Edit: Tagoon
Chu Tịch tuy rằng có rất nhiều ý tưởng về tương lai, nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của mình muốn thuận lợi thực thi không phải dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc hắn ở trong bộ lạc cũng không quá khiến người ta yêu thích.
Huống chi hắn không định triển lộ thực lực của chính mình, chỉ muốn lười nhác sống qua ngày.
Chu Tịch lấy thịt đã nướng lúc trước nấu lại một lần nữa, thả vào trong thêm ít hương liệu.
Mùi thịt toả ra ngào ngạt từ ngoài cửa truyền vào trong sơn động, Hùng Dã rốt cuộc tỉnh.
Hùng Dã vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Chu Tịch đang ở cửa nấu thịt, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi dừng ở trên người Chu Tịch khiến Chu Tịch thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Hùng Dã tiến lại gần, muốn ôm Chu Tịch cọ cọ Chu Tịch một cái, kết quả phát hiện mình lại đang ở hình thú.
Y đêm qua đã dùng hình thú ngủ, thiếu chút nữa quên mất!
Dùng hình thú đi cọ Chu Tịch, e là sẽ cọ Chu Tịch đến lảo đảo...... Hùng Dã vội vàng biến thành hình người, sau đó đi qua ôm Chu Tịch: "Chu Tịch ngươi thật tốt!"
Chu Tịch dậy sớm nấu ăn cho y, thật tốt!
Còn nữa, sau khi trở thành bạn lữ là có thể tùy tiện ôm ấp hôn hít, thật tốt!
Y ôm lấy Chu Tịch từ phía sau, lại hôn mấy cái lên cổ Chu Tịch, nhìn Chu Tịch kiểu gì cũng thấy thích, cục kì muốn cọ cọ.
Bây giờ Chu Tịch là của y, y có thể tùy tiện cọ!
Hùng Dã ghé cả người trên lưng Chu Tịch, vừa hôn vừa cọ, đều cọ ra lửa rồi.
Chu Tịch: "......" Hùng Dã hành động như vậy cộng thêm phản ứng trên thân thể Hùng Dã, có vẻ không ổn rồi! Trên lưng hắn còn đang bị chọc đây nè!
Ngay khi Chu Tịch còn đang nghĩ có nên nói chuyện với Hùng Dã hay không, Hùng Dã lại buông hắn ra, sau đó hít sâu mấy hơi ngồi xổm xuống.
"Ngươi làm sao vậy?" Chu Tịch hỏi.
"Hơi khó chịu." Hùng Dã kẹp chặt hai chân, lại nhìn về phía bộ vị mấu chốt nào đó của Chu Tịch: "Ngươi có khó chịu không?"
Chu Tịch: "......" Đây là mời gọi sao? Này hẳn là mời đi? Nhưng vì cái gì ánh mắt Hùng Dã lại trong sáng như vậy, biểu tình lại vô tội như vậy?
Nhìn thật đáng yêu.
Chu Tịch đang tự hỏi thì Hùng Dã nói: "Chu Tịch, chúng ta sờ sờ đi?" Nam nhân chưa có đối tượng hoặc là bạn lữ sẽ tự mình dùng tay, có đối tượng hay bạn lữ thì có thể dùng tay cho nhau.
Nghĩ vậy, Hùng Dã trực tiếp kéo tay Chu Tịch lại.
Y tối qua hơi mệt nên đi ngủ trước, cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Nhưng bây giờ y không mệt, tinh thần rất tốt.
Chu Tịch: "......"
Chu Tịch hơi bất đắc dĩ phát hiện, Hùng Dã kỳ thật cái gì cũng đều không hiểu.
Nơi này rất cởi mở, hắn vẫn luôn cảm thấy Hùng Dã hẳn là cái gì cũng hiểu, có lẽ đã cùng Sư Lệ xảy ra cái gì, kết quả y thế nhưng cái gì cũng đều không hiểu.
Chẳng qua điều này cũng không kỳ quái.
Đối với người trong bộ lạc mà nói, sinh sản hậu đại mới là chuyện đứng đắn. Trừ phi nam nhân nào vô cùng nhỏ yếu, không tìm được nữ nhân mới có thể cùng đồng tính ở bên nhau.
Nhưng chuyện như vậy rất ít, bởi vì ở trong bộ lạc, có vài nữ nhân không ngại tìm thêm mấy nam nhân.
Còn trời sinh chỉ thích nam giống như Hùng Dã...... Trong bộ lạc bé xíu này có một người cũng đã không sai biệt lắm.
Hai người bất tri bất giác liền ghé sát vào nhau.
Hùng Dã rất chủ động, nhưng sau đó người nắm giữ quyền chủ động lại là Chu Tịch.
Rốt cuộc Hùng Dã cái gì cũng đều không hiểu.
Trợ giúp cho Hùng Dã xong, Chu Tịch hôn lên mặt y một cái: "Ăn cơm thôi." Chính hắn cũng cọ ra lửa, cũng may có thể nghẹn trở về......
Hùng Dã nằm trên mặt đất, không muốn dậy ăn.
Chu Tịch giúp y, so với y một mình tự cấp tự túc thoải mái hơn nhiều! Y về sau nhất định phải mỗi ngày cùng làm với Chu Tịch, nhờ Chu Tịch giúp y!
Nghĩ vậy, Hùng Dã nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, buổi tối hôm nay ta và ngươi ngủ chung nhé."
Y trước giờ đều tách ra ngủ với Chu Tịch......
Chu Tịch nhìn Hùng Dã, cười đáp ứng: "Được."
Hắn đã quen có Hùng Dã ở bên cạnh, hai người ngủ cùng nhau chẳng có vấn đề gì.
Hùng Dã nghe vậy, vô cùng vui vẻ đi ăn thịt.
Chu Tịch thấy y ăn đến cao hứng, bắt tay vào làm đũa.
Ban nãy hắn thừa dịp Hùng Dã ngủ, dùng năng lượng trong cơ thể chỉ trong chớp mắt đã làm xong một chiếc lược, bây giờ chiếc đũa này thì ngược lại......
Hùng Dã ở bên cạnh, hắn cũng chỉ có thể chậm rãi làm. Nửa ngày mới tước đi một lớp vỏ, rất có tư thái thong thả có công mài sắt, có ngày nên kim.
"Ngươi muốn làm gì? Để ta làm cho." Hùng Dã thấy thế, vội vàng ngăn trở Chu Tịch: "Ngươi cầm dao nguy hiểm lắm đấy, nếu như không cẩn thận cắt phải tay thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." Chu Tịch nói: "Ta đang làm đũa."
"Ta làm cho, ta rất khoẻ." Hùng Dã nhanh chóng nhét thịt vào trong miệng, vừa nói vừa đoạt lấy con dao trên tay Chu Tịch.
Chu Tịch cười cười, dứt khoát lấy lược ra chải đầu cho Hùng Dã.
"Đây là cái gì?" Hùng Dã tò mò hỏi.
"Đây là lược." Chu Tịch nói: "Ta làm để chải lông cho ngươi."
Đại khái là do tối hôm qua đã chải vuốt toàn bộ lông trên người Hùng Dã, Chu Tịch phát hiện mái tóc Hùng Dã rất mượt mà, chải vài cái là xong.
Mà Hùng Dã thì lại chú ý tới một sọt lông trong sơn động.
Chỗ lông đó y vô cùng quen thuộc, đều là lông của y mà!
Y tối hôm qua thế nhưng rụng nhiều lông như vậy? Y cũng chưa phát hiện.
"Ngươi đêm qua vẫn luôn chải lông cho ta?" Hùng Dã hỏi.
"Không có, ta chải một lát là ngủ." Chu Tịch hôn lên mặt Hùng Dã một cái.
Chỉ một lát khẳng định không chải xuống được nhiều lông như thế! Hùng Dã giữ chặt tay Chu Tịch hôn một cái: "Ngươi lần sau không cần chải lâu như vậy, tay sẽ mỏi."
"Ta thích chải lông cho ngươi." Chu Tịch nói.
Hùng Dã lại ở hôn lên tay Chu Tịch một cái nữa.
Chu Tịch cảm thấy tay mình ngứa ngáy...... Hùng Dã làm sao lại đáng yêu như vậy!
Ở bên cạnh Hùng Dã, hắn cảm thấy mình ngày càng không giống lúc ban đầu.
Ngay từ đầu, hắn rõ ràng là thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy trong bộ lạc, nhưng bây giờ...... Hắn mới sáng tinh mơ đã "an ủi" Hùng Dã không nói, còn ở nơi này cùng Hùng Dã ngọt ngào.
Hắn vốn không dám tin tưởng, mấy chuyện kiểu này không ngờ hắn lại làm được.
Hùng Bạch bị tư tế nhờ tới tìm Chu Tịch thì lại có chút khó tiếp thu trường hợp này.
Khí vị bên trong động, còn có cả mùi của Hùng Dã đặc biệt nồng đậm trên người Chu Tịch, hai người kia tối hôm qua thật là kịch liệt!
Hùng Bạch oán niệm lườm Hùng Dã một cái. Nàng vẫn luôn cảm thấy Hùng Dã cực kì cực kì tốt, bây giờ xem ra cũng không phải.
Chu Tịch hôm trước bị y lăn lộn lâu như vậy, ngày hôm qua rõ ràng thân thể không thoải mái, tối hôm qua Hùng Dã thế nhưng còn lăn lộn hắn!
Chu Tịch không biết suy nghĩ của Hùng Bạch, cũng không biết mình ở trong mắt người khác đã bị Hùng Dã đánh dấu.
Hắn bây giờ tuy rằng khứu giác cũng rất nhạy bén, nhưng không có thói quen đi phân biệt khí vị của mỗi người.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hùng Dã hỏi Hùng Bạch.
"Tư tế tìm Chu Tịch có việc." Hùng Bạch nói.
Hùng Dã lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua Chu Tịch đã nói với tư tế muốn học tập phân biệt thực vật.
Không nghĩ tới tư tế lại gấp như vậy......
Hùng Dã nói: "Chu Tịch, ngươi mau đi đi, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi."
"Được." Chu Tịch đáp ứng.
Hùng Dã nhìn Chu Tịch rời đi, đóng lại cửa huyệt động, cũng đi xuống.
Sau đó ngay lập tức có người tới nói chuyện với Hùng Dã: "Hùng Dã, tối hôm qua thấy thế nào?"
"Rất tốt!" Hùng Dã không chút nghĩ ngợi bèn nói.
"Ta biết ngay ngươi khẳng định rất khá mà, trên người Chu Tịch toàn là mùi của ngươi." Người nọ nói.
"Tất nhiên." Hùng Dã đắc ý gật gật đầu, Chu Tịch giúp y chải lông lâu như vậy, trên người có thể không có mùi vị của y sao? Hiện tại ngửi mùi Chu Tịch quả thực giống hệt như y.
Y thích như vậy.
Chờ đến buổi tối, nhất định phải bảo Chu Tịch lại chải lông cho y, chỉ là không thể để Chu Tịch chải lâu mệt mỏi.
Nghĩ vậy, Hùng Dã lấy ra chiếc lược bị y giấu ở trong túi váy da thú: "Cho các ngươi xem, đây là Chu Tịch tặng cho ta!"
Lược này tuyệt đối là lễ vật Chu Tịch tặng cho y!
Thứ này tinh xảo như vậy, vừa nhìn là biết rất khó làm, Chu Tịch e là đã tốn không ít công phu mới làm xong —— Sức lực hắn yếu vậy mà!
Hùng Dã gấp không chờ nổi muốn khoe khoang một chút.
"Đây là cái gì?" Người kia hỏi.
"Đây là lược!" Hùng Dã nói. Bộ lạc bọn họ trước kia không có thứ này, đây hẳn là do Chu Tịch nghĩ ra.
Hùng Dã dùng lược chải lên tóc mình, triển lãm cho người khác tác dụng của lược: "Lược có thể chải đầu, cũng có thể chải lông, lúc chải lông còn đặc biệt thoải mái!" Tối hôm qua lúc Chu Tịch chải lông cho y, y lại ngủ mất, kỳ thật chưa thử qua cảm giác đó bao giờ, nhưng khẳng định rất thoải mái!
"Thứ này tốt quá! Ta cũng phải làm một cái!" Lập tức có người nói.
Hùng Kỳ lúc này cũng tới đây, lại càng khen ngợi một trận: "Hùng Dã, ngươi thật lợi hại, thế nhưng có thể nghĩ ra một loại đồ vật tốt như vậy. Lược này, người trong bộ lạc chúng ta đều nên có một chiếc!"
"Lược không phải ta nghĩ ra, là Chu Tịch làm." Hùng Dã nói.
"Nhưng Chu Tịch là bạn lữ của ngươi mà! Ngươi có thể tìm được bạn lữ như vậy, ánh mắt thật tốt!" Hùng Kỳ nói.
Hùng Dã nghe hắn nói như vậy cũng có chung vinh dự.
Sư Lệ từ bên cạnh đi qua: "......" Còn không phải là một chiếc lược sao? Hùng Dã có cái gì tốt mà khoe mẽ? Người bên ngoài đã sớm biết dùng lược! Gã trước kia còn sai người dùng lược vàng chải lông cho gã nữa kìa!
Khi đó hình thú của gã lớn gấp mười lần bây giờ, muốn chải lông cho gã cũng phải có rất nhiều người cùng nhau làm!
Chu Tịch lấy ra lược, Sư Lệ không hề hoài nghi chút nào. Mẹ Chu Tịch còn có một chân với Thú Vương, Chu Tịch có lược thì có gì kỳ quái?
Nghĩ vậy, Sư Lệ bất mãn liếc mắt nhìn vào trong sơn động tư tế.
Chu Tịch sao lại may mắn đến vậy?
Không, vận may của hắn cũng không tốt lắm. Cha của hắn, Thú Vương Tượng Thiên tiếng tăm lừng lẫy hiện tại, lại thêm hai năm sẽ mất mạng, có vẻ như cái chết còn không sáng rọi...... Sau khi gã trở thành Thú Vương đã hỏi qua về chuyện này, người khác đều không muốn nói cho gã.
Đời trước, Chu Tịch hai tháng sau sẽ đi theo Tượng Thiên rời khỏi bộ lạc. Đời này hắn ở bên Hùng Dã, không biết có đi hay không nữa......
Sư Lệ cảm thấy hắn khẳng định sẽ đi. Một người cha như vậy so với Hùng Dã lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, Chu Tịch sao có thể không đi?
Nhưng Hùng Dã sẽ không đi. Đời trước bọn họ gian nan tới cỡ nào, Hùng Dã cũng không chịu từ bỏ người trong bộ lạc.
Hừ lạnh một tiếng, Sư Lệ có chút muốn nhìn trò cười của Hùng Dã.
Hùng Dã không biết suy nghĩ của Sư Lệ. Y đang khoe khoang chiếc lược Chu Tịch làm cho y, sau đó lập tức phải đi săn.
Y không hề tìm người hợp tác.
Đi cùng đám Hổ Nguyệt gì đó, bọn họ hơn phân nửa sẽ đi săn khủng long, cố tình Chu Tịch không thích ăn thịt khủng long!
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, buổi sáng Chu Tịch còn khiến y thoải mái như vậy, Hùng Dã cảm thấy mình hẳn là nên tìm chút đồ ăn ngon cho Chu Tịch.
Hùng Dã hứng thú bừng bừng lên đường đi săn.
Chu Tịch bởi vì chải lông cho Hùng Dã cả đêm, khắp người tràn ngập mùi vị của Hùng Dã, sớm đã đi vào huyệt động của tư tế.
Tư tế: Người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là! Hương vị này...... Chậc chậc!
Tư tế thấy Chu Tịch tới, lập tức tươi cười tiếp đón Chu Tịch: "Ngươi mau tới đây, ta nơi này có vài loại thảo dược, ta dạy ngươi nhận biết chúng."
Thứ tư tế lấy ra là một vài loại thực vật rất hay gặp. Tác dụng của những loại này Chu Tịch đều biết rõ, chỉ là trong đó có vài loại hắn không biết ở nơi này mọi người đặt tên cho nó là gì.
Bây giờ tư tế muốn dạy, hắn cũng bèn nghiêm túc lắng nghe.
"Đây là mã lan, nếu có miệng vết thương nhỏ, có thể vò nát đặt ở miệng vết thương cầm máu, cũng có thể ăn. Đây là......" Tư tế chậm rãi nói những thực vật trước mặt.
Ông giới thiệu tổng cộng mười mấy loại thực vật, sau khi giới thiệu xong bèn hỏi Chu Tịch: "Ngươi nhớ được mấy loại rồi?" Chu Tịch hiện giờ không ngốc, hẳn là có thể nhớ kỹ một hai loại?
"Đều nhớ kỹ." Chu Tịch nói. Tinh thần lực của hắn cường đại, ghi nhớ tí tẹo đồ vật như vậy quá là đơn giản.
"Nhớ toàn bộ? Sao có thể!" Tư tế căn bản không tin.
"Ta xác thật đã nhớ hết." Chu Tịch nói.
"Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi." Tư tế nói.
Chu Tịch nghe vậy, lập tức nhắc lại hết những lời tư tế vừa nói cho hắn.
Hắn nói không sai chút nào, tư tế đã bị chấn kinh.
Mấy năm nay, ông thường xuyên dạy dỗ người trong bộ lạc, nhưng mà cả đám đều rất ngốc, học mãi cũng không xong. Gần đây ông thu ba học trò nhỏ, chúng đã là ba đứa trẻ thông minh nhất do chính ông lựa chọn, nhưng vẫn dạy thế nào cũng không hiểu!
Kết quả bây giờ, thế nhưng có người chỉ nghe ông nói một lần đã nhớ hết toàn bộ!
Bọn họ làm tư tế, phải ghi nhớ rất nhiều rất nhiều thứ, quan trọng nhất chính là phải nhớ thật lâu...... Tư tế nhìn Chu Tịch hai mắt tỏa sáng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Chu Tịch bị tư tế nhìn chằm chằm có chút không quen, cầm lấy một loại thực vật nói: "Kỳ thật tác dụng của loại thực vật này, ngài nói sai rồi."
Thứ Chu Tịch cầm chính là phiên tả diệp, một loại thuốc xổ.
"Loại thực vật này có tác dụng giải độc, sai ở chỗ nào?" Tư tế bất mãn. Đây là thầy của ông đã dạy cho ông, làm sao có thể sai được?
"Loại thảo dược này bản thân không có tác dụng giải độc, sẽ chỉ khiến người tiêu chảy. Nếu có người ăn phải thứ không nên ăn rồi trúng độc hoặc là thân thể không thoải mái, lúc này ăn vào mới hữu dụng. Nhưng nếu như bị rắn trùng có độc cắn, ăn bao nhiêu cũng không giải được độc." Chu Tịch nói.
Thú nhân trong bộ lạc có thân thể rất cường tráng, ăn phải vật không nên ăn, một chén thuốc xổ là có thể khoẻ lại. Nhưng điều này cũng không đại biểu thuốc xổ có tác dụng giải độc. Nếu sử dụng không đúng cách, mãnh dược như phiên tả diệp nói không chừng còn sẽ hại chết người!
"Hình như là như vậy......" Tư tế bừng tỉnh đại ngộ: "Chả trách có đôi khi loại thuốc này dùng rất tốt, có đôi khi lại vô dụng...... Ta phải ghi nhớ lại!"
Cái gọi là ghi nhớ của tư tế chính là lặp đi lặp lại, gia tăng ký ức, một lát sau, ông thậm chí còn ca hát.
Đây là phương pháp ghi nhớ độc thuộc về tư tế, người bình thường học không được!
Chu Tịch nghe tư tế ngũ âm không được đầy đủ ở nơi đó ca hát, xoa xoa cái trán, hơi phát sầu.
Nơi này ngay cả chữ viết cũng không có, muốn làm cái gì thật đúng là không tiện......
Hắn đang nghĩ như vậy, tư tế rốt cuộc hát xong rồi, sau đó một phen kéo tay hắn lại: "Chu Tịch, ngươi có muốn làm tư tế không?"