Chương 83: Dĩ Tranh, em rất nhớ anh

Rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người đàn ông này, Tô Chỉ Hề ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Cái đó, nếu anh đã tin tưởng tôi, tôi đây sẽ làm người phụ trách đảm nhiệm cái hạng mục này, bất quá yêu cầu anh trước là phải đồng ý, tôi mới có thể xin nghỉ ở trường học để làm.”

Để 1 tay ở trên bàn gõ nhẹ ánh mắt của Hách Kính Nghiêu vô tình dừng ở trên đùi thiếu vải của cô.

Tô Chỉ Hề bực bội đem váy kéo xuống túm túm: “Anh có đang nghe tôi nói chuyện không?”

Người đàn ông cười ra tiếng. Bộ dạng nghiêm túc của cô càng thêm dụ - người.

“Tốt, thì cứ như vậy làm đi.” Anh trầm giọng trả lời.

Tô Chỉ Hề nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy tôi phải nhanh chóng về đi học, hẹn gặp lại."

Nói xong cô xách theo túi xách vội vàng chạy không ngừng đi ra ngoài.

Hách Kính Nghiêu không có ngăn cản, chỉ là nhìn cô giống như thỏ con đang chạy trốn, đáy mắt lộ ra vài phần sủng nịch ý cười.

Chính là, nghĩ đến chính mình phiền toái nhỏ…… Hắn nắm chặt nấm tay!

Đáng chết!

Hắn thật sâu hít một hơi, nỗ lực đem du͙© vọиɠ áp xuống đi, sau đó gọi điện thoại.

“Nói với tên họ Tề, đem ảnh chụp được tung ra, làm cho sự việc lớn một chút.”

******

Tại tập đoàn HI

Dọc theo đường đi, Hạ Tâm Du mỉm cười với nhóm công nhân chào hỏi mình, thẳng đến khi đẩy cửa ra đi vào văn phòng của cô ta, trên mặt cô tươi cười đều chưa từng biến mất.

Hạ Tâm Du đem túi xách treo ở trên giá áo, lại cởϊ áσ khoác, lúc này mới đi đén bàn làm việc, cô bỗng nhiên phát hiện một bên sô pha thế nhưng có một người ngồi.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn bận đồ vec, hai chân ưu nhã , một đôi mắt đào hoa liễm diễm ẩn tình, cho dù bây giờ không cười, cặp mắt kia cũng tự nhiên chứa vài hàm ý cười.

Hắn đón nhận ánh mắt khϊếp sợ của Hạ Tâm Du, khóe môi chậm rãi gợi lên.

Khϊếp sợ trên mặt Hạ Tâm Du cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là vui sướиɠ!

Cô ta bất chấp rụt rè, đột nhiên tiến lên bổ nhào vào lòng ngực của người đàn ông, gắt gao ôm chặt eo hắn: “Anh trở về khi nào vậy?”

“Buổi sáng hôm nay.” Nam nhân thanh tuyến tràn ngập từ tính, cùng cặp mắt đào hoa kia giống nhau, tự nhiên mỉm cười, dễ dàng làm người trầm luân.

Hạ Tâm Du sung sướиɠ rất nhiều, nhịn không được nghi ngờ hỏi: “Anh như thế nào đi vào được văn phòng em? Không có người phát hiện sao?”

Nam nhân cười khẽ, nắm eo cô ta: “Tuy rằng có một chút nguy hiểm, nhưng là có thể sớm một chút nhìn thấy em, vẫn là đáng giá.”

Hạ Tâm Du khuôn mặt đỏ lên, trong mắt hàm nước mắt: “Dĩ Tranh, em rất nhớ anh.”

Nói, nàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, tựa hồ là chờ đợi người đàn ông hôn môi cô ta.

Hách Dĩ Tranh cười một tiếng, duỗi tay xoa cánh môi kiều diễm: “Tâm Du, anh khó khăn lắm mới được trở về một chuyến, thời gian không nhiều lắm.”

Hạ Tâm Du mở to mắt, trên mặt không dấu được nỗi thất vọng.

“Về việc của Kính Nghiêu , em không có cách nào.” Cô ta thở dài, “Lưu Mẫn Quân tuy rằng đối em có chút áy náy, nhưng là đối với bà ấy mà nói, con trai bà ấy đồng ý mới quan trọng hơn.”

“Cho nên, Kính Nghiêu rốt cuộc có thể giống như những người đàn ông bình thường, đi thân cận một người phụ nữ, còn có thể làm cô ta sinh hạ hài tử?” Hách Dĩ Tranh thanh âm có chút lãnh khốc.

“Chỉ sợ là.” Hạ Tâm Du sâu xa nói, “Em cùng cô ta có nói chuyện hai lần, làm cô ta hiểu lầm chính mình là kẻ thứ ba, nhưng mà em cũng không có biện pháp khác, chỉ sợ hiện tại

Kính Nghiêu đã biết em phá rối.”

Hách Dĩ Tranh nheo nheo mắt, môi mỏng hơi hơi nhấp khởi.

Hắn kêu Hách Kính Nghiêu là thúc thúc, lại chỉ so Hách Kính Nghiêu nhỏ hơn có ba tuổi.

( Thân là đã qua đời lão thái gia tư sinh tử ) đoạn này mình không biết dịch😓😓😓

Hách Dĩ Tranh ở Hách gia thân phận nhiều ít có chút xấu hổ.