Edit: Tagoon
Chu Tịch không chút do dự rút tay mình về: "Không muốn."
Tư tế: "......"
Tư tế có chút không cam lòng: "Vì cái gì?"
Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là không muốn nhảy đại thần ca hát.
Huống chi...... Làm tư tế của một cái bộ lạc nhỏ thế này, kỳ thật cũng không nhẹ nhàng.
Tư tế không cần đi săn, không cần đi thu thập. Mỗi lần đội săn thú trở về thì phần tốt nhất đều sẽ được đưa cho tư tế, thoạt nhìn rất không tồi. Nhưng trên thực tế, tư tế vô cùng bận rộn.
Người trong bộ lạc mỗi khi gặp phải chuyện không tự mình giải quyết được, tất cả đều sẽ tìm tư tế cũng thôi đi, tư tế còn phải phụ trách rất nhiều sự vụ trong bộ lạc, thậm chí còn phải tham gia trồng trọt —— Người trong bộ lạc Đại Hùng vẫn chưa học được hệ thống hóa canh tác, nhưng đã biết một ít phương pháp gieo trồng đơn giản. Ví dụ như rải một ít hạt giống ở chung quanh bộ lạc, mang một ít loại rau ăn được trồng xung quanh bộ lạc, sau đó cấm người trong bộ lạc không được hái trụi,...
Tóm lại, có người bị bệnh, tìm tư tế; có hài tử thức tỉnh, tìm tư tế; có người chết, tìm tư tế; ngay cả có người sắp sinh con, cũng sẽ tìm tư tế tới nhìn, thậm chí hỗ trợ đỡ đẻ.
Tư tế thật sự rất bận, thế cho nên luôn không thể rời khỏi bộ lạc.
Chu Tịch không muốn tự tìm nhiều việc như vậy cho mình một chút nào.
Những ngày tháng ở mạt thế ngay cả ngủ một giấc cũng không được còn chưa đủ sao? Vì cái gì phải ôm việc vào người?
"Ta lười." Chu Tịch nói.
Tư tế: "......" Ông đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, duy độc không nghĩ tới khả năng này!
Chu Tịch thế nhưng bởi vì lười mà không muốn làm tư tế!
Tư tế khóe miệng mấp máy, cảm thấy vô cùng đau đớn: "Ngươi đã được Thần Thú chiếu cố, rốt cuộc trở nên thông minh, thế nhưng bởi vì lười mà không muốn làm việc, ngươi về sau muốn sống như thế nào?"
"Hùng Dã nuôi ta." Chu Tịch cười cười.
Tư tế rất muốn đuổi Chu Tịch đi.
Chu Tịch nghiêm mặt nói: "Tư tế gia gia, ta chỉ muốn ở bên cạnh Hùng Dã, an tĩnh sinh hoạt, không muốn quản quá nhiều chuyện"
Tư tế nhìn về phía Chu Tịch, Chu Tịch lại nói: "Ta xác thật đã được Thần Thú ban phước. Sau khi mẹ ta chết, ta lập tức hiểu ra rất nhiều thứ. Ta nguyện ý cống hiến cho bộ lạc, nhưng ta không muốn làm tư tế."
"Ngươi đã hiểu cái gì?" Tư tế đầy mặt kích động.
Chu Tịch nói: "Tỷ như tác dụng của phiên tả diệp, tỷ như tác dụng của an thần thảo. Lúc ta thấy mấy loại thực vật này, tự nhiên liền biết tác dụng của chúng."
Tư tế tìm tòi nghiên cứu ngắm nghía Chu Tịch. Chu Tịch đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, thậm chí trở nên thông minh như vậy có chút khác thường.
Người trong bộ lạc trước kia không tiếp xúc gì với Chu Tịch, bây giờ lại không thân với Chu Tịch, đối với Chu Tịch không hiểu biết, đương nhiên sẽ tiếp nhận điều này. Nhưng tư tế trước đó từng xem bệnh cho Chu Tịch lại biết, trên người Chu Tịch có rất nhiều chỗ kỳ quái.
Nhưng ông cũng thấy được, Chu Tịch không có ác ý với người trong bộ lạc, đối với Hùng Dã cũng rất tốt.
Ngày hôm qua, Chu Tịch thậm chí dưới sự chứng kiến của Thần Thú và hoa ngọn lửa cùng Hùng Dã kết thành bạn lữ, còn ở trong Thần Thú tế bệnh tình đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Ông nguyện ý tin tưởng Chu Tịch, cho nên mới muốn để Chu Tịch làm tư tế, nhưng Chu Tịch không muốn......
Tư tế cau mày lại, một lát sau lại giãn ra: "Tùy ngươi đi......" Ông cũng không tin ông sẽ không tìm ra ai có thể nhận việc!
"Cảm ơn." Chu Tịch nói.
Tư tế ngay sau đó nói: "Nếu ngươi được Thần Thú ban phước, vậy mau kể cho ta đi!"
Chu Tịch cứ như vậy đối diện với đôi mắt tràn ngập lòng hiếu học của tư tế.
Hắn có loại cảm giác hắn vừa tự tìm phiền toái cho chính mình.
Hùng Dã lại ra bờ sông, rốt cuộc cá dễ bắt, mà Chu Tịch còn rất thích ăn cá.
Không chỉ như thế, ở bờ sông có đôi khi còn sẽ gặp được con mồi khác.
Dọc theo con sông đi về hướng cách bộ lạc khá xa, Hùng Dã thu hoạch bảy tám con cá, lại bắt một con rắn.
Y còn nhìn thấy ếch, nhưng không có con nào lớn nên không bắt.
Hùng Dã định trở về. Thu hoạch như vậy còn chưa đủ cho y ăn một bữa, nhưng Chu Tịch ăn rất ít nên thế là được rồi. Quan trọng nhất chính là, y vội vã trở về cùng với Chu Tịch.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên sau khi bọn họ trở thành bạn lữ! Buổi tối còn muốn thân thiết nữa kìa!
Hùng Dã gϊếŧ rửa sạch sẽ tất cả con mồi, vui rạo rực trở về bộ lạc, sau đó liền phát hiện Chu Tịch còn ở chỗ tư tế. Không chỉ có thế, lúc y muốn đưa Chu Tịch đi, tư tế còn không chịu thả người.
Hùng Dã: "Tư tế gia gia! Chu Tịch đói bụng!"
"Đúng vậy, ta đói bụng." Chu Tịch nói.
Tư tế đầy mặt khiển trách nhìn Hùng Dã. Trước kia Hùng Dã thật tốt, đối với ông cũng vô cùng cung kính, vậy mà bây giờ lại một lòng hướng về Chu Tịch!
Tư tế chỉ đành nói: "Chu Tịch, ngươi ăn cơm xong lại qua đây."
"Ăn cơm xong trời đã tối đen." Hùng Dã nói.
"Vậy ngày mai qua cũng được." Tư tế chỉ có thể nói.
Chu Tịch ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Ở mạt thế, bởi vì có được dị năng thực vật nên hắn đã đọc rất nhiều sách về cây cỏ, cũng rất am hiểu các phương pháp gieo trồng trên địa cầu. Nhưng ở nơi này rất nhiều thực vật không có trên trên Trái Đất.
Tỷ như hoa ngọn lửa, tỷ như viên trái cây chẳng biết là gì mà hắn không cẩn thận ăn phải.
Hôm nay, hắn giảng giải cho tư tế tác dụng của một vài loại thực vật, đồng dạng, tư tế cũng giảng giải cho hắn tác dụng của một vài loại cây.
Thế giới này thật sự rất thần kỳ, Chu Tịch cũng bắt đầu tò mò về nó.
Rõ ràng hắn trước kia không có bất cứ một chút lòng hiếu kỳ nào cả.
Hôm nay cá Hùng Dã bắt được khá lớn, không giống hồi trước chỉ lớn bằng bàn tay. Chu Tịch cắt thành vài khúc, chiên qua dầu sau đó đổ nước vào nấu, còn thêm một ít dưa muối hắn ướp mấy ngày hôm trước vào.
Hắn đã nghĩ tới việc làm dưa muối, sau lại bởi vì không đủ muối nên không thể làm nhiều, nhưng cũng được một ít. Dưa muối mới ướp được mấy ngày thôi nhưng đã có chút hương vị của dưa muối, cho vào thoáng nấu trong chốc lát, canh cá kia có vẻ vô cùng tươi ngon.
Đương nhiên hắn cảm thấy như vậy, phỏng chừng cũng là vì đã thật lâu chưa được ăn......
Chu Tịch chia nồi canh cá thành hai phần, một nửa cho mình, một nửa cho Hùng Dã.
Hắn mỗi khi ăn cá thường có thói quen nhặt hết toàn bộ xương cá ra, Hùng Dã thif ngược lại. Trừ bỏ những cái xương khá lớn, xương nhỏ y đều trực tiếp nhai nuốt.
Sau khi chia cá xong, Chu Tịch bèn bắt đầu chậm rãi ăn.
Hùng Dã sợ Chu Tịch ăn không đủ no, lúc Chu Tịch chia cá cho y, y không vội ăn ngay, ngược lại nhìn Chu Tịch. Giờ thấy Chu Tịch ngay cả cái xương nhỏ như vậy cũng phải lấy ra, y lại đau lòng một trận.
Chu Tịch quá yếu!
Hùng Dã lấy hết phần bụng cá không có xương trong bát của mình ra cho Chu Tịch, lại gắp cả phần thịt rắn không có xương vào bát Chu Tịch nốt: "Ngươi ăn nhiều một chút."
Chu Tịch ngẩng đầu nhìn Hùng Dã, mỉm cười, ăn hết phần thịt Hùng Dã gắp cho hắn.
Chút đồ như vậy Hùng Dã khẳng định là không đủ ăn. Ăn xong canh cá tươi ngon, y lại ăn thêm một miếng thịt nướng.
Cho tới nay, Hùng Dã vẫn luôn cảm thấy thịt là đồ ăn ngon nhất trên thế giới, ăn bao nhiêu cũng không ngán. Nhưng bây giờ ăn canh cá xong rồi lại ăn thịt, y lại cảm thấy hương vị của thịt không còn ngon như trước nữa......
Hùng Dã cảm thấy mình như vậy là không nên, mỗi ngày làm canh cá quả thật vừa tốn công vừa tốn củi.
Nhưng nhìn Chu Tịch, y lại cảm thấy khiến cho cuộc sống của Chu Tịch trở nên tốt đẹp hơn là điều đương nhiên.
Chu Tịch là bạn lữ của y, y hẳn phải nuôi hắn thật tốt!
Chu Tịch không biết hình tượng của mình ở trong mắt Hùng Dã đã biến thành như thế nào. Ăn cơm xong, hắn bèn nói với Hùng Dã: "Chúng ta ngủ đi."
Mấy hôm trước bị bệnh, hắn đã ngủ trong cái động lúc trước Hùng Dã thường ở, dây bẩn ra chỗ đó, nhưng sơn động hắn ngủ vẫn rất sạch sẽ.
Vốn dĩ hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, bọn họ nên ngủ trong cái động này, nhưng lúc ấy Hùng Dã biến thành hình thú ở bên ngoài ngủ mất, hắn lại cả đêm không ngủ......
Chu Tịch xốc cái mành da thú lên rồi nằm lên trên đệm trước, lại vẫy tay với Hùng Dã: "Nhanh lại đây."
Hùng Dã lập tức đi qua, sau đó ôm lấy Chu Tịch: "Chu Tịch, ta muốn." Nói đoạn, y với lấy tay Chu Tịch rồi đặt xuống phía dưới bụng mình.
Chu Tịch: "......" Buổi sáng vừa làm buổi tối lại muốn? Thân thể tốt thật! Hơn nữa không hổ là người nguyên thủy, vô cùng trực tiếp!
Hùng Dã tinh lực thật tốt! Chu Tịch lại hỗ trợ cho y một hồi, thuận tiện bị y ôm hôn vô số lần. Sau khi kết thúc, Hùng Dã còn hỏi: "Ngươi cần hỗ trợ không?"
Chu Tịch định nói không cần, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến lại nói "có".
Hùng Dã cũng không phải người thích ậm ừ, trực tiếp tới hỗ trợ.
......
Kỹ thuật của Hùng Dã thật sự hơi kém, sức lực trên tay không nhẹ không nặng!
Chu Tịch cảm thấy mình hẳn là nên cho y thêm nhiều cơ hội để học tập.
Bộ dáng hai người ở bên nhau như thế này cũng khá tốt.
Sau khi Hùng Dã ngủ, Chu Tịch như cũ chuyển qua cho y một ít năng lượng. Ngày hôm sau, hắn vẫn dậy trước làm bữa sáng.
Hắn phát hiện, sau khi ăn trái cây kia hắn không cần đi ngủ nữa...... Trái cây kia thật đúng là rất lợi hại.
Chờ Hùng Dã đi săn, hắn bèn tới chỗ tư tế.
Tư tế đối với chuyện dạy dỗ Chu Tịch có thể nói là tận tâm tận lực, đối với chuyện từ chỗ Chu Tịch khai quật thêm một chút tri thức lại càng tận lực tận tâm.
Ông mỗi ngày dẫn theo Chu Tịch đi xung quanh bộ lạc, phân biệt đủ loại thảo dược cùng với thực vật có thể ăn được, không muốn có một giây phút nào nhàn rỗi.
Chu Tịch cứ thế mỗi ngày bị tư tế quấn lấy, thậm chí không rảnh đi ra ngoài một mình.
Sau khi ăn trái cây kia, hắn muốn trở về xem xét cái hồ nước, nhưng tư tế quấn hắn quá chặt, hắn cũng chưa có thời gian đi.
Không, cũng không phải là hoàn toàn không có thời gian, buổi tối sau khi Hùng Dã ngủ hắn có thể đi ra ngoài.
Nhưng hắn lười đêm hôm khuya khoắt lọ mọ dò đường.
Rốt cuộc sau vài ngày, Chu Tịch cự tuyệt tư tế: "Hôm nay ta buồn ngủ."
"Thời tiết đẹp như vậy, ngủ không phải là lãng phí thời gian sao?" Tư tế nói: "Ngươi hẳn nên đi theo ta, học thêm thật nhiều tri thức."
Chu Tịch: "Tri thức của ngài ta đã học hết rồi."
Tư tế: "......" Nhưng mà tri thức của ngươi, ta còn chưa có học xong!
Ai! Thần Thú rốt cuộc vì cái gì phải ban thứ trân quý như vậy cho một tên cả ngày chỉ nghĩ đến ăn với ngủ?
"Ngài để ta nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng ta lại có thể nghĩ ra thêm nhiều tri thức." Chu Tịch nói.
"Ngươi chậm rãi ngủ, chậm rãi suy nghĩ." Tư tế lập tức nói ngay, trở về sơn động của mình ngủ.
Mấy ngày nay dẫn theo Chu Tịch đi khắp nơi, kỳ thật ông cũng rất mệt, tay già chân yếu đều sắp chịu không nổi...... Ông cũng trở về ngủ một giấc, chờ ngày mai tinh thần tốt lại đi tìm Chu Tịch.
Sau khi tư tế đi khỏi, Chu Tịch lại rời bộ lạc, sau đó lập tức chạy về hướng cái rừng rậm có rất nhiều Tiết Hung Ngô Công lần trước.
Mảnh rừng rậm kia khung cảnh vẫn như cũ, lại có chút không giống —— Hắn hiện giờ thực lực mạnh, có thể vô cùng dễ dàng phát hiện Tiết Hung Ngô Công ẩn giấu dưới nền đất. Cùng với đó, lộ trình nguyên bản mất mấy tiếng, hắn không đến một tiếng đã đến nơi.
Đi chậm như vậy vẫn là bởi vì trên đường đi tới, hắn thuận tiện học cách sử dụng năng lượng của mình.
Hồ nước lần trước Chu Tịch nhìn qua vẫn như cũ, chỉ là trận chiến đấu kia đã dẫm hỏng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, bây giờ vẫn còn chưa mọc lại.
Cùng với đó, năng lượng vốn rất nồng đậm ở đây cũng đã hoàn toàn biến mất, thậm chí so với nơi khác còn ít hơn......
Còn Tiết Hung Ngô Công...... Con Tiết Hung Ngô Công khổng lồ kia vẫn còn ở trong khe đá, những con khác thì Chu Tịch ngược lại chưa nhìn thấy.
Chu Tịch lần này tới đây một chuyến để nghiên cứu loại thực vật đó vì sao lại sinh trưởng ở chỗ này. Kết quả còn chưa kịp nghiên cứu đã nhìn thấy con Tiết Hung Ngô Công khổng lồ kia từ khe đá bò ra, hùng hổ lao về phía hắn.
Chu Tịch không chút nghĩ ngợi lập tức biến thành hình thú, tính toán một chân đá bay con rết.
Từ từ...... Vì sao hình thú của hắn đột nhiên lại trở nên lớn như vậy?!