền lòng, lại phiền lòng.

Bỗng dưng ngực hắn

như bị thứ gì đυ.ng trúng, hắn đột nhiên phát hiện, nàng hôm nay không

có ra tưới nước. Nàng sao lại không kiên nhẫn như vậy? Nói thế nào đi

nữa, chính tay nàng đã trồng mảnh dưa này, chẳng lẻ nàng lại không muốn

trồng tiếp nữa?

Trong lòng đang thầm suy nghĩ, thì Hoa Tưởng Dung cùng Tiểu Thúy ôm thùng nước chậm rãi mà đi tới. Nàng vẫn ăn mặc đơn

giản như cũ, mái tóc đen của nàng tựa như dãy lụa phiêu diêu trong gió,

hắn không thấy rõ sắc môi nàng, chỉ cảm thấy nàng ngày càng gầy.

“Tiểu thư, người nói dưa nhỏ của chúng ta trồng đã mọc ra hay chưa?” Tiểu

Thúy múc một gáo nước đưa cho Hoa Tưởng Dung, vẻ mặt nàng ta đầy khát

khao.

Hoa Tưởng Dung ngồi xổm xuống thật cẩn thận xốc lên một

mảnh dưa xanh, quả nhiên thấy được nơi dây dưa đã mọc ra một quả dưa nho nhỏ.

“Thật sự đã kết quả, em xem nó thật là nhỏ, thật là đáng

yêu nga.” Hoa Tưởng Dung vui sướиɠ mà chỉ vào quả dưa nho nho cười càng

thêm xán lạn.

Dưới hoàng hôn gương mặt nàng như được mạ thêm một

lớp vàng làm cho nụ cười của nàng càng thêm sáng lạn. Triệu Đoạt nhìn

dưa trong đất, nhìn đến hai người đang cười đùa ở đó, Triệu Đoạt càng

nhìn càng không thể dời đi tầm mắt.

Nhìn các nàng vui bỗng dưng

sự nghiêm túc trong mắt hắn cũng trở nên nhu hòa. Từ trên người các nàng hắn thấy được hạnh phúc thỏa mãn. Hắn đứng xa xa mà nhìn, thấy các nàng quơ chân múa tay, nhìn các nàng tùy ý mà đem tưới dưa, hắt nước lung

tung vào người đối phương dần dần hắn cũng cong cong khóe miệng.

“Vương gia, Lan phu nhân sai người tới hỏi người có qua dùng bữa hay

không.”Phía sau hắn Vương công công đứng yên thật lâu, cuối cùng là

không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của Triệu Đoạt. Nhưng phía Đinh Lan cứ

thúc giục làm cho Vương công công cuối cùng cũng phải mở miệng.

Triệu Đoạt lưu luyến mà dời đi ánh mắt, nhàn nhạt mà nói: “Hồi Thanh Hiên Các.”

Đứng ở án thư trước, hắn mở giấy mặc ra, ngón tay thon dài của hắn cầm lấy

bút. Triệu Đoạt mặc một thân trường bào màu trắng, trong tay cầm cây

bút mà vẽ, vẻ phong độ trí thức chất chậm rãi hiện ra mà nhuệ khí tranh

đoạt trên triều của hắn dần dần tiêu tán.

Vừa nghĩ vừa vẽ chỉ

trong chốc lát một bức mỹ nhân đang cười liền hiện ra ở trước mắt. Thời điểm dừng bút hắn bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ,lại có chút khó hiểu: Vì cái gì, vì sao hắn lại vẽ ra dung mạo của nàng.

Vì sao lại là nàng? Vì sao lại như vậy? Động tâm sao?