Chương 56: Bộ lạc Tiểu Khê

Edit: Tagoon

Chu Tịch hôm nay mặc quần áo mới.

Quần áo này là hắn dùng sợi dây leo làm thành. Sợi thực vật ban đầu có màu trắng, làm thành y phục xong sau một đoạn thời gian sẽ biến thành màu vàng nâu, thoạt nhìn cực kỳ giống với bộ mà Tượng Thiên mặc ngày đó.

Nhưng tổng thể mà nói, quần áo như vậy mới càng giống với quần áo trong ấn tượng Chu Tịch hơn so với da khủng long. Sau khi hắn dùng năng lượng gõ mềm sợi thực vật, mặc ở trên người còn rất thoải mái.

Nhưng hắn tuy rằng có quần áo, lại không có qυầи ɭóŧ.

Cưỡi gấu......

Chu Tịch hơi chần chờ.

"Chu Tịch, ngươi để cho Hùng Dã chở ngươi đi đi!" Tư tế nói, lại dặn dò người trong bộ lạc: "Chu Tịch lần này đi ra ngoài là có chuyện rất quan trọng phải làm, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt hắn. Ngay cả không thể đổi được muối thì cũng phải đưa được Chu Tịch bình an trở về!"

Tuy rằng muối rất quan trọng, nhưng không có muối bọn họ không chết được. Năm nay nếu như trứng đất được mùa thì để sang năm đi đổi muối tiếp là xong.

Nhưng Chu Tịch thì ngược lại...... Chu Tịch lần này ra cửa chính là ý của Thần Thú. Nếu như Chu Tịch xảy ra chuyện, Thần Thú nhất định sẽ rất tức giận!

Tư tế nghĩ như vậy, trộm sờ soạng quần áo Chu Tịch một phen.

Mấy ngày nay ông nhìn thấy Chu Tịch vẫn luôn bện đồ nhưng lại không biết hắn bện để làm gì, hoá ra là đang làm quần áo......

Quần áo này thoạt nhìn thật sự vô cùng tốt. Chờ Chu Tịch trở lại, ông cũng phải học tự làm cho mình một bộ.

Đối với yêu cầu của tư tế, Hùng Kỳ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Còn Hùng Dã...... Y biến thành gấu nâu, nhìn về phía Chu Tịch.

Chu Tịch rốt cuộc vẫn là ngồi lên lưng gấu.

Đội đổi muối xuất phát.

Gấu nâu có thể đứng lên, nhưng phần lớn thời điểm vẫn bò bằng tứ chi. Chu Tịch ngồi ở trên lưng gấu ngược lại rất vững chắc.

Chỉ là Hùng Kỳ không biến thành hình thú lại có chút phiền nhân.

"Hùng Dã, hình thú của ngươi đã lớn bằng với tộc trưởng rồi đấy, thật lợi hại!"

"Hùng Dã, thương thế của ngươi lành thật nhanh, thân thể thật tốt."

"Hùng Dã, ngươi đi thật vững vàng!"

......

Chu Tịch: "......"

Hùng Dã: Đột nhiên cảm thấy may mắn mình biến thành hình thú, không cần trả lời.

Người chung quanh: Hùng Kỳ gần đây không theo đuổi Lang Âm, ngược lại cả ngày đuổi theo Hùng Dã, không lẽ hắn đã đổi sang thích Hùng Dã sao?

Hùng Kỳ không biết suy nghĩ của người khác. Hắn một lần đi đổi muối bị thương được Hùng Dã cứu, sau đó hắn đi săn cùng Hùng Dã, khi đυ.ng phải Tiết Hung Ngô Công cũng là Hùng Dã cứu hắn.

Hùng Dã cứu hắn hai lần, hắn đối Hùng Dã không khỏi ngày càng cảm kích.

Mà cảm kích xong, hắn lại muốn khen ngợi vài câu.

Huống chi, làm tốt quan hệ với Hùng Dã dù thế nào cũng sẽ không thiệt —— Hùng Dã là tộc trưởng tương lai, nam nhân của Hùng Dã có lẽ còn sẽ trở thành tư tế......

Hùng Kỳ hạ quyết tâm phải lấy Hùng Dã như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

Vì thế, Hùng Kỳ vốn dĩ tính tình không tốt có cái gì nói cái đó, cứ như vậy tự mình đặt chân lên con đường vuốt mông ngựa không lối về.

"Hùng Dã, quần áo Chu Tịch thật là đẹp mắt, ngươi thật lợi hại!" Hùng Kỳ lại nói.

Hùng Dã: "......" Quần áo của Chu Tịch thật sự không liên quan gì tới y! Chẳng qua Chu Tịch đã đồng ý làm cho y một bộ...... Chu Tịch đối với y thật sự quá tốt!

Y nhất định phải đi đường thật vững, tránh làm cho Chu Tịch hoảng sợ.

Ở trong trí nhớ của Sư Lệ, lần đổi muối này là Hùng Dã mang đội, cuối cùng bất lực trở về không nói lại còn thiệt hại mất vài người. Nhưng lần này thì khác.

Hùng Kỳ còn sống, hiện giờ đội trưởng đội đổi muối vẫn là Hùng Kỳ, Hùng Dã đi theo chủ yếu là để học tập.

Hùng Kỳ tuy rằng có đôi khi nói chuyện không đàng hoàng nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy, dọc theo suốt lộ trình vẫn luôn giảng rất nhiều kinh nghiệm đi đường dài.

"Ở bên ngoài, mỗi ngày trải qua không có tốt như ở trong bộ lạc. Phiền toái nhất chính là trời mưa, ngày mưa đường cực kì khó đi." Hùng Kỳ lải nhải: "Trước khi trời tối, chúng ta cần phải tìm được nơi dừng chân. Nơi đó ít nhất phải có một mặt có chỗ dựa hoặc là dựa vào tảng đá, nhưng không thể dựa nước. Trong nước có rất nhiều quái vật, cạnh bờ còn có rất nhiều khủng long."

Đích đến đầu tiên của đội đổi muối lần này là bộ lạc Tiểu Khê mà Hùng Kỳ lần trước đổi muối. Bọn họ còn tính toán hỏi thăm bộ lạc Tiểu Khê một vài tin tức về bộ lạc Cự Hổ.

"Bộ lạc Tiểu Khê có lẽ cũng không còn nhiều muối. Nếu như vậy, chúng ta sẽ phải vòng qua Thanh Sơn...... Không, bộ lạc Cự Hổ, sau đó lại đi về hướng đông thử xem." Hùng Kỳ nói.

Đây là lần đầu tiên Hùng Dã ra ngoài. Y lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng cũng không phát biểu ý kiến của mình.

Một đội ngũ chỉ cần duy nhất một người thủ lĩnh.

Ngày đầu tiên xuất phát thời tiết không tồi, Hùng Kỳ còn dẫn theo bọn họ đi tìm sơn động mà hắn mỗi lần đi đổi muối đều coi như điểm dừng chân qua đêm.

Sơn động này không phải động đá mà là động bùn, khá là ẩm ướt, nhưng nếu trải da thú lên thì cũng có thể ngủ. Chu Tịch được sắp xếp ngủ ở tận cùng bên trong, đám người Hùng Dã thì ở bên ngoài nhóm lửa, thay phiên nhau gác đêm.

Chu Tịch đương nhiên không ý kiến. Hắn dùng mấy khúc gỗ xếp giao nhau thành một cái giá đỡ trên mặt đất, phía trên phủ lên một tầng da thú, sau đó ở trong không gian nhỏ bé này dùng năng lượng ngăn cách khí vị, đánh một bữa no nê —— Hắn ban ngày chưa có cơ hội ăn cái gì.

Ngày hôm sau, đội đổi muối tiếp tục xuất phát.

Chu Tịch gần như đã đi hết toàn bộ xung quanh bộ lạc, ở đó có thực vật gì hắn đều biết rõ. Tuy rằng dọc theo đường đi hắn vẫn luôn nghiên cứu thực vật chung quanh, muốn tìm vài loại có thể trồng trọt để lấy về gieo thử, nhưng cái gì cũng chưa phát hiện. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, hắn đã có thể phát hiện ra một vài loài cây hữu dụng.

Chúng hơn phân nửa là rau dưa hoặc là trái cây.

Đối với người của bộ lạc nguyên thủy thể lực tiêu hao phi thường lớn mà nói, bọn họ càng cần một loại đồ ăn vừa có sản lượng cao lại vừa chứa nhiều năng lượng hơn. Cho nên thứ Chu Tịch hy vọng có thể tìm được nhất vẫn là loại có thể coi như món chính.

Nhưng mà nó cũng không dễ tìm.

Trên đường hắn thấy được một vài thực vật giống lúa mạch, cẩn thận nghiên cứu lại phát hiện bên trong đều là những hạt cỏ rất nhỏ, căn bản không thích hợp để ăn.

"Chờ một chút." Chu Tịch lại một lần nữa kêu dừng.

"Ngươi lại phát hiện cái gì?" Hùng Kỳ tò mò nhìn về phía Chu Tịch, phi thường cao hứng.

"Bên kia có một loại thực vật có thể ăn." Chu Tịch chỉ vào một bụi cây cách đó không xa nói. Nếu như hắn không nhìn lầm thì kia hẳn là bí đỏ.

Bí đỏ đối với người lao động chân tay mà nói, làm món chính là không thích hợp, ăn không bao lâu đã đói. Nhưng nó có hương vị không tồi, hẳn là sẽ rất được mọi người yêu thích.

"Chúng ta lập tức đi hái!" Hùng Kỳ thực kích động. Hùng Dã biến thành hình thú không thể nói chuyện thì bất mãn hừ hừ hai người, sau đó cõng Chu Tịch chạy tới phía bên kia trước.

Bọn họ xuất phát đã bốn ngày. Hai ngày đầu tiên Chu Tịch cái gì cũng không làm, đám người Hùng Kỳ không khỏi nói thầm vài câu trong bụng. Hai ngày sau đó, Chu Tịch liền phát hiện rất nhiều thứ có thể ăn, trong đó có mấy loại ăn cực kỳ ngon! Tỷ như dưa không lâu trước đây vừa tìm được, rất ngọt.

Đáng tiếc Chu Tịch chỉ chia cho bọn họ một nửa, dư lại một nửa hắn ăn một ít, sau đó cho Hùng Dã hết toàn bộ!

Hùng Kỳ chạy lên phía trước Hùng Dã. Hắn lúc đầu vẫn luôn cảm thấy Hùng Dã theo đuổi Chu Tịch có vẻ thiệt thòi, bây giờ lại cảm thấy...... Chu Tịch còn rất không tồi.

Ăn rất ít không nói, hắn còn vô cùng tri kỷ, nơi chốn quan tâm Hùng Dã!

Còn chuyện hắn rất yếu...... Hắn nguyện ý nghe theo an bài không lăn lộn mù quáng, đảo cũng không đến mức gây rắc rối cho bọn họ.

Lần này không biết lại có thể hái được cái gì...... Hùng Kỳ có chút thèm thuồng.

Bí đỏ lần này Chu Tịch nhìn thấy vẫn còn xanh, nhưng trước khi tới gần hắn đã kịp ủ chín, còn thúc giục một quả trong đó đến thật già để lấy hạt giống.

Hôm nay, bọn họ như cũ dựng trại đóng quân từ sớm, sau đó lại phân một nửa người ra ngoài đi săn.

Đội đổi muối mang theo rất nhiều trứng đất, còn mang theo một phần thịt hun khói, nhưng mọi người đều không hề lấy ra ăn. Dọc theo đường đi, nếu đói bụng thì bọn họ luôn tự mình đi săn.

Tuy rằng mấy thứ này có thể ăn, nhưng bọn họ vẫn muốn dùng chúng để đổi thêm càng nhiều muối trở về hơn.

Thậm chí, con mồi bọn họ săn được trên đường nếu như ăn không hết, bọn họ cũng sẽ tồn trữ lại để đổi muối.

Bọn họ hôm nay bắt được không quá nhiều con mồi, nhưng miễn cưỡng phân đủ cho mọi người ăn. Bọn họ nhóm lửa nướng lên, vừa ăn thịt vừa nghe Hùng Kỳ kể về bộ lạc Thanh Sơn: "Người của bộ lạc Thanh Sơn rất yếu, thường xuyên không bắt được đủ con mồi. Bọn họ rất đồng ý việc chúng ta dùng con mồi để đổi muối......"

Chu Tịch một mình ở bên cạnh nướng bí đỏ.

Tổng cộng có bảy quả bí đỏ, nướng xong hắn cho Hùng Kỳ bốn quả, bảo Hùng Kỳ đi chia, còn mình thì ăn một quả, sau đó cho Hùng Dã hai quả.

Những thực vật này thuộc quyền sở hữu của hắn, không cần chia đều.

"Đây là cái gì?"

"Bí đỏ." Chu Tịch nói: "Ngươi nếm thử xem có thích hay không."

Hùng Dã há mồm cắn một miếng, sau đó đôi mắt lập tức sáng lên: "Là ngọt!"

Hùng Dã không thích ăn chua, nhưng lại vô cùng thích thú với đồ ngọt. Bí đỏ này kỳ thật không phải rất ngọt, nhưng y cũng đã cảm thấy thích đến không chịu nổi, một hơi chén sạch hai quả bí đỏ.

Đội đổi muối tổng cộng có 50 người, bốn mươi mấy người còn lại đôi mắt đều đỏ —— Bọn họ mỗi người chỉ có thể nếm một miếng bé tí teo!

"Bí đỏ này ăn ngon thật!" Hùng Kỳ ăn phần của mình, cảm thán nói.

"Về sau trong bộ lạc sẽ có bí đỏ để ăn." Chu Tịch nói: "Sản lượng của nó rất cao, các ngươi có thể ăn thoả thích."

Người của đội đổi muối hai mắt sáng rực lên, đồng thời nuốt nuốt nước miếng.

Bọn họ trước kia đều không thích ăn cỏ, đương nhiên là không bao gồm trứng đất —— Trứng đất không phải cỏ!

Nhưng bây giờ sau một thời gian dài đi cùng với Chu Tịch, bọn họ đột nhiên phát hiện rất nhiều loại cỏ ăn còn khá ngon......

Loại dưa này so với loại dưa trước đó ăn càng ngon hơn.*

*Dưa= qua (), bí đỏ= nam qua (南瓜)

Lần này cho dù không thể đổi được muối mang về, có nhiều thực vật như vậy cũng không tồi!

Mọi người ăn bí đỏ nướng, còn đang cao hứng thì buổi tối trời đổ mưa.

Đồ vật nào không thể ngấm mưa đều dùng da khủng long bọc kín, ngược lại không có vấn đề gì. Nhưng bởi vì không có sơn động để trú, tất cả mọi người đều ướt đẫm, cũng chỉ có Chu Tịch......

Hùng Dã đặt hắn lên trên cây, lại dùng một tấm da khủng long rất lớn che trên đầu hắn, không để cho hắn phải chịu mưa xối.

Buổi tối không được ngủ tốt, ngày hôm sau, bọn họ lại dầm mưa đi cả một ngày, lúc này cho dù là Chu Tịch cũng ướt đẫm.

Mãi cho đến buổi tối, mưa vẫn không chịu ngừng, rõ ràng bắt được một con khủng long lại không thể nhóm lửa nướng.

Trong khi mọi người đang mặt ủ mày chau, Chu Tịch chỉ vào một phương hướng nói: "Chúng ta đi về hướng bên kia đi." Hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực tìm nơi có thể dừng chân, phát hiện bên kia có một tảng đá rất lớn, phía dưới còn bị thằn lằn đào ra một cái động.

Bọn họ có thể đoạt cái động đó làm chỗ nghỉ ngơi.

Trên thực tế, bọn họ không chỉ đoạt hang động, đám thằn lằn còn trở thành đồ ăn cho bọn họ.

"Chu Tịch, ngươi không hổ là người được Thần Thú chiếu cố, quá lợi hại!"

"Chúng ta cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành."

"Cái động này thật rộng rãi......"

......

Người của đội đổi muối đều rất vừa lòng, cũng chỉ có Chu Tịch hơi bất đắc dĩ.

Hắn đối với sinh hoạt trong bộ lạc đã rất không hài lòng, sau khi ra bên ngoài lại cảm thấy càng kém.

Cũng may so với mạt thế còn tốt hơn một chút, có ăn có uống.

Có cái động, chất lượng sinh hoạt của mọi người liền thẳng tắp bay lên. Hùng Dã hong khô người, sau đó còn biến thành hình thú ôm Chu Tịch ngủ.

Càng làm cho người ta vui sướиɠ chính là ngày hôm sau trời tạnh rồi.

Tốc độ lên đường của bọn họ cực kì nhanh, thậm chí tuyệt đại đa số thời gian đều chạy, giống hệt như những đàn dê bò đang di cư trên địa cầu.

Ngày thứ tám, bọn họ tới bộ lạc Tiểu Khê.

"Phía trước chính là bộ lạc Tiểu Khê." Hùng Kỳ chỉ vào những phòng ở thấp bé được xây dựa gần một ngọn núi nói: "Bộ lạc Tiểu Khê có hơn hai trăm người. Người trong bộ lạc hình thú gì cũng có, phần lớn đều không mạnh."

"Chúng ta đi xem." Chu Tịch từ trên người Hùng Dã nhảy xuống dưới, thuận tiện ném cho Hùng Dã một bộ quần áo.

Dọc theo đường đi, hắn dệt cho Hùng Dã một bộ áo len...... Không, bao tải.

Vừa tới gần bộ lạc Tiểu Khê, Chu Tịch cũng đã dùng tinh thần lực tra xét tình huống bên trong bộ lạc, không hề phát hiện ra dị trạng. Nhưng sau khi thật sự đi vào bộ lạc Tiểu Khê, gặp gỡ người của bộ lạc Tiểu Khê, hắn lại ẩn ẩn cảm giác được có gì không đúng —— Vẻ mặt của những người này sau khi nhìn thấy bọn họ đã thực rõ ràng nói cho hắn biết, những người này có vấn đề.

Người của bộ lạc Tiểu Khê nhìn thấy đám người Chu Tịch thì vô cùng mừng rỡ.

Không, không thể nói người của bộ lạc Tiểu Khê —— Bộ lạc Tiểu Khê đã bị bộ lạc Cự Hổ chiếm lĩnh, hiện tại ở trong cái bộ lạc này kỳ thật đều là người của bộ lạc Cự Hổ.

Hiện tại tới thêm một đám dê béo...... Bọn họ có thể không vui mừng sao?