Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 57: Diễn kịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tagoon

Chu Tịch cảm thấy người nguyên thủy thật sự rất đơn thuần, trong lòng có suy nghĩ gì đều bày hết ở trên mặt.

Bọn họ vừa mới tới gần bộ lạc Tiểu Khê đã có người từ trong bộ lạc đi ra, mà ánh mắt của những người đó nhìn vào hàng hoá bọn họ mang theo đầy vẻ tham lam nói không nên lời.

Những kẻ này rất không thích hợp, mà mấy người Hùng Kỳ Hùng Dã thế nhưng không hề phát hiện.

"Chúng ta là bộ lạc Đại Hùng. Ta trước đây đã tới một lần, xin được gặp tộc trưởng Báo Thành của các ngươi." Hùng Kỳ nói.

Kẻ cầm đầu bước ra là một tráng hán râu ria xồm xoàm. Gã liếc mắt nhìn Hùng Kỳ một cái, vui vẻ cười thành tiếng: "Bộ lạc Đại Hùng? Các ngươi cùng ta vào đi thôi."

Hùng Kỳ vừa định dẫn theo người đi vào trong, đột nhiên Chu Tịch nhíu mày nói: "Chúng ta tới, tộc trưởng của bộ lạc Tiểu Khê không thèm ra nghênh đón sao?"

Hùng Kỳ nghe vậy sửng sốt, có chút không kịp phản ứng. Hắn vừa xoay người thì lập tức nhìn thấy Chu Tịch đứng ở phía sau đội ngũ, nhíu mày đầy vẻ không hài lòng...... Chu Tịch đây là làm sao vậy?

Hùng Dã cũng cảm thấy khó hiểu y trang. Chu Tịch không thích quản chuyện, vô cùng ôn hòa, xưa nay chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Hùng Kỳ đương trường muốn hỏi một câu, Chu Tịch lại đột nhiên mở miệng, chặn đứng lời của y trong cổ họng.

Chu Tịch mang theo chút bất mãn nói: "Người của bộ lạc Tiểu Khê...... Không lễ phép như thế à?"

Hùng Kỳ và người của đội đổi muối đầy mặt mờ mịt, lễ phép?

Cong kẻ đối diện lúc này lại đầy mặt ngưng trọng nhìn về phía Chu Tịch.

Gã nhìn đoàn người Chu Tịch, cũng đã có dự định nuốt sạch hàng hóa, đặc biệt là sau khi biết đám người Chu Tịch là người của bộ lạc Đại Hùng.

Bọn chúng là bộ lạc Cự Hổ .

Bộ lạc Cự Hổ là một bộ lạc lớn có hai nghìn người. Sau khi đạt tới nhân số một nghìn, bởi vì đồ ăn không đủ, bọn họ không còn cách nào nuôi sống nhiều người như vậy. Mà lúc ấy có hai biện pháp.

Một biện pháp, là chia tách bộ lạc, phân ra từng nhóm người đi tới các nơi khác sinh hoạt. Một biện pháp khác thì lại là toàn bộ bộ lạc tập thể di cư.

Bọn họ lựa chọn biện pháp sau.

Ngay từ đầu, bọn họ chỉ nghĩ tới việc tìm một nơi có đồ ăn sung túc, thích hợp cho bộ lạc sinh sôi nảy nở. Nhưng địa phương có thể cất chứa một bộ lạc lớn hơn nghìn người lại không dễ tìm —— Bọn họ nhiều người như vậy, mặc kệ đi tới chỗ nào đều chỉ ở được mấy tháng là ăn hết sạch con mồi nơi đó.

Bọn họ đành phải liên tục di cư, trên đường đi còn chết mất không ít người già yếu.

Cũng chính là lúc này, bọn họ trong lúc vô ý tiến vào lãnh địa của một bộ lạc khác.

Người trong bộ lạc đó muốn đuổi bọn họ đi, mà điều này đã chọc giận bọn họ. Bọn họ bèn trực tiếp tiêu diệt bộ lạc này.

Sau khi làm như vậy...... Người bộ lạc Cự Hổ đột nhiên phát hiện, chất lượng sinh hoạt của bọn họ thẳng tắp bay lên.

Nam nữ xinh đẹp trong bộ lạc mặc cho bọn chúng hưởng dụng, lương thực tồn trữ của bộ lạc tùy ý bọn chúng ăn, bọn chúng còn có thể ở trong lãnh địa của bộ lạc này thoải mái đi săn......

Một năm sau, khi không còn săn được đủ thức ăn trong lãnh địa, bọn chúng bèn rời đi. Sau đó tất cả mọi người đều suy nghĩ giống nhau rồi đưa ra quyết định, tiếp tục đi tìm một bộ lạc mới.

Bọn chúng cứ thế một đường xâm lược các bộ lạc khác cho tới tận bây giờ.

Bọn chúng cũng sẽ không gϊếŧ sạch người ở bộ lạc mà mình tấn công. Gặp kẻ mạnh, bọn chúng sẽ giữ lại, cho những người này gia nhập với bọn chúng. Đương nhiên, có vài người không muốn quy thuận, bọn chúng tuyệt đối sẽ gϊếŧ chết không lưu tình.

Cứ thế qua rất nhiều năm, người trong bộ lạc bọn chúng thế nhưng đã lên tới hai nghìn!

Bọn chúng ở ngay mùa đông năm trước đồ ăn không đủ nên đã tấn công bộ lạc Thanh Sơn, hơn nữa còn chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn.

Bọn chúng từ bộ lạc Thanh Sơn đoạt được rất nhiều thứ, trong đó bao gồm con đường đổi muối cùng rất nhiều rất nhiều muối. Chỉ cần muốn là bọn chúng có thể dùng muối đổi lấy rất nhiều thứ từ những bộ lạc chung quanh.

Nhưng nhu cầu đổi muối của những bộ lạc chung quanh lại vẫn như vậy. Dù cho đổi được nhiều đồ vật đến đâu, bọn chúng cũng không nuôi sống nổi quá nhiều người. Vì thế bọn chúng căn bản đã không tính toán tiếp tục trao đổi buôn bán.

Bọn chúng chỉ nghĩ tới làm sao để đánh hạ được hết tất cả bộ lạc xung quanh bộ lạc Thanh Sơn.

Bộ lạc Thanh Sơn nằm trên một mảnh đất có thảm thực vật tươi tốt, con mồi cũng nhiều, hơn nữa xung quanh có không ít bộ lạc. Bọn chúng cảm thấy hoàn toàn có thể ở chỗ này sinh hoạt nhiều năm.

Bộ lạc Cự Hổ đã quen thói xâm lược, cho nên lúc trước khi đội đổi muối của bộ lạc Đại Hùng đến, bọn chúng không chút nghĩ ngợi đã phát động công kích. Nhưng vì chuẩn bị không đầy đủ, cuối cùng bộ lạc Đại Hùng phần lớn đều chạy thoát được.

Nhưng cũng chẳng sao hết, bọn chúng sớm hay muộn cũng sẽ đánh hạ bộ lạc Đại Hùng. Đương nhiên, bộ lạc Đại Hùng hơi xa, cho nên bọn chúng bèn chiếm bộ lạc Tiểu Khê gần bộ lạc Thanh Sơn trước.

Nghe nói bộ lạc Đại Hùng có mấy trăm người, con mồi ở địa phương chiếm lĩnh còn rất dư thừa...... Người bộ lạc Cự Hổ dự định chờ đến mùa đông năm nay sẽ tới tấn công bộ lạc Đại Hùng .

Bọn họ đã từ chỗ bộ lạc Thanh Sơn tìm hiểu sơ qua về bộ lạc Đại Hùng —— Bộ lạc Đại Hùng sức chiến đấu cao, hầu hết đều là gấu, nhưng gấu thì...... Mùa đông sức chiến đấu lại không cao!

Bộ lạc Đại Hùng không biết gì về bộ lạc Cự Hổ, bộ lạc Cự Hổ lại biết chút ít về bộ lạc Đại Hùng. Mà trước mắt kẻ dẫn đầu kia chính là một trong những người biết về bộ lạc Đại Hùng.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Chu Tịch hống hách chỉ trích bọn họ không lễ phép, gã đột nhiên cảm thấy...... Mọi chuyện hình như so với gã tưởng không quá giống nhau.

Kẻ này tên là Hổ Khiêu. Gã ngay từ đầu đối với Chu Tịch có chút bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của Chu Tịch, tim gã lại nhảy lên tới tận cổ.

Bộ lạc Đại Hùng cách bộ lạc bọn chúng không gần, một đường lại đây cần tốn rất nhiều ngày. Mấy hôm trước trời còn mưa, vậy mà trước mắt những người trong đội ngũ đều rất sạch sẽ, kẻ đang nói chuyện so với tộc trưởng bọn chúng lại càng sạch sẽ hơn.

Người này còn mặc quần áo không phải làm từ da thú...... Không, không chỉ một mình người này mặc, người đứng bên cạnh người này cũng mặc.

Bộ lạc Cự Hổ bọn chúng xâm lược rất nhiều bộ lạc, tin tức cũng sẽ linh thông hơn một chút. Chúng biết ở bên ngoài rừng rậm mãng hoang có rất nhiều bộ lạc lớn khác, nghe nói người nơi đó đều không mặc quần áo làm từ da thú...... Quần áo đó, hình như chính là loại mà người trước mắt đang mặc đúng không?

Lúc ấy tộc trưởng của bọn chúng cũng từ bộ lạc khác cướp được một bộ, còn không có đẹp bằng quần áo này. Nhưng tộc trưởng vẫn coi nó như là bảo bối mà cất giữ, chỉ những dịp quan trọng như Thần Thú tế mới lấy ra mặc.

Bây giờ nếu như gã có thể cướp được quần áo hai người này đang mặc, dâng lên cho tộc trưởng......

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?" Chu Tịch hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước —— sau khi Hùng Dã biến hình cần phải mặc quần áo, cho nên vừa nãy bọn họ đứng ở phía sau đội ngũ.

Hổ Khiêu bị Chu Tịch làm cho hơi bực bội, nhưng đồng thời, gã cũng không dám coi khinh Chu Tịch.

Người của bộ lạc Thanh Sơn nói bộ lạc Đại Hùng chỉ là một bộ lạc bình thường. Nhưng một bộ lạc bình thường sao có thể có quần áo như vậy? Cái giá kia sao có thể còn to hơn cả tộc trưởng của bọn chúng?

Chẳng qua, mặc kệ thế nào, cứ bắt người lại trước rồi hẵng nói.

Hổ Khiêu nói: "Tộc trưởng chúng ta hiện giờ không có ở đây, các ngươi đi vào trước?" Ở bên ngoài bắt người rất dễ để trốn thoát, đưa vào trong bộ lạc, những người này liền chạy không thoát.

"Cái loại địa phương dơ dáy bẩn thỉu này ta không muốn đi vào, bẩn giày của ta." Chu Tịch nói. Hắn vừa mới tự làm cho mình một đôi giày, sợi thực vật làm giày còn chưa đổi màu, trắng muốt như tuyết.

Hổ Khiêu chú ý tới giày của hắn, càng thêm giật mình.

"Hùng Dã, ngươi tìm cho ta một nơi sạch sẽ để ta nghỉ ngơi." Chu Tịch làm lơ Hổ Khiêu, nói chuyện với Hùng Dã.

Hùng Dã lúc này đã ý thức được đám người Hổ Khiêu có vấn đề. Chẳng qua y cái gì cũng chưa nói, ngược lại tay chân nhanh nhẹn lấy một ít da thú lót trên mặt đất, lại đặt một chiếc ghế dựa lên trên cho Chu Tịch ngồi.

Bọn họ gần đây có quá nhiều da thú, không hiếm lạ.

Còn ghế dựa...... Đây là Chu Tịch bảo y làm, thời điểm lên đường nhờ Ngưu Nhị cõng, những lúc dựng trại đóng quân thì lấy ra cho Chu Tịch ngồi, đôi khi tại dã ngoại còn có thể dùng để dựng lều ngủ.

Nhưng mà Hổ Khiêu không biết, gã chỉ cảm thấy những người này dùng da thú lót đất, còn đi giày, nhìn đã thấy không bình thường —— Tộc trưởng bọn chúng còn không đi loại giày này, cũng không có loại giày này để đeo.

"Các ngươi còn cõng đồ làm gì? Thả xuống ở chỗ này luôn đi, để cho bọn họ tới dọn, đổi muối." Chu Tịch nói.

Hắn dùng tinh thần lực nhìn qua, trong bộ lạc này hiện tại có hơn một trăm người, trong đó có ba người thực lực tương đường Hùng Dã Hùng Kỳ, những người khác thực lực cũng không thấp.

Đội đổi muối bọn họ lại chỉ có 50 người.

Loại thời điểm này, lập tức xoay người chạy hẳn là có thể thoát được một vài người, nhưng không thể đảm bảo tất cả mọi người đều có thể chạy thoát. Đương nhiên, nếu để hắn ra tay thì hoàn toàn có thể không thương đến những kẻ trước mắt này, lại giúp đội đổi muối có thể chạy trốn.

Nhưng ai biết phía sau những kẻ này có cường giả nào như phụ thân nguyên chủ hay không?

Mặt khác, hắn còn muốn tìm hiểu một vài tin tức......

Chu Tịch dùng tinh thần lực quan sát tình huống trong bộ lạc để tìm hiểu tin tức, đồng thời dùng năng lượng trộm cắt đứt dây thừng buộc da thú và cả xác Tiết Hung Ngô Công trên người Ngưu Nhị.

Mấy thứ này không sợ mưa xối nên không cần bọc lại mà chỉ dùng dây thừng buộc. Hắn vừa làm vậy xong, đồ đạc trực tiếp rơi rụng đầy đất.

Hổ Khiêu thật sự bị chấn kinh rồi.

Gã nhìn thấy gì đây?

Nào xác Tiết Hung Ngô Công, nào giáp lưng khủng long, nào da cá sấu khổng lồ...... Mấy con mồi này, ngay cả bộ lạc Cự Hổ bọn chúng cũng không dám dễ dàng trêu chọc!

Bộ lạc Đại Hùng thế nhưng có thể kiếm được nhiều như vậy?

Lúc trước bộ lạc Đại Hùng tới đổi muối vốn không lấy mấy thứ này ra!

Bộ lạc Đại Hùng này, có phải so với những gì bọn chúng biết được trên thực tế còn cường đại hơn rất nhiều?

"Nghe nói các ngươi không có nhiều muối lắm, mấy thứ này hẳn là có thể đổi một ít? Nếu không được, còn có thứ khác." Chu Tịch ngồi ở ghế trên oán giận nói: "Thật phiền toái, loại việc nhỏ này tùy tiện tìm vài người là được, phụ thân thế nhưng nhất định bắt ta phải đi......"

Đám người Hùng Kỳ đầy mặt mờ mịt —— Chu Tịch rốt cuộc đang nói cái gì? Phụ thân hắn...... Là người đã mang Sư Lệ đi ấy hả? Người đó không phải chạy rồi sao?

Chu Tịch dùng tinh thần lực quan sát tình huống bộ lạc Cự Hổ, mà Hổ Khiêu cũng muốn nghe ngóng về bộ lạc Đại Hùng...... Hổ Khiêu nói: "Các ngươi còn có cái gì?"

"Trứng đất." Chu Tịch nói, ra hiệu bảo Hùng Kỳ mang trứng đất ra.

Hùng Kỳ làm theo, lấy ra những củ trứng đất đã được tư tế chọn lựa, kích cỡ rất lớn —— Muốn đổi muối, tổng phải đưa ra chút đồ tốt.

Hổ Khiêu lại bị kinh sợ.

Bộ lạc Cự Hổ cũng ăn đất trứng, nhưng trứng đất lớn như vậy gã vẫn chưa từng thấy bao giờ!

Bộ lạc Đại Hùng đây là lấy được từ nơi nào?

Hay là bộ lạc Đại Hùng kỳ thật rất giàu có?

"Các ngươi tới đổi muối?" Hổ Khiêu hỏi.

"Cũng không đơn giản là đổi muối, phụ thân ta bảo ta đi tới chỗ bộ lạc Thanh Sơn bên kia xem xét tình huống. Cái bộ lạc Cự Hổ gì gì đó gϊếŧ người trong bộ lạc chúng ta, phụ thân ta muốn tiêu diệt bọn chúng." Chu Tịch thoải mái nói, cứ như diệt bộ lạc Cự Hổ chỉ là một chuyện rất rất nhỏ.

Tinh thần lực của hắn vẫn luôn bao phủ bộ lạc, nghe người bên trong đối thoại. Sau khi bọn họ vừa tới, người trong bộ lạc này đã lập tức bắt đầu thương lượng chuyện tiêu diệt bộ lạc Đại Hùng.

Chu Tịch dứt khoát liền nói muốn tiêu diệt bộ lạc Cự Hổ, trước dọa sợ những kẻ này.

Hổ Khiêu nghe vậy mặt đen sì.

Hùng Kỳ lại bị hoảng sợ, vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?" Phụ thân Chu Tịch muốn tiêu diệt bộ lạc Cự Hổ? Đây chính là chuyện tốt!

Chu Tịch: "......" Tùy tiện lừa người ngoài, thế nhưng người một nhà lại tin trước......
« Chương TrướcChương Tiếp »