Chương 49: Cùng nhau dưỡng thương

Edit: Tagoon

Chu Tịch không thể trả lời, hắn ngất đi rồi.

Nhổ sạch cây của nửa quả núi, gϊếŧ không biết bao nhiêu khủng long, hắn sớm đã sức cùng lực kiệt.

Thấy Chu Tịch ngất, Hùng Dã vội vàng biến thành hình người xem xét tình trạng của Chu Tịch.

Trên người Chu Tịch ngoại trừ một vài chỗ bị trầy da thì không còn vết thương nào khác. Hắn mồ hôi đầy đầu, hô hấp vô cùng dồn dập, hẳn là mệt quá nên ngất đi......

Chu Tịch là tới tìm y? Có phải đã rất vội vàng chạy tới đây hay không?

Hùng Dã hôn một cái lên mặt Chu Tịch, trong lúc nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chỉ là buổi tối trời thật lạnh...... Hùng Dã ngẫm nghĩ, lại biến thành hình thú, sau đó đặt Chu Tịch ở trong lòng mình.

Lông trên lưng y tuy rằng hơi cứng rậm người, nhưng lông đằng trước lại rất mềm mại, có thể giữ ấm cho Chu Tịch.

Vết thương trên người Hùng Dã rất nghiêm trọng, cho nên hơi lơ mơ choáng váng, nhưng thời gian y mơ hồ cũng không dài. Không bao lâu sau y đã nghe thấy tiếng gọi của Hùng Hà: "Hùng Dã! Hùng Dã!"

Hùng Hà ngửi được mùi của Hùng Dã, cũng ngửi thấy được mùi máu tươi dày đặc, trong lòng run lên, e sợ Hùng Dã sẽ xảy ra chuyện.

Ông tuy rằng có vài đứa con, nhưng hình thú giống với ông nhất lại là Hùng Dã. Ông vẫn luôn dốc lòng dạy dỗ Hùng Dã, Hùng Dã với ông mà nói, có lẽ so với con trai ông còn quan trọng hơn —— Hùng Dã đã được ông tuyển định làm người thừa kế.

Hùng Dã biến thành hình người: "Tộc trưởng!"

"Hùng Dã còn sống!" Hùng Bạch kinh hỉ hô một tiếng. Người Hùng Hà mang theo đều lớn tuổi, vốn dĩ không cho nàng đi theo. Nhưng nàng lo lắng Hùng Dã nên cùng với Ngưu Nhị chạy theo tới đây.

Vừa hô xong, nàng còn bắt đầu chạy như bay về phía Hùng Dã.

Sau đó......

Hùng Bạch nhìn Hùng Dã và Chu Tịch đang ôm nhau, mắt trợn trắng. Sớm biết vậy nàng đã không tới!

Không nghĩ tới đi tìm người còn phải nhìn thấy loại trường hợp này!

Hùng Hà ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, nhìn người trong ngực Hùng Dã hơi kinh ngạc: "Đây là Chu Tịch? Tư tế nói hắn khẳng định là tới tìm ngươi, không ngờ đúng là tới thật!"

Hùng Dã nghe vậy, nhịn không được nói: "Sao các ngươi không trông chừng hắn?"

"Chúng ta không chú ý một cái đã không thấy tăm hơi hắn đâu." Hùng Hà nói: "Hắn làm sao vậy?"

"Hẳn là mệt đến hôn mê." Hùng Dã nói.

"Đi mấy bước chân đã mệt đến hôn mê?" Hùng Hà có chút vô ngữ, người đi theo Hùng Hà cũng đều thực vô ngữ —— Người này cũng quá yếu rồi!

Chẳng qua, phần tâm ý này của hắn dành cho Hùng Dã vẫn là rất không tồi.

Hùng Hà nói: "Hùng Kỳ nói ngươi bị thương, ngươi thế nào?"

"Không có việc gì, chỉ là gãy một chân." Hùng Dã nói.

"Gãy một chân làm sao có thể nói không có việc gì!" Hùng Bạch không chút nghĩ ngợi liền nói.

Hùng Hà nhìn thoáng qua Hùng Bạch: "Đã không tồi...... Nơi này có dấu chân của con khủng long lớn kia, Hùng Dã lúc ấy nếu không cẩn thận sẽ bị dẫm phải......"

Hùng Bạch nghĩ đến con cự thú lúc trước, sắc mặt biến đổi, nhưng Hùng Dã lại nói: "Tộc trưởng, đó không phải khủng long."

"Không phải khủng long?" Hùng Hà không tin: "Không phải khủng long thì là cái gì?"

"Là một người, hắn đã cứu ta, sau đó biến thành hình thú rồi chạy lên trên núi...... Ta cảm thấy hắn có lẽ không quá thoải mái." Hùng Dã nói, bộ dạng của cự thú kia hình như là đang phát tiết.

Hùng Dã nói rất đơn giản, Hùng Hà và những người theo tới lại đều sửng sốt: "Đó là một người? Lại có người có hình thú lớn đến như vậy sao?"

"Hắn trông như thế nào?"

"Hắn vì sao phải nhổ cây?"

......

Mọi người sôi nổi hỏi, nhưng mà Hùng Dã cũng không rõ ràng lắm, chỉ đành nói: "Hắn mặc quần áo cực kì đẹp, dáng người vô cùng cao lớn, không giống với chúng ta......"

"Người như vậy khẳng định không giống chúng ta!" Mọi người đồng thời gật đầu.

Ban đêm rất nguy hiểm, tuy rằng mọi người muốn biết nhiều tin tức hơn nhưng cũng không dám ở bên ngoài trì hoãn. Hùng Hà cho người cõng Hùng Dã và Chu Tịch, lập tức trở về hướng bộ lạc.

Nghe nói cự thú kia là người, ông cuối cùng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Hùng Dã bị thương kỳ thật rất nghiêm trọng, lúc trước không ngất xỉu đi là cố gắng chống đỡ. Sau khi được Ngưu Nhị cõng, y lập tức mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Chờ đến khi y và Chu Tịch được an trí ở trong phòng tư tế, y mới bắt đầu tỉnh lại.

"Chân của ngươi bị gãy, nửa tháng không thể đi lại, vết thương khác trên người để ta đắp ít thảo dược cho ngươi." Tư tế nói.

"Chu Tịch đâu? Chu Tịch thế nào?" Hùng Dã hỏi.

Tư tế đầy mặt bất đắc dĩ: "Hắn có lẽ là ngủ rồi......"

Ông đã kiểm tra qua, trên người Chu Tịch trừ bỏ một ít vết xước chắc là bị hoa cỏ cứa vào thì không có bất cứ vết thương nào khác, hô hấp cũng rất ổn định.

Rõ ràng chỉ là ngủ.

Hùng Dã: "......"

Tư tế nói: "Ngươi về sau nên đốc xúc hắn rèn luyện nhiều hơn......"

"Ta sẽ." Hùng Dã nghiêm túc nói. Y không đơn giản chỉ đốc xúc Chu Tịch rèn luyện, chính y cũng phải chăm chỉ rèn luyện.

Y muốn biến cường, nếu có thể trở nên mạnh mẽ giống như người vừa cứu y thì quá tốt!

Chu Tịch không biết mình đã ngủ bao lâu.

Bình thường mỗi một lần điên xong, hắn toàn ngủ cả một ngày.

Ở mạt thế thì điều này là rất nguy hiểm, nhưng mỗi lần hắn đều sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ tang thi xung quanh, vì thế thường thường có thể sống sót.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì hắn khi đó rất mạnh, virus tang thi bình thường đã vô dụng với hắn.

Hơn nữa hắn cuối cùng hẳn vẫn là chết như vậy...... Hắn còn nhớ rõ mình trước khi chết đã điên một lần, sau đó liền không còn ký ức......

Chu Tịch tỉnh lại lúc hừng đông, rõ ràng đã qua ngày hôm sau. Mà Hùng Dã nằm ở bên cạnh hắn, trên người có rất nhiều vết thương.

Xác định Hùng Dã không có việc gì, Chu Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.

Hùng Dã suýt chút nữa thì chết.

Chu Tịch xuyên qua được hai tháng, lúc trước tuy rằng vẫn luôn nhớ thương muốn tăng thực lực của Hùng Dã lên, nhưng lại không có cảm giác gấp gáp. Rốt cuộc người trong bộ lạc đều rất yếu, Hùng Dã đã tính là mạnh nhất trong đó. Dưới tình huống như thế, hắn cũng bèn không sốt ruột, chỉ mỗi ngày vào buổi tối truyền chút năng lượng cho Hùng Dã.

Nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay đã thay đổi cái nhìn của hắn.

Đầu tiên là sáng sớm, Tượng Thiên với thực lực kinh người đột ngột xuất hiện trong bộ lạc. Sau đó Hùng Dã lại xảy ra chuyện......

Hắn vốn tưởng rằng, hắn có được dị năng, lại trời xui đất khiến ăn một viên trái cây như vậy, hẳn có thể tự xưng là vô cùng cường đại. Nhưng nhìn vào Tượng Thiên...... Chỉ nhìn một cách đơn thuần, năng lượng trong cơ thể Tượng Thiên có thể nói không hề yếu hơn hắn một chút nào.

Ở thế giới bên ngoài, hẳn là sẽ có người còn mạnh hơn Tượng Thiên!

Dưới tình huống như thế lại nhìn vào Hùng Dã, thật sự quá yếu.

Mà muốn tăng thực lực lên cho Hùng Dã, chỉ dựa vào năng lượng buổi tối hắn truyền cho Hùng Dã thôi là chưa đủ......

Còn việc dựa vào hắn bảo hộ...... Hắn không thể coi là mạnh nhất, huống chi tình trạng của hắn quá bất ổn, căn bản không thể bảo vệ người khác.

Lần này Hùng Dã có thể nói là may mắn.

Nếu không phải hắn trước khi mất đi ý thức kịp thời chạy lên trên núi, lại có vô số đại thụ giúp mài mòn thể lực của hắn, nói không chừng Hùng Dã sẽ bị hắn dẫm thành thịt nát.

Dưới tình huống như thế, dù trong bộ lạc gặp phải chuyện gì hắn cũng tuyệt đối không thể ra tay, thậm chí ngay cả đi săn cũng không thể —— Hắn nếu như lâm vào điên cuồng, bộ lạc không chừng sẽ là thứ đầu tiên bị hủy hoại trên tay hắn.

Hắn lúc trước còn nói cha nguyên chủ là một quả bom hẹn giờ, kỳ thật chính hắn mới là, thậm chí còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Xoa xoa cái trán của mình, Chu Tịch có chút bất đắc dĩ.

Mà lúc này, phía dưới khe núi lại truyền đến một trận hoan hô.

Cửa sơn động bọn họ không đóng kín, cho dù không dùng tinh thần lực thì cũng có thể nghe được thanh âm kia rõ ràng rành mạch: "Thật nhiều thịt! Thật nhiều thật nhiều thịt!"

"Con cự thú kia gϊếŧ thật nhiều khủng long!"

"Chúng ta phải đi mấy lượt mới có thể dọn hết được chỗ thịt đó!"

"Thật sự quá nhiều thịt, ta đời này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thịt đến như vậy!"

......

Chu Tịch: "......" Đây hẳn là may mắn, lúc hắn phát điên không ở gần bộ lạc, nếu không......

"Người hôm qua thật sự quá hung tàn!"

"Hắn quả thật rất đáng sợ, người đó có phải là cha Chu Tịch hay không?"

"Nhiều khủng long như vậy, hắn tùy tay là gϊếŧ, một ngọn núi cũng bị phá huỷ......"

"Ta nhìn thấy cảnh này cũng muốn nôn......"

"Các ngươi đừng nói nữa! Nếu như bị hắn nghe được, nói không chừng sẽ gϊếŧ các ngươi!"

......

Chu Tịch: "......"

"Chu Tịch ngươi tỉnh?" Hùng Dã mở mắt.

"Ừ." Chu Tịch nhìn về phía Hùng Dã: "Ngày hôm qua......" Ngày hôm qua Hùng Dã hẳn là không có phát hiện thân phận của hắn đâu nhỉ?

"Ngươi có phải bị dọa rồi hay không? Đừng sợ." Hùng Dã an ủi nói.

Chu Tịch lập tức xác định, Hùng Dã vẫn chưa phát hiện thân phận của hắn.

Hắn kỳ thật không hề bị dọa, lúc này, hắn ngược lại lo lắng Hùng Dã bị chính mình dọa sợ.

Bộ dạng điên cuồng kia của hắn không thể nào khiến người yêu thích.

Chu Tịch đang định hỏi gì đó thì Hùng Bạch xuất hiện trước sơn động của bọn họ. Nàng mở cửa ra, sau đó cầm một miếng thịt tiến vào: "Hùng Dã, đây là thịt cho ngươi!"

"Sao lại nhiều vậy?" Hùng Dã hơi kinh ngạc.

"Không nhiều lắm, còn đầy kia kìa! Chúng ta nhặt rất nhiều thịt trở về!" Hùng Bạch nói, lại xoay người đi xuống.

Hùng Bạch tới đưa thịt, trong đó một bộ phận đã bị giẫm nát. Nhưng đây cũng là thịt, Hùng Dã vẫn rất thích. Trên đùi y có vết thương, đang định nhờ Chu Tịch xử lý hộ một chút, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Tịch sắc mặt trắng bệch, còn nghiêng đầu không dám nhìn miếng thịt kia.

Chu Tịch tuyệt đối là bị dọa mất rồi! Hùng Dã lại đau lòng một hồi.

Chu Tịch xoa xoa cái trán của mình, cảm thấy hơi khó chịu.

Lúc trước Hùng Dã mang con mồi trở về, bởi vì không phải mình gϊếŧ, hắn cứ coi như đang chế biến thịt lợn mua ở quán về, cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ...... Nghĩ đến khối thịt kia, lại ngửi mùi máu tươi nồng nặc, hắn lập tức cảm thấy đầu óc mình nhói lên từng cơn.

Hắn cần phải bình phục lại tâm tình một chút, miễn cho lại nổi điên.

Còn nữa...... Hắn ngày hôm qua làm ầm ĩ như vậy, gϊếŧ rất nhiều khủng long cũng thôi đi, còn đuổi hết toàn bộ khủng long xung quanh bộ lạc......

Người phía dưới đang hoan hô, nhưng Chu Tịch lại có loại cảm giác cái bộ lạc này sắp tiêu tùng rồi.

Con mồi trong "lãnh địa" đều chạy mất, về sau mọi người ăn cái gì? Nhiều thịt như vậy, bọn họ định bảo quản như thế nào?