Chương 14: Phong hào

Bởi vì Hoa Tưởng Dung không khoẻ, không thể cùng mọi người trong phủ dùng cơm, Tiểu Thúy từ

trong phòng bếp bưng ra cho nàng một chén mì nóng, nàng tùy ý ăn một

chút, sau đó dựa vào Tiểu Thúy mà đi đến chính sảnh.

Triệu Đoạt

đang ngồi đùa giỡn cùng với ba thị thϊếp ở chính sảnh. Bọn họ thấy Hoa

Tưởng Dung tới, lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Đinh Lan oán hận mà liếc nhìn Hoa Tưởng Dung một

cái, ngay sau đó nói: “Muội muội thông thả mà tới muộn, là muốn cho mọi

người thấy uy phong của mình, hay là muội muội cho rằng Vương gia rất

rãnh rỗi có rất nhiều thời gian để ngồi ở chỗ này mà chờ muội?”

Triệu Đoạt vẫn ung dung mà ngồi ở một bên nhìn chằm chằm gương mặt không có

cảm xúc gì của Hoa Tưởng Dung, âm thầm cong khóe môi. Mà Thanh Âm chủ

nhân của trúc viên chủ tử thanh âm cùng chủ nhân của cúc viênlà Thu

Nguyệt đem biểu tình của Triệu Đoạt thu vào trong mắt, phát hiện trong

mắt hắn lại có ý tán thưởng, lập tức hiểu ra Đinh Lan sở dĩ làm như vậy

là do Triệu Đoạt sắp xếp, ngay sau đó cũng gia nhập vào đội hình nhục

nhã Hoa Tưởng Dung.

Thanh Âm trước hết mở miệng nói: “Đinh Lan tỷ tỷ, muội muội như thế nào lại không hiểu chuyện như vậy? Nhìn bộ dáng

nàng như vậy, còn có vết thương trên mặt kia, lấy đâu ra uy phong? Quả

thực là nói đùa sao.”

“Đúng rồi, hôm nay không phải Vương gia

định ban cho muội muội một cái phong hào sao? Nếu Vương gia thật sự

phong muội muội là mai thϊếp, về sau chúng ta thấy muội muội đều phải

hành lễ, nếu không muốn ngày sau phải khó xử, tỷ tỷ vẫn là ít nói vài

câu đi.”

Đối mặt ba nữ nhân ngươi một câu ta một câu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Hoa Tưởng Dung chỉ là đạm nhiên cười. Nàng cũng không

biết lời của Đinh Lan nói là do Triệu Đoạt sắp đặt trước, nhưng nàng

nhận ra sự ghen ghét của ba nữ nhân này. Nàng thật sự không thể tưởng

tượng,tính cách của ba người này như vậy làm sao có thể sống cùng nhau,

,làm sao có thể duy trì sự hòa thuận như vậy, mà Triệu Đoạt có thể quản

rất tốt các nàng có thể thấy được tuyệt đối tốn không ít tâm tư.

Triệu Đoạt không nói một lời mà nhìn đến Hoa Tưởng Dung, nàng vẫn bình tĩnh

làm hắn rất bất ngờ, hắn biết nữ nhân này cùng với ba thị thϊếp của hắn

rất khác nhau. Hắn không rõ sự kiêu ngạo của nàng xuất phát từ đâu. Hắn

trầm mặt, cao giọng nói: “Các nàng, mỗi người đều nói ít đi một câu đi,

chẳng lẽ đã quên hôm nay bổn vương muốn làm gì sao?”

Đinh Lan vẻ

mặt ủy khuất nói: “Vương gia, ngài sẽ không thật sự phong nàng là mai

thϊếp đi? Thϊếp thân biết, Mai Viên kia chính là biệt viên mà Vương gia

dùng để cho Vương phi ở, chẳng lẽ là nàng vào ở Mai Viên liền đem chữ

mai mà ban cho tên nàng ta?”

Triệu Đoạt hừ lạnh một tiếng nói:

“Đem Mai Viên cho nàng, là ý Hoàng Thượng cùng thái phi, không phải là ý của bổn vương, chỉ cần Vương phi vào phủ, nàng ta tự nhiên sẽ dọn ra.”

Nghe xong lời Triệu Đoạt nói, ba thị thϊếp lập tức như trút được gánh nặng

mà thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, Thanh Âm lại hỏi: “Như vậy Vương gia

định ban phong hào gì cho muội muội? Sẽ không thật sự là chữ mai chứ?”

Thu Nguyệt vừa nghe, không thể giữ nổi bình tĩnh, lớn tiếng hét lên: “Cái

gì? Nàng ta bất quá chỉ là một da^ʍ phụ hạ tiện thôi, sao lại có thể đem

chữ ‘ mai ’ ban cho nàng ta?”

Triệu Đoạt không vui mà trừng mắt nhìn, lập tức khí thế củaThu Nguyệt liền bị đè ép xuống.

Hiển nhiên, hắn không thích sự tuỳ tiện lỗ mãng của Thu Nguyệt. Hắn không để ý nàng ta dùng lời gì để nhục nhã Hoa Tưởng Dung, nhưng lại không thích “Hạ tiện”, “Da^ʍ phụ” những từ ngữ như vậy thốt ra từ miệng nàng ta. Ở

trong lòng hắn,nữ nhân của hắn thì phải đoan trang.

Hắn trong

lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi nói: “Các

nàng, ba người vào phủ đã nhiều năm, theo hầu bổn vương đã lâu, cũng coi như là làm tròn bổn phận, bổn vương tất nhiên là sẽ không bạc đãi các

nàng. Lần này nạp thϊếp, cũng không phải ý bổn vương bổn, tất nhiên là

sẽ không cho nàng ta ngồi trên đầu của các nàng. Về chuyện phong hào,

bổn vương cũng đã suy nghĩ ra mấy cái nhưng cuối cùng vẫn là không vừa

lòng, không bằng để cho các nàng suy nghĩ giúp vậy.”

Đinh Lan vừa nghe lời này, tròng mắt liền chuyển, cười khanh khách nói: “Một khi đã

như vậy, thϊếp thân xin được nêu ra trước. Vương gia, thϊếp thân biết,

lần này ngài cũng là bất đắc dĩ mới cho nàng ta vào Mai Viên, không bằng đã kêu nàng ta ‘ bách thϊếp ’ đi, lấy chữ bách trong uy hϊếp, bức bách, để cho nàng ta ghi nhớ ngọn nguồn chính mình, chớ có mất bổn phận.”

Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung không khỏi nhíu nhíu mày, bách thϊếp, thật là châm

chọc a, thật sự muốn cho mình mang hai chữ “Bách thϊếp” cả đời sao?

Triệu Đoạt nhìn nhìn phản ứng của Hoa Tưởng Dung, chỉ thấy nàng khẽ nhíu mày

rồi lại không có biểu cảm gì khác, ngay sau đó lắc đầu nói: “Không tốt, đổi cái khác đi.”

Thanh Âm nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Vương

gia, theo thϊếp thân nghĩ kêu nàng là ‘ cấp thϊếp ’ đi. Buổi tối hôm

qua, muội muội không phải còn vô cùng lo lắng mà xông vào lan viên sao?”

Nói xong, Thanh Âm dùng khăn che khuất miệng trộm nở nụ cười. Thanh Âm nói xong, Đinh Lan cùng Thu Nguyệt cũng cười theo.

Thu Nguyệt tiếp lời nói: “Nhưng thϊếp thân lại cảm thấy, phong hào‘ Tiện

Thϊếp ’ là thích hợp muội muội nhất, vừa ứng xuất thân lại có thể làm

nàng thanh tỉnh mà biết đại vị của chính mình ở vương phủ, Vương gia

ngài nói có đúng không?”