Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 45: Kẻ thần bí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tagoon

Tượng Thiên đột ngột đến, lại vội vàng rời đi, người trong bộ lạc Đại Hùng đều có chút không kịp phản ứng.

Điều Sư Lệ nói ra lại càng khiến bọn họ cảm thấy khϊếp sợ —— Cha Chu Tịch không ngờ lại là một người cường đại đến vậy?

Tượng Thiên vừa đi, Hùng Hà lập tức đưa ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn về phía Chu Tịch.

Mẹ Chu Tịch lúc trước ở trong bộ lạc vô cùng được hoan nghênh. Nàng đột nhiên có mang, rất nhiều người trong bộ lạc đều tò mò cha đứa bé là ai, nhưng không một ai biết...... Hoá ra không phải là người trong bộ lạc bọn họ!

Chẳng qua, nếu cha Chu Tịch cường đại như vậy, mẹ Chu Tịch nguyện ý sinh con cho người ta cũng là bình thường. Chỉ là Chu Tịch...... Này cũng quá yếu rồi!

Hùng Hà nghĩ vậy, đồng thời bắt đầu thương hại Chu Tịch.

Những người khác trong bộ lạc lúc này lại bàn tán sôi nổi: "Người vừa rồi quá lợi hại, làm ta sợ hết cả hồn!"

"Ta cứ tưởng là sắp chết rồi cơ."

"Trên đời này không ngờ lại có người mạnh như vậy, hắn có phải mãi mãi cũng không cần lo lắng đói bụng hay không?"

"Nếu như ta cũng lợi hại được như vậy thì tuyệt!"

"May mà hắn không có làm gì chúng ta."

......

Người của bộ lạc Đại Hùng có một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, mẹ Sư Lệ lại thiếu chút nữa phát điên: "Hắn mang Sư Lệ đi mất rồi! Tộc trưởng, ngươi mau tìm Sư Lệ trở về!"

Cho dù gần đây vẫn luôn cãi nháo với Sư Lệ, Dương Oánh chẳng qua cũng chỉ là muốn Sư Lệ đối xử với bà ta tốt hơn một chút, hy vọng mình có thêm vài miếng ăn mà thôi. Bà ta không muốn Sư Lệ xảy ra chuyện, thậm chí là sợ hãi nếu Sư Lệ xảy ra chuyện.

Bọn họ căn bản không phải là thành viên trong cái bộ lạc này. Là nhờ Sư Lệ, bộ lạc mới giữ lại bọn họ. Giờ Sư Lệ không còn, bọn họ có khi nào sẽ bị đuổi ra không? Có phải sẽ bị đói chết hay không?

"Tự nó nói năng lung tung mới bị người ta bắt đi, ta biết tìm nó trở về kiểu gì?" Hùng Hà lạnh lùng nhìn về phía Dương Oánh.

Hùng Hà tính tình vốn rất tốt. Làm tộc trưởng nhiều năm, loại người nào mà ông chưa gặp qua? Ông bình thường hiếm khi nổi giận, ngay cả lúc trước Sư Lệ lừa gạt con gái ông, ông cũng không thèm làm gì Sư Lệ.

Nhưng lúc này, Hùng Hà đối với Sư Lệ đã vừa thống hận vừa chán ghét.

Tượng Thiên lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt), thậm chí chuyên môn hỏi về Tiết Hung Ngô Công. Ông ngay lúc ấy đã biết, chỉ cần trả lời sai một câu, người trong bộ lạc bọn họ e là phải gặp tao ương.

Nhưng cho dù như vậy, ông cũng không nói ra chuyện con Tiết Hung Ngô Công bị Sư Lệ hấp dẫn tới —— Ông cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không cần thiết khiến người nọ chú ý đến Sư Lệ.

Kết quả thì sao, Sư Lệ tự mình vội vàng nhảy lên gây chuyện!

Hùng Hà lúc này, đối với Sư Lệ thật sự là chán ghét không thể nào hơn, còn Chu Tịch......

Nhìn bộ dạng mờ mịt của Chu Tịch là biết hắn cũng chẳng hiểu cái gì. Nghĩ đến hắn rõ ràng có cha lợi hại như vậy, lại chưa từng nhận được bất cứ săn sóc nào, vẫn luôn một mình ngây ngốc trong sơn động, hôm nay còn rõ ràng bị ghét bỏ......

Hùng Hà càng thêm thương hại Chu Tịch.

Dương Oánh bị Hùng Hà mắng một trận, cũng không dám nói nhiều. Lúc này, tư tế nói: "Mấy ngày kế tiếp mọi người phải cẩn thận một chút, ngàn vạn không được gây chuyện."

Tư tế đời trước là từ bên ngoài tới, tư tế qua lời kể của ngài biết một số chuyện bên ngoài, nhưng cũng không nhiều.

Tượng Thiên kia thoạt nhìn quá mạnh, lúc này tư tế chỉ ngóng trông bộ lạc bọn họ có thể bình an vượt qua được mấy ngày này.

Nghĩ vậy, tư tế lại nói: "Mọi người trước kia sinh hoạt như thế nào, về sau vẫn cứ tiếp tục sinh hoạt như thế đó. Nếu có người lạ tới, đừng nói nhiều với người ta, cũng đừng nói ra chuyện hôm nay."

"Vâng, tư tế." Người trong bộ lạc sôi nổi hẳn lên.

"Vậy Sư Lệ làm sao bây giờ?" Dương Oánh nhịn không được hỏi.

"Chúng ta không có bản lĩnh cướp nó trở về. Nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể tự đi cứu." Tư tế nói.

Sư Lệ bị bắt hoàn toàn chính là tự làm tự chịu!

Lúc này, tư tế cũng cảm thấy Sư Lệ có chỗ không thích hợp.

Gần đây Sư Lệ thật sự thay đổi quá nhiều, hơn nữa chuyện về cha Chu Tịch...... Việc này ngay cả ông cũng không biết, Sư Lệ làm sao mà biết được?

Sư Lệ nói là mẹ Chu Tịch kể, lời này tư tế không bao giờ tin.

Mẹ Chu Tịch rất tín nhiệm người tư tế là ông, mà ông lúc trước đã từng hỏi mẹ Chu Tịch rằng cha Chu Tịch là ai.

Mẹ Chu Tịch căn bản không biết thân phận của cha Chu Tịch! Chỉ biết hắn là một thú nhân lưu lạc rất cường đại!

Lại nói tiếp, Sư Lệ biến hóa lớn như vậy, hay là gã ở bên ngoài quen biết kẻ nào? Có phải kẻ đó còn đối nghịch với Tượng Thiên hay không?

Tưởng tượng như vậy, tư tế cũng chỉ ngóng trông Sư Lệ chớ có liên lụy đến bộ lạc.

Người trong bộ lạc bàn tán xôn xao, Hùng Dã lúc này lại thương xót Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi đừng đau lòng."

Cha Chu Tịch không thèm để ý Chu Tịch, rõ ràng còn rất ghét bỏ Chu Tịch, Chu Tịch nhất định đang vô cùng đau lòng.

"Ta không đau lòng." Chu Tịch nói. Hắn thật sự không cảm thấy đau lòng, chỉ là hơi giật mình chút.

Không nghĩ tới nguyên chủ còn có một người cha như vậy......

Chẳng qua hắn không phải nguyên chủ, đối với cha mẹ tình thân vốn không thèm để ý, với người cha kia cũng không có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy hơi ngượng ngùng —— Hắn ăn trái cây mà người ta tìm được trước.

Chu Tịch cân nhắc, chờ lát nữa sẽ đi ra ngoài một chuyến, tìm người phụ thân kia của nguyên chủ.

Lại nói thế nào cũng là quan hệ huyết thống. Đối phương nhìn như sắp chết, nếu như có thể, không bằng hãy giúp một phen.

Thấy Chu Tịch rất bình tĩnh, Hùng Dã tức khắc yên lòng.

Lúc trước nghe Sư Lệ nói Chu Tịch là con của người kia, còn nhận ra Chu Tịch quả giống với lão ta, trong lòng y kỳ thật đã rất hoảng loạn, chỉ sợ người nọ sẽ bắt Chu Tịch đi.

May mắn người nọ không có làm như vậy.

"Chu Tịch, ta đi săn thú, lát nữa sẽ mang thức ăn ngon về cho ngươi." Hùng Dã nói. Tuy rằng gặp phải chuyện như vậy, nhưng đi săn thì vẫn phải đi, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến cái bụng!

"Được." Chu Tịch gật gật đầu.

Hùng Dã thấy thế bèn yên lòng, rời khỏi bộ lạc. Những người khác cũng bắt đầu sôi nổi làm việc.

Người nguyên thủy đại khái là nhìn quen sinh tử, năng lực thích ứng rất mạnh...... Chu Tịch đang nghĩ như vậy thì tư tế đi tới: "Chu Tịch!"

Chu Tịch: "......" Lại bị tóm rồi.

Người trong bộ lạc tuy rằng bị dọa một phen, nhưng cuộc sống thì vẫn cần phải trải qua. Sư Lệ lại không thoải mái được như vậy.

Sư Lệ có một chút hiểu biết về Tượng Thiên. Gã biết tên Thú Vương này cũng không phải loại bạo ngược thành tính, mà chuyện đời trước lại càng chứng thực điều này —— Đời trước Tượng Thiên bởi vì bộ lạc Đại Hùng chậm trễ Chu Tịch nên đã phát hoả một hồi, nhưng cũng không động hề gì đến bộ lạc Đại Hùng.

Hơn nữa gã biết Tượng Thiên rất nhanh sẽ chết, gã đối với Tượng Thiên càng thêm chướng mắt.

Đủ loại chuyện này thêm vào với nhau mới có thể khiến gã nói ra thân phận Chu Tịch.

Kết quả, phản ứng của lão ta hoàn toàn không giống như gã tưởng tượng.

Tượng Thiên đời trước coi trọng Chu Tịch như vậy, đời này thế nhưng dường như là...... Chướng mắt Chu Tịch?

Đây là chuyện thế nào?

Tuy rằng thật sự mà nói, Tượng Thiên phản ứng như vậy mới là bình thường. Nhưng so với đời trước lão ta thay đổi quá lớn, Sư Lệ bắt đầu cảm thấy bất an.

Tượng Thiên cũng không biết Sư Lệ suy nghĩ cái gì. Lão kéo theo Sư Lệ đi tới một nơi cách bộ lạc Đại Hùng một khoảng xa, sau đó trực tiếp ném Sư Lệ xuống mặt đất: "Nói, ngươi vì sao lại biết thân phận của ta?"

Sư Lệ nói: "Là mẹ Chu Tịch nói."

Sư Lệ vừa dứt lời, đã bị Tượng Thiên đá cho một cái: "Nói hươu nói vượn, nàng căn bản không biết thân phận của ta!"

Đôi mắt Sư Lệ bởi vì khϊếp sợ mà trợn trừng. Đời trước Tượng Thiên căn bản là không hề nói như vậy! Đời trước Tượng Thiên nói lão rất thích mẹ Chu Tịch, bởi vì trong bộ lạc có việc nên mới rời đi mấy năm, trở về lập tức tới tìm mẹ con bọn họ......

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Loại cảm giác mọi chuyện không nằm trong tầm khống chế khiến Sư Lệ vô cùng khó chịu. Mà lúc này, Tượng Thiên lại cho Sư Lệ một cước, đá bay Sư Lệ ra ngoài: "Nói!"

Sư Lệ lập tức nói: "Là Chu Tịch. Chu Tịch đoạt bạn lữ của ta, hắn lúc ấy nói phụ thân hắn rất lợi hại......"

"Đừng nói dối!" Tượng Thiên lại thưởng thêm một cước.

Sư Lệ biết nói như vậy Tượng Thiên sẽ không tin, nhưng gã tổng không thể nói là mình trọng sinh.

"Ngươi cứ không nói, ta sẽ chặt đứt tay chân ngươi." Tượng Thiên nói.

"Ta nói! Là một kẻ thần bí nói với ta, ta không biết hắn là ai." Sư Lệ thầm nghĩ định nói ra tên một Thú Vương khác, để Tượng Thiên đánh nhau với người đó. Nhưng nhìn bộ dáng của Tượng Thiên, gã lại sợ mình nói nhiều, Tượng Thiên sẽ đập chết mình, chỉ có thể không nói tỉ mỉ, nói là có một kẻ thần bí kể cho gã thân phận của Tượng Thiên, còn dạy gã một số thứ.

Tượng Thiên lại đá thêm mấy cái, nhưng Sư Lệ cắn chết không nói, cmn lại tỏ ra giống như biết được chút gì......

Tượng Thiên không phải một người kiên nhẫn, ngay tức khắc định gϊếŧ chết Sư Lệ. Nhưng ngay lúc này, lão ta đột nhiên phát hiện Sư Lệ có chút không thích hợp.

Sư Lệ...... Đang tự động hấp thu năng lượng chung quanh?

Năng lượng trong thân thể lão đang đứng bên bờ vực bị phá huỷ, vẫn luôn tán dật ra bên ngoài. Mà những năng lượng này ngược lại bị Sư Lệ hấp thu không ít.

Tượng Thiên khϊếp sợ nhìn Sư Lệ, sau đó một cái tát đánh hôn mê Sư Lệ.

Sau khi đánh ngất Sư Lệ, Tượng Thiên hơi suy tư, lập tức quay trở lại bộ lạc Đại Hùng.

Nhưng lần này lão không gióng trống khua chiêng, mà là trộm đi.

Lão muốn tìm hiểu một vài chuyện về bộ lạc Đại Hùng.

Tượng Thiên đi vào phụ cận bộ lạc Đại Hùng, theo dõi một vài người ra ngoài săn thú, từ nội dung nói chuyện phiếm của những người này, rất nhanh sẽ biết một số việc.

Ví dụ như con sư tử kia gần đây thay đổi rất nhiều.

Ví dụ như thằng con trai ngốc kia của lão thật tốt số, vậy mà lại trở thành bạn lữ của Hùng Dã, có người nuôi dưỡng.

Người của bộ lạc Đại Hùng, trừ bỏ con sư tử kia, người khác cũng không có gì khả nghi. Còn thằng con ngốc của lão...... Khi còn nhỏ đã rất ngốc, lúc trưởng thành trở nên như vậy cũng không có gì kỳ quái. Người nhỏ yếu tìm một nam nhân nuôi hắn lại càng bình thường.

Tượng Thiên chướng mắt đứa con như vậy. Nhưng dù có ngu ngốc thì nó rốt cuộc vẫn là con lão, lão dù sao cũng không đến mức làm gì nó.

Cho nên bây giờ...... Kỳ quái nhất chính là tên Sư Lệ kia!

Tượng Thiên đang định trở về nghiêm hình bức cung Sư Lệ một phen, tìm hiểu nguyên nhân gã có thể hấp thu năng lượng thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Người này mặc một bộ quần áo cổ quái làm từ lá cây, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ.

Lão chính là Thú Vương, vậy mà có kẻ có thể tới gần nhưng lão lại hoàn toàn không phát hiện...... Người này rốt cuộc là ai?!

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Là con trai ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »