Chương 33: Hiểu lầm

Edit: Tagoon

Sư Lệ cảm thấy mình hôm nay hơi xui xẻo.

Tối hôm qua té ngã một cái, gã tuy rằng không có trở ngại, nhưng rốt cuộc vẫn bị thương nhẹ, hôm nay trạng thái bèn rất kém. Kết quả đã như vậy rồi, vừa nãy lúc đi theo đội săn thú rời bộ lạc, gã lại bị sâu cắn một cái ở gót chân.

Gót chân sưng lên, vừa đau vừa ngứa, gã đi đường cũng thấy khó khăn. Nhưng những người cùng tham gia săn thú hoàn toàn không thèm để ý, Hùng Hà còn vô cùng bình tĩnh nói, vết thương do loại sâu này cắn qua mấy ngày nữa là khỏi.

Gã biết loại sâu này cắn chỉ mấy ngày là khỏi, nhưng gã bây giờ rất khó chịu!

Nếu Hùng Dã ở đây, y nhất định sẽ cõng gã, tìm thảo dược cho gã...... Sư Lệ nghĩ đến đây, trong lòng lập tức trầm xuống.

Gã trước kia cảm thấy Hùng Dã cõng gã rất mất mặt, nhưng hiện tại Hùng Dã, e là sẽ không bao giờ cõng gã nữa.

Đều do tên Chu Tịch đáng chết kia!

Sư Lệ lúc này đã nghĩ muốn bỏ ngang không làm, nhưng bây giờ rất nhiều người trong bộ lạc đã có ý kiến với gã, gã nhất thiết phải ứng phó tốt những người này.

Hít sâu một hơi, Sư Lệ chịu đựng khó chịu trên chân, bước thấp bước cao lê về phía trước. Kết quả đi được một đoạn, gã đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng -- Bên cạnh gã sao lại có nhiều sâu bọ lung tung rối loạn như vậy?

Chẳng biết từ khi nào, trên người Sư Lệ xuất hiện rất nhiều sâu. Bò sát cũng có trùng bay cũng có, chủng loại phong phú, đuổi cách nào cũng không hết.

Sư Lệ sắp phát điên rồi, đặc biệt là trong tình huống những người chung quanh đều không có lấy một con sâu nào vo ve.

Sau khi rải bột phấn hấp dẫn sâu lên người Sư Lệ, vì tránh cho người trong bộ lạc bị vạ lây, Chu Tịch bèn thuận tiện rải lên trên người bọn họ ít bột phấn có thể xua đuổi sâu bọ.

Như vậy rất tốt, tao ương cũng chỉ có mình Sư Lệ.

Tới lúc này rồi, Sư Lệ cũng ý thức được tình huống này không đúng. Chẳng qua gã không nghĩ tới mình bị người ám toán, chỉ cảm thấy mình hẳn là vận khí không tốt, trêu chọc phải thứ gì, hoặc là không cẩn thận dẫm phải thực vật nào đó không nên dẫm.

Gã không cảm thấy có kẻ nào lại có thể thần không biết quỷ không hay ám toán gã.

Người trong bộ lạc cũng đều cảm thấy như vậy: "Sư Lệ, ngươi có phải đυ.ng tới phấn hoa hấp dẫn sâu bọ rồi hay không?"

"Lúc ngươi rời khỏi bộ lạc có dẫm phải thực vật đặc thù nào không?"

"Cũng có thể là con sâu nào đó để lại một ít khí vị ở trên người của ngươi......"

......

Người trong bộ lạc thương hại nhìn Sư Lệ, lại ra chủ ý cho Sư Lệ: "Ngươi tìm một chỗ tắm rửa một cái, hẳn là sẽ khá hơn."

Nếu Sư Lệ có thể tìm một chỗ tắm rửa, xác thật có thể xong chuyện. Nhưng cố tình, nơi mà bọn họ hôm nay săn thú không có sông!

Tiếp sau đó, Sư Lệ cũng đã cố tình phòng bị nhưng vẫn như cũ bị một vài con sâu lung tung rối loạn nhiệt tình nhào tới. Mà lúc bọn họ rốt cuộc tìm được một khúc sông, thế nhưng lại nhìn thấy bên bờ một đàn cá sấu nằm bò la liệt.

Lúc trước Hùng Dã có thể bắt được cá sấu là bởi vì con cá sấu đó lạc đơn, hơn nữa vẫn còn non. Mà cá sấu hôm nay bọn họ nhìn thấy......

Mấy chục con dài phải đến mấy mét, có thể một ngụm nuốt chửng một người tụ tập lại với nhau, xếp đầy cả một khúc sông. Vào loại thời điểm này, cũng chỉ có mấy con khủng long não ngắn mà lại khát mới tới gần bờ sông!

Người trong bộ lạc quay đầu đi thẳng.

Sư Lệ cho dù vô cùng muốn tắm rửa, cũng không chút do dự từ bỏ quyết định này -- Bị sâu cắn tổng so với bị cá sấu cắn vẫn tốt hơn nhiều!

Nơi thiếu thốn nguồn nước, ngẫu nhiên có một chỗ như vậy đương nhiên sẽ trở thành căn cứ địa của kẻ săn mồi.

Nguồn nước này bên trong có cá sấu, chung quanh còn có không ít khủng long ăn thịt mai phục, người trong bộ lạc cũng đành thay đổi nơi khác để săn thú.

Nhưng mà bọn họ không bắt được con mồi gì, chỉ thu hoạch một vài tiểu gia hoả nặng có mười cân.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi." Hùng Hà đề nghị. Lại tiếp tục kéo dài, bọn họ e cũng chẳng bắt được cái gì, nhưng ngược lại trên đường trở về, nếu như vận khí tốt không chừng có thể đυ.ng phải con mồi nào đó.

Sư Lệ đương nhiên là không có ý kiến, gã hiện giờ toàn thân trên dưới bị mấy chục con sâu cắn thành cái bao, gấp không chờ nổi muốn trở về tắm rửa một phát rồi bôi ít thảo dược.

Chuyện tối ngày hôm qua đã đả kích Sư Lệ rất lớn. Gã hôm nay ngay từ đầu vẫn luôn nghĩ đến Hùng Dã, nhưng sau lại bị sâu cắn quá nhiều, gã cũng bèn không rảnh suy nghĩ, chỉ muốn thoát khỏi mớ phiền phức đó.

Kết quả đúng lúc này, một con sâu thật lớn bay về phía gã......

"Tiết Hung Ngô Công!" Hùng Hà nhìn con cuốn chiếu khổng lồ kia đầy kinh hỉ: "Mau xử lý nó! Loại Tiết Hung Ngô Công này thịt ăn rất ngon, giáp xác bên ngoài của nó còn có thể đổi muối!" Xác ngoài của Tiết Hung Ngô Công vô cùng cứng, là nguyên liệu tốt để làm vũ khí và một vài khí cụ! Dao ông dùng để phân thịt chính là làm từ xác của Tiết Hung Ngô Công!

Chẳng qua loại rết này bọn họ bình thường rất khó gặp được, nếu gặp thì có thể là cả một đàn. Khó đối phó không nói, bọn chúng bò còn rất nhanh, bọn họ đuổi không kịp!

Bây giờ có một con Tiết Hung Ngô Công đơn độc bị Sư Lệ hấp dẫn lại đây, Hùng Hà vô cùng kinh hỉ, lập tức biến thành hình thú nhào tới, những người khác trong đội săn thú cũng sôi nổi noi theo.

Con Tiết Hung Ngô Công rốt cuộc vẫn là chết dưới sự vây công của mọi người trong bộ lạc.

"Chỗ xác này bị đánh bẹp, thật đáng tiếc." Hùng Hà vuốt thi thể Tiết Hung Ngô Công cảm thán nói, lại nhìn về phía Sư Lệ: "Sư Lệ, lần này ngươi là công thần, ta nhất định chia cho ngươi thêm một miếng thịt!"

Tuy rằng Sư Lệ không ra tay, nhưng con Tiết Hung Ngô Công này là Sư Lệ dẫn tới!

Nghĩ vậy, Hùng Hà vui vẻ còn định vỗ lên bả vai Sư Lệ mấy cái.

Cơ mà, tay ông còn chưa kịp đập xuống đã nhìn thấy con sâu trên vai Sư Lệ.

Hùng Hà yên lặng thu tay trở về. Trên người Sư Lệ chẳng biết dính phải thứ gì, ông vẫn nên không chạm vào Sư Lệ thì hơn.

Sư Lệ: "......"

Đoàn người Sư Lệ mang theo một con Tiết Hung Ngô Công trở về bộ lạc, lúc này Hùng Dã đã trở lại.

Hùng Dã hôm nay vẫn may mắn như cũ. Y kết đội với người khác bắt được hai con Lăng Bối long, lại bắt được mấy con khủng long nhỏ.

Nếu như cứ ở bên ngoài thêm một lát nữa, có lẽ có thể bắt được càng nhiều hơn. Chẳng qua Hùng Dã nhớ thương nghi thức bạn lữ ngày mai nên muốn về sớm một chút, bọn họ bèn trở lại trước -- Hôm nay con mồi bọn họ bắt được không tính ít.

Đoàn người rất nhanh đã trở về tới bộ lạc, sau đó Hùng Dã lập tức hô một tiếng: "Chu Tịch!" Hôm nay trên người y lại có rất nhiều vết máu, y muốn gọi Chu Tịch cùng đi tắm rửa gội đầu.

"Anh Hùng Dã, Chu Tịch đi ra ngoài rồi!" Miêu Cẩm phụ trách trông cửa nói.

"Hắn đi đâu? Theo đội thu thập đi ra ngoài à?" Hùng Dã hỏi.

Miêu Cẩm nói: "Không phải, hắn đi ra ngoài một mình, em không biết hắn đi nơi nào."

Hùng Dã biết Chu Tịch thích độc lai độc vãng, nghe vậy hơi bất đắc dĩ: "Ừm, ta đi tìm xem."

Chu Tịch sẽ không đi xa, hẳn là ở ngay phụ cận.

Hùng Dã rời khỏi bộ lạc, tới chỗ đội thu thập trước: "Các ngươi có nhìn thấy Chu Tịch không?"

Người đội thu thập sôi nổi lắc đầu: "Không thấy."

Người phụ trách đội thu thập còn nói: "Hắn lại không đi cùng chúng ta, chúng ta sao có thể nhìn thấy hắn?"

Người phụ trách đội thụ thập rõ ràng là có ý kiến với Chu Tịch. Hùng Dã thầm thở dài một hơi, định bụng buổi tối lại nói chuyện với Chu Tịch, khuyên hắn làm tốt quan hệ với người trong bộ lạc.

Ở trong bộ lạc, một người nếu như độc lai độc vãng thì sẽ rất bất lợi.

Chu Tịch nếu không có ở bên này, Hùng Dã bèn đổi một chỗ khác tìm kiếm. Kết quả y chạy một vòng chung quanh bộ lạc, thế nhưng cũng chưa ngửi thấy mùi của Chu Tịch.

Chu Tịch đi nơi nào? Hắn lại chạy xa?

Hùng Dã lo lắng, may mắn đúng lúc này, y ngửi thấy được mùi của Chu Tịch.

Hùng Dã lập tức chạy về hướng phát ra mùi, sau đó nhìn thấy Chu Tịch đứng ở dưới một thân cây, đang mân mê một vài cái lá.

"Chu Tịch!" Hùng Dã kêu một tiếng: "Ngươi đang làm gì?"

Chạy một đường, "quần áo" làm bằng lá cây trên người hỏng rồi. Hắn đang định làm thêm một bộ khác thì kết quả phát hiện Hùng Dã tới, cuối cùng bố trí ra một cái hiện trường như vậy: "Ta hôm nay không cẩn thận làm rách quần áo, ta định dùng lá cây này làm quần áo."

Chu Tịch vừa nói thế, Hùng Dã mới chú ý tới áo da thú luôn che kín mít người Chu Tịch đã không còn, chỉ dùng dây leo đính lên một đám lá cây lớn quây quanh hông coi như váy da thú.

Đây lần đầu Hùng Dã nhìn kỹ cơ thể Chu Tịch, sau đó lập tức phát hiện trên người Chu Tịch cũng trắng như mặt của hắn.

Không chỉ vậy...... Chu Tịch thế nhưng cũng có cơ bắp!

Chu Tịch thật là đẹp mắt! Hùng Dã cảm thán một câu, lại cảm thấy Chu Tịch nổi cơ bắp cũng không kỳ quái -- Chu Tịch kỳ thật thể lực không tệ lắm, đáng tiếc hắn không có thức tỉnh thành hình thú, rốt cuộc yếu hơn so với người khác.

Thật đáng tiếc...... Hùng Dã đang cảm thấy thương hại Chu Tịch, lại chú ý tới trên cánh tay và đùi Chu Tịch có một vài miệng vết thương rất nhỏ, y tức khắc cả kinh: "Ngươi bị thương?"

Y nôn nóng tiến về phía Chu Tịch, cầm lấy tay Chu Tịch lên xem, sau đó nhìn thấy trên cánh tay Chu Tịch có mấy chục miệng vết thương nhỏ, ở trên làn da trắng nõn của hắn đặc biệt nổi bật.

Lại nói tiếp...... Sao y lại cảm thấy Chu Tịch hình như lại trắng hơn?

Hùng Dã rất nhanh đã vứt bay cái ý niệm "Chu Tịch trắng hơn" này ra sau đầu, tâm tư tất cả đặt lên những miệng vết thương kia: "Ngươi có phải chạy tới nơi rất xa hay không? Như thế nào còn bị thương?"

"Ta không chạy xa, chỉ là vận khí không tốt gặp một vài loại cây có lá tương đối sắc bén, bị cắt vào mà thôi." Chu Tịch nói.

Hùng Dã không hoài nghi, những miệng vết thương này rất nhỏ, thoạt nhìn xác thật là bị lá cây cứa đứt: "Ngươi về sau nhất định phải cẩn thận một chút, da của ngươi mỏng như vậy!"

Chu Tịch cười đáp ứng.

Da hắn kỳ thật rất dày, đặc biệt là sau khi biến thành hình thú. Hắn cũng không phải bị lá cây cứa thương, mà là bị vô số con cuốn chiếu khổng lồ cắn rách.

Chẳng qua sau khi hắn biến thành hình người thu nhỏ lại, miệng vết thương trên đùi voi nguyên bản rất lớn cũng thu nhỏ mà thôi.

Lại nói tiếp hình thú voi Ma-mυ"ŧ của hắn tuy rằng có hơi xấu, nhưng dùng vẫn khá tốt......

"Lát nữa trở về ta bôi thuốc cho ngươi." Hùng Dã nói.

Chu Tịch gật gật đầu, hắn thích Hùng Dã quan tâm mình. Đáng tiếc chính là, lễ vật hắn nguyên bản tính toán cho Hùng Dã, thế nhưng bị chính hắn không cẩn thận ăn luôn.

Chu Tịch âm thầm thở dài một hơi, sau đó đột nhiên ý thức được không đúng......

Sau khi ăn viên trái cây kia, hắn bắt đầu nhanh chóng chạy trốn, cả quá trình vẫn luôn sử dụng năng lượng trong cơ thể, còn dùng năng lượng đó để chữa trị miệng vết thương, khôi phục dị năng và tinh thần lực.

Khi đó, hắn chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể phảng phất lấy không hết dùng không cạn. Mà bây giờ sau khi dừng lại, không tiếp tục sử dụng luồng năng lượng này......

Dị năng và tinh thần lực của hắn đều đã khôi phục, không cần tiêu hao năng lượng. Cố tình năng lượng trong cơ thể còn thừa quá nhiều, có vẻ vượt quá giới hạn, ở trong thân thể hắn bắt đầu đấu đá lung tung!

Chu Tịch hé miệng, phun ra một búng máu.

Hùng Dã còn đang quan tâm xem xét vết thương trên đùi Chu Tịch thì bị máu tưới lên đầy đầu.

"Chu Tịch ngươi làm sao vậy?" Hùng Dã hoảng sợ: "Ngươi không sao chứ?"

"Ta không có việc gì." Chu Tịch nói, nhắm hai mắt lại, thu toàn bộ tinh thần lực vào trong cơ thể, bắt đầu hấp thu năng lượng trong cơ thể của mình.

Luồng năng lượng này quá bá đạo, nếu như hắn không thể hấp thu được nó, thân thể này sẽ bị luồng năng lượng căng hỏng!

Loại đồ vật như thiên tài địa bảo quả nhiên không phải dễ lấy.

Chẳng qua lúc này, Chu Tịch ngược lại cảm thấy may mắn vì người ăn trái cây này không phải Hùng Dã.

Tuy rằng hắn bề ngoài thoạt nhìn rất yếu, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, thân thể của hắn kỳ thật còn cường tráng hơn Hùng Dã nhiều. Lúc này nếu đổi thành Hùng Dã, e là đã hộc máu không ngừng rồi.

Mà hắn dùng tinh thần lực giúp Hùng Dã hấp thu năng lượng, tổng so với hắn dùng tinh thần lực giúp chính mình hấp thu năng lượng còn khó hơn.

Chu Tịch rốt cuộc bất chấp mọi thứ xung quanh, toàn thân toàn tâm hấp thu luồng năng lượng kia.

Hùng Dã lúc này lại vô cùng lo lắng. Chu Tịch tuy rằng nói "không sao", nhưng nhắm mắt lại lập tức bất động...... Chu Tịch không phải là bị nội thương chứ? Bằng không làm sao lại đột nhiên hộc máu?

Tới lúc này rồi, Hùng Dã nơi nào còn lo lắng xem xét chút vết thương nhỏ trên tay trên đùi Chu Tịch? Y bế Chu Tịch lên lập tức chạy về bộ lạc.

Tốc độ của Hùng Dã vô cùng nhanh, chưa đến chốc lát đã ôm Chu Tịch về bộ lạc, trực tiếp tới huyệt động của tư tế.

Những người cùng đội săn thú với y đang xử lý con mồi, nhìn thấy Hùng Dã ôm Chu Tịch trở về, đều hơi giật mình: "Chu Tịch làm sao vậy?"

"Hùng Dã sao lại ôm Chu Tịch trở lại?"

"Chu Tịch có phải bị thương hay không?"

"Cả người Chu Tịch lành lặn, làm gì có chỗ nào bị thương?"

......

Mọi người ngay từ đầu hoài nghi Chu Tịch bị thương, lúc này, đột nhiên có người nói: "Vừa rồi lúc bọn họ lại đây, ta ngửi được trên người Hùng Dã có mùi máu tươi, còn có mùi của Chu Tịch." Mùi của Chu Tịch trên người Hùng Dã còn rất đậm, mùi máu tươi cũng không che dấu nổi!

Người trong bộ lạc: "......"

Người trong bộ lạc gần như tất cả đều đã thức tỉnh hình thú, trong số bọn họ có vài người khứu giác cực kì nhạy, có vài người thị lực rất tinh, mà bây giờ......

"Hùng Dã và Chu Tịch có phải ở dã ngoại...... Khụ khụ!"

"Chắc vậy rồi, trên người Hùng Dã có mùi của Chu Tịch."

"Trên đùi và cánh tay Chu Tịch có mấy vết thương, là do lúc ở trên mặt đất...... Bị lá cây cứa vào đúng không?"

"Chu Tịch mỗi ngày đều bọc rất nhiều da thú trên người, nhưng hôm nay lại chỉ có một mảnh lá cây......"

"Quần áo của hắn bị Hùng Dã xé rách?"

......

Người trong bộ lạc gần như ngay lập tức khẳng định một sự kiện -- Hùng Dã và Chu Tịch, hẳn là ở bên ngoài đánh dã chiến.

Hơn phân nửa còn rất kịch liệt.

Nếu không phải như vậy, bọn họ làm sao thành thế kia?

Còn việc Chu Tịch bị Hùng Dã ôm trở về...... Hùng Dã khoẻ như vậy, có lẽ không cẩn thận khiến Chu Tịch bị thương......

Xôn xao một trận, còn có nữ nhân mang vẻ cực kỳ hâm mộ nói: "Không biết ở bên Hùng Dã là cái cảm giác gì...... Hẳn là rất thoải mái?"

Ngay lập tức có nam nhân nói: "Kỳ thật ta rất lợi hại! Ngươi có muốn cùng ta thử xem hay không?"

Người trong bộ lạc cười ầm, lại tiếp tục bận bịu.

Cũng chính là lúc này, đội ngũ Hùng Hà bắt được Tiết Hung Ngô Công đã trở lại.

Nhìn thấy cảnh tượng bội thu trong bộ lạc, Hùng Hà rất vui mừng: "Các ngươi bắt được nhiều con mồi thật...... Hùng Dã đâu?"

Nghe Hùng Hà hỏi Hùng Dã, ngay lập tức có người nói: "Tộc trưởng, Hùng Dã làm Chu Tịch bị thương, y đưa Chu Tịch tới chỗ tư tế rồi." Người nọ trong lúc nói còn làm ra một cái mặt quỷ, ý tứ là gì ai cũng đều rõ ràng.

Càng đừng nói mọi người chung quanh còn sôi nổi ồn ào, sinh động như thật kể lể về cảnh tượng lúc trước.

Sư Lệ vừa trở về bộ lạc cất đồ rồi định đi tắm, vừa nghe được rõ ràng tức khắc như bị sét đánh: "Các ngươi nói cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cuốn chiếu và rết thật không dễ phân biệt, các nhà khoa học ngay từ đầu cũng nhầm cuốn chiếu với con rết. Đại gia hoả được gọi là Tiết Hung Ngô Công thời tiền sử kỳ thật là cuốn chiếu......