Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_ Rốt cuộc Dương Tiễn vẫn không đành lòng để mặc cây hoa đinh hương này hóa thành tảng đá khô cứng, trôi qua thời gian vài thập niên, chết đi trong thê lương. Hắn cân nhắc một lúc lâu, phẩy quạt xếp đưa nàng trở về nhà nguyên vẹn.
Dao Trì một màu vàng rực rỡ, Thiên Điều tỏa khí điềm lành. Mấy năm nay hắn vẫn luôn khắc nghiệt tàn nhẫn, chìm nổi trong quan trường, thấy nhiều thứ quỷ quyệt xảo trá ở tại nơi bảo điện chính nghĩa nghiêm minh. Chỉ cảm thấy sự đời như một giấc mộng lớn, choáng ngợp trong ánh hào quang của vàng son, trái tim khô khốc như gỗ chết, khả năng tỏ vẻ đạo mạo ngày càng tu luyện thêm cao thâm. Mấy ngày gần đây đuổi bắt Trầm Hương, tiếp xúc với những thiếu niên hừng hực nhiệt huyết như ánh mặt trời ban mai, không khỏi bị sức sống bồng bột của bọn họ cảm nhiễm, trở nên đa sầu đa cảm.
Đáng tiếc, điều khiến người ưu phiền chính là đóa hoa đinh hương nhỏ nhoi đó cũng bị trộn lẫn vào, làm Dương Tiễn đau đầu không thôi.
Hắn tâm như nước lặng bảy trăm năm, hiện giờ chính là thời khắc quan trọng của ván cờ, không gì có thể ngăn cản đại kế của hắn. Đợi khi hết thảy về với cát bụi, hắn sẽ có thể dỡ xuống những gánh nặng trên đôi vai, trở lại đáy biển mà hắn khắc sâu trong lòng, cùng nàng vĩnh viễn ngủ say. Đây là con đường trong số mệnh của hắn, là kết quả hắn chờ đợi bảy trăm năm.
Trong bảy trăm năm kể từ ngày nàng mất, thật ra Dương Tiễn rất ít khi nhớ tới nàng, cũng chưa từng gặp nàng trong giấc mộng. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua, tấu chương trên bàn ở Thần Điện tới tới lui lui, nhiều sự vụ làm người phiền lòng, không có bất cứ thứ gì phải dừng lại vì sự ra đi của nàng. Bóng hình lẻ loi của hắn vẫn cứ khoác giáp bạc ngồi im lìm ở đó, trên bảo tọa Chân Quân Thần Điện, xung quanh an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy. Dương Tiễn không cảm thấy cô độc, bởi vì lòng hắn đã sớm chết lặng, không có gợn sóng, không có sầu bi.
Khi một người đã đau đến mức không thể cảm nhận được, linh hồn của hắn thật ra đã sớm rời khỏi thế giới này, chỉ còn thân thể ở lại đau khổ chống đỡ.
Lúc Dương Thiền vẫn còn ở bên cạnh hắn, nàng vô cùng lo lắng với thái độ vô cảm của hắn, cũng từng dùng lời lẽ khuyên bảo. Thế nhưng Dương Tiễn đã sớm luyện thành thần công dầu muối không ăn, mặc cho nàng nói có tình có lý thế nào, Chân Quân cũng chỉ trả lời: "Muội không cần lo lắng, ta không hề thấy khổ sở."
Nhưng thật sự là không khổ sở ư?
Dương Thiền khuyên hắn: "Chi bằng ta thay huynh trưởng xóa bỏ ký ức, từ nay về sau, cũng tốt......"
"Tam muội," Dương Tiễn ngắt lời nàng, "Ký ức của một người có thể bị pháp thuật hủy diệt, nhưng trên đời này không có loại pháp thuật nào có thể xóa bỏ tình cảm."
Nếu không xóa bỏ được tình cảm, sao có thể không khổ sở.
Tính tình của Dương Tiễn ngày càng bạo ngược bất thường, cho dù là huynh đệ thân cận nhất cũng không hiểu được tâm tư của hắn. Đôi khi Hao Thiên Khuyển làm hỏng việc, cho dù lỗi không ở nó, vẫn không tránh khỏi những chỉ trích từ Dương Tiễn. Hắn đã quen với việc uốn mình theo người ở trước mặt Ngọc Đế Vương Mẫu, diễu võ giương oai với các quan lại trên Thiên Đình. Người người hận hắn, người người mắng hắn, nhưng Dương Tiễn không để bụng.
Trong mắt hắn, trên thế giới này đã không còn thứ gì đáng để quan tâm đến nữa.
——
Dọc đường đi, có mấy lần Dương Tiễn suýt không khống chế được cảm xúc của mình. Trầm Hương không biết tốt xấu, thường hay chọc giận hắn. Có đôi khi hắn gần như muốn ra tay đánh chết nó, chẳng qua lý trí vẫn còn, tâm ma trước sau vẫn luôn được đè nén dưới đáy lòng. Hắn đặt chữ "gϊếŧ" ở bên miệng, dù là Đông Hải Tứ công chúa, hay là tiểu hồ ly núi Vạn Quật có quan hệ sâu xa với hắn, chỉ cần chắn đường hắn thì sẽ không còn thị phi đúng sai gì đáng để nói nữa.
Hắn hận tiểu tử đó dám lấy tình cảm áp chế người khác, hận những người bạn của muội muội hắn thích lo chuyện bao đồng, hận bọn họ dám lấy lời đồn vớ vẩn vô căn cứ bại hoại thanh danh của mình, mặc dù là hắn cũng chẳng có thanh danh tốt gì đáng nói. Hắn vừa oán hận bọn họ, lại vừa thuận theo tự nhiên lợi dụng bọn họ, hai bên không xung đột.
Ở miếu Tịnh Đàn, Dương Tiễn một lần nữa gặp lại gương mặt hắn ngày đêm nhớ thương.
Nếu Đinh Hương không xuất hiện, có lẽ trong những ngày tháng bôn lao cực nhọc, hắn sẽ quên đi những chuyện vụn vặt giữa hắn và Ngao Thốn Tâm. Chờ đến khi hắn giải quyết xong tất cả mọi chuyện, mới rút ra một hai khoảnh khắc an nhàn ấm áp từ trong ký ức, tự mình lặp lại hồi ức cẩn thận nhấm nháp. Hắn không sao phát hiện được, thế giới của hắn đã sớm là một màu xám tro.
Nhưng rồi nàng xuất hiện, cùng một gương mặt giống Ngao Thốn Tâm y đúc, khiến Dương Tiễn biết thế nào là khủng hoảng. Bởi vì hắn cảm nhận được ký ức đang trôi đi rất rõ ràng. Những cố nhân bên cạnh đã thấy Đinh Hương nhiều lần đâm ra thành quen, cùng lắm là có cảm giác giống giống ai đó, dù sao thời gian tám trăm năm, đủ để khiến người quên đi rất nhiều chuyện. Kỳ thật Dương Tiễn rất muốn chính miệng hỏi bọn họ một câu: "Chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ? Đây là Thốn Tâm cơ mà!"
Đó là Thốn Tâm mà, nàng từng cứu Dương Tiễn ra khỏi Tây Hải, từng cứu mấy vạn sinh mệnh suýt nữa bị nhược thủy cắn nuốt, từng ở trước mặt hắn phất phơ làn váy, dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp, cất giọng lanh lảnh hỏi hắn: "Dương Tiễn, huynh nói muốn thành thân với ta, thật sự không gạt ta sao?"
Sao có thể, sao các ngươi lại dễ dàng quên nàng như vậy chứ.
Thời gian dường như đang xóa sạch hết những dấu vết về sự tồn tại của nàng. Có đôi khi Dương Tiễn sẽ khủng hoảng nhận ra, có một số ký ức về quá khứ vốn nên khắc ghi sâu đậm trong đầu hắn, thế nhưng cũng bắt đầu buông lỏng. Trước khi gặp được Đinh Hương, hắn có thể không nhớ về nàng, sau khi gặp được Đinh Hương, hắn lại sợ hãi bất an bắt đầu thu thập tất cả hồi ức của riêng hai người họ.
——
Lưu Ngạn Xương bị giam ở Chân Quân Thần Điện, ngày đêm chịu hình. Dương Tiễn treo y một mình, tra tấn y, là vì cố ý không muốn y được dễ chịu. Hắn vừa thoát thân khỏi sự tình phức tạp trên triều, nếu như bị chọc tức ở trước mặt đám người Hằng Nga, Vương Mẫu thì hắn nhất định sẽ tới lấy một cây roi da đầy gai đánh Lưu Ngạn Xương một trận ăn thay cơm. Tất cả là tại tên phàm nhân hạ tiện này, cho nên muội muội mình mới bất đắc dĩ bị kéo vào trong những mưu kế khôn lường làm người hít thở không thông.
Hằng Nga dường như vẫn còn chờ mong cái gọi "trái tim biết yêu thương" ở hắn. Lúc hạ triều, nàng ở bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện giữ chặt hắn, còn khuyên bảo hắn rất nhiều.
Dương Tiễn trừng mắt nhìn bàn tay nàng đang đặt trên cánh tay hắn, rất hiếm khi thấy hắn như thế này. Chẳng qua cảm xúc của hắn dao động quá nhanh, tiên tử không hề nhận ra một tia bất an giữa những khó hiểu trong ánh mắt hắn. Thật ra lúc đó Chân Quân đã nghĩ: "Nếu để Ngao Thốn Tâm biết, chỉ sợ sẽ lại hờn giận không đâu."
Đáng tiếc, ngay cả một chút phiền não nho nhỏ này, cũng đã trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước, đều là hư vô cả thôi.
Lưu Ngạn Xương là một kẻ cứng đầu ngang bướng, không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì mà có dũng khí đi khıêυ khí©h hắn. Dương Tiễn âm thầm suy nghĩ, quả là cha nào con nấy, Lưu Ngạn Xương và Trầm Hương đều đáng ghét như nhau, chúng luôn có cách để vạch trần vết sẹo mà hắn chôn sâu dưới đáy lòng.
Dương Tiễn chỉ vừa mới phát tiết cảm xúc phiền muộn trong lòng, để lộ vẻ sảng khoái trên gương mặt. Còn Lưu Ngạn Xương thì bị Dương Tiễn quất cả người đầy vết thương, y liền dùng một ánh mắt mà y cho là đủ hung tợn và đầy khinh thường trừng trừng Dương Tiễn, rồi run giọng bật cười.
Dương Tiễn hơi kinh ngạc nhìn y, sắc mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi, hung tợn hỏi: "Ngươi còn cười được?"
Lưu Ngạn Xương thở hổn hển ho ra một búng máu, cười đáp: "Ngươi sẽ không hiểu." Dứt lời y liền ghé mắt nhìn thoáng qua hắn, tiếp tục: "Cầm thú giống như ngươi, vĩnh viễn sẽ không hiểu."
Dương Tiễn gần như muốn bật cười ra tiếng, linh lực cuồn cuộn trong đan điền tỏ rõ cảm xúc kích động của hắn dưới vẻ bề ngoài trấn tĩnh. Hắn hơi thất thố, nhìn chằm chằm vào Lưu Ngạn Xương: "Ta không hiểu?" Hắn cất bước đi vòng qua Lưu Ngạn Xương vết thương chồng chất, trong mắt là một mảnh sương lạnh, "Bởi vì ngươi biết, ta đè Tam Thánh Mẫu dưới Hoa Sơn chịu khổ. Cho nên nỗi khổ da thịt ta mang lại cho ngươi, sẽ làm ngươi cảm thấy như đang đồng cam cộng khổ với Tam Thánh Mẫu......"
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng hiện ra bóng hình cô độc nằm dưới đáy biển Tây Hải lạnh lẽo. Nỗi thống khổ đến muộn bảy trăm năm bất chợt thổi quét qua toàn thân hắn, tay Dương Tiễn không kiềm chế được run rẩy. Hắn tuyệt vọng nhìn chăm chú vào ánh trăng xuyên qua song cửa sổ Chân Quân Thần Điện soi rọi lên những hình cụ sâm nghiêm rét lạnh. Cất giọng như chuông đồng, giọng nói quanh quẩn trong Thiên lao trống rỗng, cô độc lẻ loi: "Ngươi tưởng là, chỉ có các ngươi mới biết cái gì là tình, cái gì là yêu sao?"
Một giọt nước mắt lặng lẽ đáp xuống sàn nhà đầy tro bụi, đau đớn tê tâm liệt phế. Hắn đã cố tình quên bảy trăm năm, cũng thật sự đau bảy trăm năm.
Hắn đưa lưng về phía Lưu Ngạn Xương, nhà lao âm u, không có ánh nến, Lưu Ngạn Xương không thể nào phát hiện ra những thay đổi trong cảm xúc của Dương Tiễn. Y chỉ lắc đầu, nói: "Quả thật ta đã xem thường ngươi, Dương Tiễn. Không ngờ ngươi có thể hiểu được những thứ này. Ngươi hiểu không ít đó, nhưng ta lại không rõ, nếu ngươi chưa bao giờ hiểu thì cũng đành thôi, nhưng nếu đã hiểu lại còn làm ra những chuyện độc ác như thế, ngươi thật sự là không bằng cầm thú!"
——
Dương Tiễn một mình trở lại dưới tán cây đinh hương đã sớm không còn nở hoa, yên lặng ngóng nhìn Tây sương phòng bị hắn phủ đầy bụi trong quá khứ.
Hắn vươn tay, đẩy cánh cửa tràn ngập hồi ức, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó.
Hắn đẩy cửa bước vào, Ngao Thốn Tâm hai mắt rưng rưng bổ nhào vào trong lòng hắn. Lúc ấy hắn bị Thốn Tâm quấn lấy đòi lên trời làm quan, vì không chịu được phiền nhiễu, hắn đã hung dữ bỏ lại một câu "Lên trời làm quan sẽ phải hưu bỏ nàng" để hù dọa. Nhìn Hỗn thế ma vương trời không sợ đất không sợ hôm nay lại bị dọa cho ngơ ngác, trong lòng hắn có một chút khoái trá, phất tay áo bỏ đi một cách tiêu sái. Nhưng không bao lâu sau, khi hắn về đến nhà, hắn lại nhìn thấy Long nữ ảm đạm thê lương. Thật ra lúc đó Dương Tiễn rất luống cuống, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ cứng rắn, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc, liệu có phải hắn đã nói quá nghiêm trọng hay không. Cho đến khi nhuyễn ngọc ôn hương nhào vào lòng hắn, khóc thút thít kể tội trạng của hắn, hắn mới để lộ sự lúng túng, vòng tay ôm lấy nàng, thở dài thỏa hiệp, nhưng vẫn muốn mạnh miệng: "Nếu nàng không chọc ta tức giận, thì ta sẽ không thấy nàng phiền." Nhìn dáng vẻ Thốn Tâm lúc ấy hình như cũng không vừa lòng câu trả lời đó cho lắm, nhưng dù sao vẫn là nàng sai trước, nên không có truy cứu. Dương Tiễn bước vào sương phòng phủ đầy bụi, trong lòng hồi tưởng vô số lần nàng bước ra từ căn phòng này, nhào vào trong l*иg ngực hắn, cõi lòng hắn chỉ còn lại đắng cay. Trong lúc thơ thẩn không biết góc áo đã quẹt trúng thứ gì, một hộp phấn rơi cộp xuống đất, vỡ thành năm bảy mảnh nhỏ.
Dương Tiễn vội vàng cúi đầu, cũng không nhớ là phải dùng pháp lực, phí công phí sức dùng hai tay thu thập những mảnh vụn dính đầy bụi đất, làm cách nào cũng không thu hết được, ngược lại còn làm hai tay dính đầy màu đỏ của son phấn. Hắn buồn bã nhìn mặt đất bừa bộn, hốc mắt như muốn nứt ra, bất giác một giọt lệ trong suốt rơi ra khỏi hốc mắt, lao xuống mặt đất màu sắc đỏ hồng. Dương Tiễn quỳ dưới đất, suy sụp siết chặt ngón tay, khóc không thành tiếng.
——— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ———