Chương 88: Anh đang nghi ngờ em?

Tô Quốc An còn định mở miệng nói thêm gì đó, người làm đi vội đi vào nói: “Tô lão gia, Ninh thiếu gia đến.”

“Dịch Thần đến? Liên Hề, trước tiên con đừng khóc, hãy cùng Dịch Thần nói chuyện rõ ràng!” Nghe được tên của con rể, Tô Quốc An sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều.

Tô Liên Hề có chút bất an. Tuy rằng cô ta tin tưởng chắc chắn Ninh Dịch Thần sẽ tin cô ta, ngày hôm qua hắn cũng biết cô ta đi xem qua vai nữ chính, Dịch Thần đều biết. Cho nên, Ninh Dịch Thần biết cô ta có cũng có thể đi tìm quy tắc ngầm như vậy. Vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho Dịch Thần, giọng nói của anh ta có chút không thích hợp. Tô Liên Hề không biết anh ta có phải đang nghi ngờ mình không?. Bởi vậy, cô ta càng không thể lơ là. Nghĩ đến đây, Tô Liên Hề lập tức đứng lên đi ra ngoài đón Ninh Dịch Thần .

Ninh Dịch Thần một chân bị thương, vốn không nên chạy tới chạy lui, nhưng chuyện này không phải là chuyện lớn, anh vẫn là phải nhờ trợ lý giúp đỡ đi tới Tô gia. Trợ lý Tiểu Phương đỡ hắn gian nan đi vào.

Tô Liên Hề thấy như vậy một màn, lộ ra đau lòng lại tự trách , vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Dịch Thần! Em biết anh lo lắng cho em, nhưng mà chân anh bị thương cũng không thể như vậy không màng thân thể của mình! anh yên tâm, em sẽ xử lý tốt!”

Ninh Dịch Thần nhìn cô ta một cái, đáy mắt đen nhánh không bộc lộ cảm xúc gì.

Tô Liên Hề trong lòng run lên.

“Dịch Thần……” cô ta lộ ra vẻ tủi thân cùng ấm ức, “Anh có phải hay không đang nghi ngờ em?”

Ninh Dịch Thần lúc này mới đạm đạm cười: “Tại sao anh phải nghi ngờ em?.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Liên Hề nhẹ nhàng thở ra, tươi cười nói, “Em sắp trở thành vợ anh rồi, chuyện này quan trọng hơn so với vai nữ chính kia nhiều, em như thế nào mà mất lí trí đi làm cái loại chuyện không có đạo đức như vậy.”

Ninh Dịch Thần ánh mắt chợt tắt. Đúng vậy, đây cũng là lí do để hắn tự thuyết phục chính mình. Hắn cũng cảm thấy vô luận như thế nào Liên Hề cũng không đến mức mất trí lựa chọn làm như vậy. Chính là, hắn cũng không tin trên ảnh chụp kia là Tô Chỉ Hề được, bởi vì tối hôm qua Tô Chỉ Hề ở phòng bệnh của hắn đến buổi tối 8 giờ mới rời đi. Lúc ấy, mà cô ấy cũng không có cái lí do gì mà phải chạy tới Khách sạn Mộ vân đó được để đi tìm quy tắc đầu tư người. Ninh Dịch Thần rốt cuộc đi đến trên sô pha, Tô Quốc An cùng Lâm Thục Nguyệt hỏi han ân cần, hắn lại không nhiệt tình nổi, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười. Tô Liên Hề tự mình rót cho hắn chén nước, ôn nhu nói: “Dịch Thần, thực xin lỗi đã làm anh lo lắng. Em cũng không biết vì cái gì mà chị ấy lại làm ra loại chuyện sẽ như vậy……”

Ninh Dịch Thần nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô ta, trong lòng trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần. “Liên Hề, em như thế nào xác định được người đó nhất định là Tô Chỉ Hề?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

“Bởi vì áo khoác đó là của chị ấy…… em đã từng thấy chị ấy mặc qua.” Tô Liên Hề ấp úng nói, “Hơn nữa, tin tức trên báo có nói, họ Tô, tên cuối cùng một chữ là Hề, ở trong trường, chỉ có một mình chị ấy là trùng hợp sao.”

Ninh Dịch Thần bỗng nhiên tưởng nói, em cũng giống nhau đều phù hợp.

Chính anh vẫn nhịn xuống lời trong lòng. Lý trí nói cho anh biết, anh nên tin tưởng Liên Hề, nhưng mà lại nghĩ đến ngày hôm qua Liên Hề cũng mất tích, lại nhớ đến Tô Chỉ Hề ở phòng bệnh của anh mấy giờ liền, Ninh Dịch Thần liền không có biện pháp thuyết phục chính mình tin tưởng.

“Như vậy, em tối hôm qua đi đâu?” Ninh Dịch Thần nhìn cô ta, từng câu từng chữ nói, “Hôm qua anh có gọi cho em vài cuộc điện thoại, em đều không nghe máy.”

Tô Liên Hề sửng sốt, nước mắt trực chờ. Nước mắt rơi lả chả. Cô ta đau khổ muốn chết nói: “Dịch Thần, anh vẫn nghi ngờ em, đúng không? Anh thật sự nghi ngờ em!”