Chương 12: Té xỉu

“Ta đường đường Nam

Dương Vương, sẽ rảnh rỗi mà đi dựng chuyện gạt người sao? Ai ai đều

biết, Hoa Thừa tướng căn bản là không có con gái, ngươi là do ông ta từ

thanh lâu chuộc về, lại bị lão hồ ly kia nói là tiểu thư của Tướng phủ,

muốn gả cho ta. Thử nghĩ, ngươi đứng trên thảm ở Nam Dương phủ, ta cũng

sợ chúng bị dơ, như thế nào lại cam tâm tình nguyện rước về một nữ nhân

ai ai cũng có thể làm chồng để làm Vương phi của ta?”

Nghe xong

lời Triệu Đoạt nói, trong mắt Đinh Lan ghen tỵ càng sâu, dựa vào cái gì, mà một nữ nhân hạ tiện như vậy cũng có thể ngênh ngang vào vương phủ,

lại có thể gả cho một người anh tuấn phi phàm, dũng mãnh vô cùng như

Vương gia, còn có thể được ở tại Mai Viên?

Nàng lén lút mặc quần

áo chỉnh tề, nhưng vẫn là làm cho quần áo có vẻ không chỉnh tề. Nàng ta

nhẹ nhàng mà xuống giường, đi đến bên cạnh Triệu Đoạt, thân mật mà dựa

vào cánh tay Triệu Đoạt, nàng cười khanh khách nói: “Vương gia, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Hoàng Thượng cùng thái phi đã vì Vương

gia mà phí không ít công sức. Lại nói, muội muội cũng đã vào Nam Dương

phủ làm thϊếp của Vương gia, Vương gia cần gì mà buồn bực trong lòng vì

những chuyện như thế mình? Bảo trọng thân thể quan trọng hơn nha.”

“Lan nhi luôn luôn hiểu chuyện như vậy,” Triệu Đoạt nhướng mày rốt cuộc có

một tia buông lỏng, hắn bình tĩnh lại mà nhìn Hoa Tưởng Dung với biểu

tình không kiên nhẫn nói: “Làm tân nương, thế nhưng tự lấy hỉ khăn xuống đây là một tội, tự tiện xông vào lan viên đây là tội thứ hai, nhưng

niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu, bổn vương sẽ không truy cứu. Vương

Hoàn, tìm vài người đem nàng đuổi về Mai Viên, đem khăn hỉ đắp lên cho

nàng, làm cho nàng thành thành thật thật mà chờ bổn vương.”

Mệnh lệnh vừa ra, lập tức có mấy tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào, đỡ Hoa Tưởng Dung đi ra ngoài.

Đinh Lan cười kiều mị, tay lại kéo chặt quần áo của Triệu Đoạt nói: “Vương gia, ban đêm rất lạnh, cẩn thận bị lạnh”

Triệu Đoạt sửng sốt một chút, sau đó khóa miệng cong lên cười nói; “Như thế nào? Nàng không muốn giữ bổn vương lại?”

Đinh Lan nhếch cái miệng nhỏ, thẹn thùng cười nói: “Thϊếp thân đương nhiên

muốn giữ Vương gia lại, nhưng mà Vương gia còn chưa đến Mai Viên sao? Dù sao cũng là tân hôn để cho muội muội đợi thật lâu a.”

“Khẩu thị tâm phi, là ai mới vừa ở dưới thân bổn vương mà rêи ɾỉ? Chẳng lẽ bị nàng ta ầm ỉ một chút liền sợ?”

“Vương gia” vẻ mặt ôn nhu của Triệu Đoạt làm cho Đinh Lan hoang mang không

thôi. Ba năm nay, tuy nàng và hắn ân ái mấy lần nhưng chưa bao giờ thấy

vẻ mặt hắn như thế, làm cho nàng ta kích động mà ôm lấy cổ Triệu Đoạt.

Triệu Đoạt không lưu tình chút nào kéo quần áo của nàng ta, đem nàng ta đè ở

dưới thân. Trong lúc này, một màn lửa nóng lại được trình diễn, Triệu

Đoạt nhắm mắt lại, ở trên người Đinh Lan mãnh liệt mà hưởng thụ. Một

tiếng gầm nhẹ qua đi, hắn nhịn không được ở trong miệng nhẹ nhàng kêu ra một tiếng: “Mi Nhi”

Hoa Tưởng Dung không biết sao nàng có thể

trở về Mai Viên, nàng chỉ biết là, nàng ăn mặc quần áo ướt dầm dề, bị

trói chặt trên giường trên đầu vẫn có khăn hỉ che mặt. Hỉ khăn đen sì sì lại không so được với lỗ trống trong tim nàng.

Xong chuyện,

Vương công công bảo mọi người lui xuống, khuyên vài câu: “Tân phu nhân,

ngài vẫn là đừng so đo, hiện giờ ngài nói không lựa lời, đánh trúng điểm yếu của Vương gia, chỉ sợ chốc lát Vương gia sẽ không hết giận. Bất

quá, ngài cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, có cơ hội, nô tài nhất định sẽ

thay nương nương nói nhiều lời tốt đẹp.”

Vương công công đi rồi, Tiểu Thúy lúc này mới dám đi lên mà nhìn Hoa Tưởng Dung, nàng như thể

bất chấp khóc to lên: “Tiểu thư, người chịu ủy khuất đều do Tiểu Thúy

không ngăn người lại, đều do Tiểu Thúy”

Giờ này khắc này, Vương công

công nói gì, Tiểu Thúy nói gì, nàng đều không nghe thấy, trong lòng

nàng chỉ có lời nói của Triệu Đoạt: Ngươi bất quá một ả kỹ nữ do lão hồ

ly kia chuộc ra mà thôi, thế mà lại vọng tưởng trở thành Vương phi của

ta, thật là tự chuốc lấy nhục nhã.

Lời hắn nói có phải là sự

thật? Nếu là thật, tại sao Hoa Thừa tướng lại chuộc ra một nữ tử thanh

lâu rồi lại đem gả cho Triệu Đoạt? Nếu không phải, vì sao Triệu Đoạt lại dựng chuyện lừa gạt nàng? Chẳng lẽ là để đả kích nàng, làm nàng nhụt

nhã? Như vậy, hắn cùng hoa Thừa tướng cuối cùng là có gút mắt ở đâu?

Hoa Tưởng Dung nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Nàng muốn kéo Tiểu Thúy lại hỏi chuyện này có đúng hay không, nhưng lại e ngại một đống nha đầu bên cạnh. Nàng chỉ im lặng mà ngồi rầu rỉ ở trên giường..

Hắn là nói muốn tới giở khăn hỉ? Nhưng tại sao ngồi lâu như vậy hắn còn chưa tới?

Chẳng lẽ muốn để nàng mặc quần áo ướt mà chờ cho đến khô?

Hoa

Tưởng Dung nhịn không được vươn tay muốn tháo khăn hỉ để hít thở không

khí, lại lập tức bị một thanh âm già nua quát bảo ngưng lại: “Tân phu

nhân, khăn hỉ này phải đợi Vương gia đến lấy xuống, ngài không thể tự

động.”

Cứ như vậy, Hoa Tưởng Dung ở trên giường ngồi suốt một đêm,

đợi suốt một đêm, quần áo ẩm ướt gắt gao mà dán ở trên người nàng, một

đêm qua nàng run bần bật vì bị lạnh, Tiểu Thúy vài lần muốn thay nàng

phủ thêm một ít quần áo, đều bị thanh âm già nua quát bảo ngưng lại.

Lúc này, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cảm nhận được một tia ấm áp, cơ bắp toàn thân được thả lỏng một chút, thân mình

thế nhưng lại không nghe sai khiến, trước mắt tối sầm, thẳng tắp mà ngã xuống.