Edit: Tagoon
Hùng Dã muốn tắm lâu một chút, cố tình Chu Tịch rất nhanh đã giúp y gội sạch đầu: "Chúng ta trở về đi."
Hai người về đến bộ lạc, Hùng Hà bọn họ cũng đã trở lại.
Con mồi đội ngũ của Hùng Hà lần này bắt được không tính là ít, nhưng lại không lớn bằng của Hùng Dã bắt được. Nhưng dù là vậy mọi người cũng vẫn rất vừa lòng.
Hôm nay là ngày bội thu khó gặp, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Những người là thân nhân của thành viên tử vong trong đội đổi muối, tuy còn thương tâm nhưng cũng dần bắt đầu xuất hiện nét cười.
Khủng long ăn cỏ sống thành đàn ngay từ đầu nhìn thấy khủng long ăn thịt sẽ hoảng loạn chạy trốn. Nhưng khi khủng long ăn thịt săn được một trong số bọn chúng, chúng sẽ ngừng chạy sau đó tiếp tục vui vẻ thoải mái ăn uống xung quanh khủng long ăn thịt.
Người của bộ lạc Đại Hùng sẽ không như vậy. Nhưng ở trong hoàn cảnh tương tự, bọn họ cũng sẽ không vì tộc nhân đã chết mà thương tâm quá lâu.
"Hôm nay mỗi một chiến sĩ đều có thể được phân đến mấy chục cân thịt."
"Cho dù là người của đội thu thập, khẳng định cũng có thể được phân không ít."
"Khôi giáp của Quái Chủy long hẳn là có thể đổi được rất nhiều muối!"
......
Người trong bộ lạc vừa bàn tán vừa chia nhỏ thịt khủng long ra, làm cho người mình đầy mùi máu tươi, thậm chí còn có người vỗ bộ ngực triển lãm vết máu trên người cho người khác, nói cho họ biết mình đã săn như thế nào.
Trong đó cũng có Hùng Bạch.
Chu Tịch nhìn một đại cô nương như Hùng Bạch lại làm như vậy, cảm thấy đôi mắt hơi cay cay.
Đương nhiên, người khác hiển nhiên là không cảm thấy như vậy, một vài chàng trai thậm chí bởi vậy mà càng thêm thích Hùng Bạch.
Ở trong hoàn cảnh này, Chu Tịch rất sạch sẽ và Hùng Dã đã tắm rửa thoạt nhìn không hoà hợp. Một vài người vốn đang hưng phấn có ý định chào hỏi Hùng Dã, muốn vỗ vài cái lên bả vai Hùng Dã đều ngượng ngùng xuống tay với y.
Cũng chỉ có Hùng Kỳ là đi tới: "Hùng Dã, ngươi hôm nay thật lợi hại, vậy mà lại bắt được Quái Chủy long! Còn nữa, ngươi thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, không giống người thường!"
Hùng Dã bị khen đến phát ngượng, Chu Tịch thì hơi cạn lời -- Sao hắn lại cảm thấy, Hùng Kỳ có xu thế sẽ phát triển trở thành vua nịnh nọt vậy nhỉ?
May mắn, Hùng Hà ngắt loief Hùng Kỳ đang khen ngợi đến thao thao bất tuyệt: "Các ngươi đều tới bờ sông tắm rửa đi! Người đầy máu còn ra thể thống gì? Cả mấy cái nội tạng đó cũng cầm đi rửa sạch! Rửa xong rồi ta lập tức phân thịt!"
"Dạ, tộc trưởng!" Mọi người lớn tiếng đáp lại, vui rạo rực đi tới bờ sông tắm rửa.
Hai người Hùng Dã và Chu Tịch thì mang thu hoạch của bọn họ vừa rồi về sơn động -- Hùng Dã lấy thân làm mồi, bắt được vài con cá ăn thịt người.
Loại cá này được gọi là cá ăn thịt người nhưng kỳ thật cũng không thể ăn người, dù sao chúng không được lớn cho lắm.
Chỉ là chúng rất nhạy cảm với mùi máu tươi. Nếu như có người mang theo miệng vết thương xuống nước, rất có khả năng sẽ bị chúng vây quanh rồi hung hăng cắn cho một ngụm.
Ách...... Nếu có người bị thương nặng còn rơi vào trong sông, bị bọn chúng ăn sạch sẽ cũng không kỳ quái.
"Loại cá ăn thịt người này ăn khá ngon, có một lần ta xuống nước bắt cá vừa lúc trên đùi có thương tích, có vài con xông về phía ta, sau đó đều bị ta bắt sạch, ăn no nê một bữa!" Hùng Dã kể cho Chu Tịch chuyện hồi nhỏ của mình. Lúc ấy y cực kỳ cực kỳ đói bụng, lại không bắt được cá. Còn đang phát sầu thì không ngờ lại có cá ăn thịt người mắc câu!
Sau đó y còn nghĩ ra một loại biện pháp tốt để bắt cá ăn thịt người, chính là mang theo mùi máu tươi đi tắm rửa dưới sông.
Đáng tiếc bây giờ cá ăn thịt người ngày càng ít đi......
Hùng Dã nói ra thực vui vẻ, giống như đây là một chuyện cực kì hay ho, nhưng Chu Tịch lại cảm thấy đau lòng.
Hùng Dã khi đó hẳn là còn rất nhỏ, sẽ vì một miếng ăn mà bận rộn......
Trải qua mạt thế, kỳ thật Chu Tịch lúc đầu vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của người trong bộ lạc khá tốt. Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu cảm thấy Hùng Dã đáng thương.
Ý thức được điều này, Chu Tịch nhịn không được cười cười.
Hùng Dã thấy Chu Tịch cười, càng thêm vui vẻ, tiếp tục nói về cá ăn thịt người, vừa nói vừa đi bộ về khe núi, chờ phân thịt.
Đang nói, tư tế gọi y lại: "Hùng Dã."
"Tư tế gia gia, có việc sao?" Hùng Dã hỏi.
"Có việc." Tư tế nói: "Ngươi cho Hùng Kỳ ăn thảo dược gì? Sao lại thần kỳ như vậy?"
Hôm nay Hùng Kỳ vẫn luôn thay đổi mọi cách để khen Hùng Dã, tư tế đương nhiên cũng đã nghe được, sau đó bèn bắt đầu tò mò: "Chẳng lẽ ngươi tìm được Thần Thú quả trong truyền thuyết rồi?"
Làm học trò của tư tế đời trước, tư tế biết không ít chuyện bên ngoài, cũng biết trên thế giới này có một vài loại thực vật thần kỳ, tỷ như Thần Thú quả.
Nghe nói, Thần Thú quả là một loại trái cây nhỏ toàn thân đỏ rực, chỉ cần ăn xong một quả là thực lực có thể tăng lên trở thành Thú Vương.
Tuy rằng tư tế chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng ông đối với tất cả những điều mà tư tế đời trước nói đều không chút nghi ngờ, tin tưởng vững chắc trên thế giới này có Thần Thú quả tồn tại.
Nghe nói đó là món quà Thần Thú để lại cho thú nhân.
"Không phải, ta sao có thể có Thần Thú quả." Hùng Dã đã từng nghe tư tế kể về truyền thuyết Thần Thú, lúc này nói: "Thứ ta cho Hùng Kỳ là một loại thảo dược rất bình thường."
Hùng Dã nói, nhìn về phía Chu Tịch.
Chu Tịch nói: "Đó kỳ thật là một loại thảo dược ăn vào có thể giúp người ngủ ngon. Khi còn nhỏ mỗi khi ta quấy khóc, mẹ ta thường cho ta ăn thứ này."
"Còn có loại thảo dược như vậy?" Tư tế kinh ngạc.
"Có." Chu Tịch nói: "Loại thảo dược này sau khi ăn sẽ ngủ rất say. Ngủ ngon, thân thể tự nhiên sẽ khoẻ lại...... Ta và Hùng Dã đều từng ăn. Hùng Kỳ nói hắn đau đến không ngủ nổi, ta bèn cho hắn ăn một chút."
Tư tế bừng tỉnh đại ngộ.
Ông cũng hết cách với vết thương của Hùng Kỳ, thấy Hùng Kỳ sau một đêm đã tốt hơn rất nhiều, còn tưởng rằng Hùng Dã cho hắn ăn bảo bối gì, không nghĩ tới chỉ là một ít thảo dược giúp hắn ngủ...... "Loại thảo dược này bộ dáng ra làm sao? Có thể cho ta nhìn thử không?"
"Số thảo dược còn lại ta đã đưa hết cho Hùng Kỳ rồi." Chu Tịch nói.
"Ta lập tức đi tìm hắn đòi!" Tư tế nói.
Chu Tịch đương nhiên sẽ không ngăn cản. Thấy tư tế đi rồi, hắn xoay người nhìn về phía Hùng Dã: "Thực xin lỗi, lúc trước chưa được sự đồng ý của ngươi đã cho ngươi ăn thảo dược như vậy......"
"Sao ngươi lại phải xin lỗi, ngươi là vì muốn tốt cho ta mà!" Hùng Dã một chút cũng không cảm thấy Chu Tịch cho mình ăn thảo dược có gì không đúng: "Chẳng trách lúc trước ta ngủ ngon đến như vậy! Hoá ra là ăn thảo dược. Ngủ ngon thân thể khoẻ mạnh thật sự rất có đạo lý. Gần đây thân thể ta vô cùng tốt, có nên đi tìm thêm ít thảo dược trở về ăn hay không?"
"Không cần, ngươi gần đây không ăn cũng ngủ rất ngon." Chu Tịch nói.
"Điều này cũng đúng, ta vẫn luôn ngủ rất ngon, kỳ thật không cần phải ăn mấy thứ này." Hùng Dã vừa định nói Chu Tịch cho mình ăn thảo dược như vậy có hơi lãng phí, đột nhiên lại nghĩ đến, lúc ấy Sư Lệ muốn chia tay với y, y ngay từ đầu đã khó chịu đến không ngủ được.
Sau đó Chu Tịch bắt đầu cho y ăn, y mới bắt đầu ngủ thật say.
Chu Tịch quả là một lòng hướng về y...... Hùng Dã hơi cảm động.
Chu Tịch: Gấu nhỏ thật dễ dụ. Cũng đúng thôi, ngay cả tư tế trong bộ lạc cũng dễ gạt như vậy chứ đừng nói gấu nhỏ......
Trong lúc Chu Tịch và Hùng Dã nói chuyện, tư tế đã tìm đến chỗ Hùng Kỳ, muốn Hùng Kỳ giao ra thảo dược Hùng Dã cho hắn.
Hùng Kỳ vô cùng tôn kính tư tế, rất nhanh đã đưa thảo dược cho tư tế xem, lại nói: "Tư tế, đây nhất định là một loại thảo dược cực kỳ trân quý, hiệu quả đặc biệt tốt."
Tư tế nhìn liếc mắt nhìn Hùng Kỳ một cái, nói: "Đúng vậy, đây là một loại thảo dược vô cùng trân quý, từ trước tới nay ta chưa từng nhìn thấy. Thần Thú tại thượng, Hùng Dã nguyện ý đưa thảo dược cho ngươi, thật sự đối với ngươi vô cùng tốt."
Vừa mới ăn mật ong của Hùng Dã, tư tế không ngại ở trước mặt Hùng Kỳ nói lời hay về Hùng Dã, khiến Hùng Kỳ càng thêm cảm kích Hùng Dã.
Mà điều này đối với Hùng Kỳ cũng có chỗ lợi. Hùng Dã về sau hơn phân nửa sẽ là tộc trưởng bộ lạc, Hùng Kỳ nếu như vẫn chướng mắt Hùng Dã giống như trước, với hắn mà nói là bất lợi.
Hùng Kỳ vốn đã rất cảm kích Hùng Dã, nghe tư tế nói xong lại càng thêm cảm kích.
Sư Lệ nhìn thấy Hùng Kỳ đi lại như thường, nhịn không được nhíu mày.
Gã nhớ rõ, đời trước khi Hùng Kỳ đổi muối trở về cũng bị thương. Sau đó hắn không để ý đến thương thế của mình, cứ đi săn thú như bình thường rồi chẳng hiểu sao cả người lại lệch đi, sức chiến đấu giảm sút......
Hùng Kỳ phế, Hùng Hà lại chết, sau mới đến lượt gã làm tộc trưởng.
Nhưng sao Hùng Kỳ bây giờ vẫn còn khoẻ mạnh như vậy?
Gã lúc ấy đánh mấy lần vào miệng vết thương của Hùng Kỳ, Hùng Kỳ rõ ràng hẳn là phải bị thương nghiêm trọng hơn đời trước mới đúng!
Sự tình đã xảy ra biến hóa, hết thảy điều này khiến Sư Lệ cảm thấy nôn nóng. Hùng Kỳ lúc này lại chạy tới nói chuyện với Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị thiếu chút nữa thì chết lại được cứu sống, hắn cảm thấy mình và Ngưu Nhị có rất nhiều điều để nói.
Nếu không phải buổi sáng hôm nay Ngưu Nhị vẫn luôn ở trong huyệt động không ra, hắn e là đã sớm cùng Ngưu Nhị tâm sự một phen.
Sau lần trò truyện này...... Hùng Kỳ biết được thảo dược mà mình ăn, Ngưu Nhị cũng từng ăn.
Ngưu Nhị khi đó bị thương nghiêm trọng hơn hắn nhiều. Thương thế của hắn sẽ làm hắn mất đi sức chiến đấu, Ngưu Nhị khi đó...... Tất cả mọi người đều cho rằng Ngưu Nhị sẽ chết.
Kết quả, hắn không hề mất đi sức chiến đấu, Ngưu Nhị cũng không chết.
Hết thảy điều này khẳng định đều là nhờ vào Hùng Dã, là nhờ thảo dược Hùng Dã cho.
Hùng Kỳ càng cảm kích Hùng Dã hơn. Nghe hắn nói như vậy, Ngưu Nhị vốn đã rất cảm kích Hùng Dã giờ cũng cảm động đến lệ nóng doanh tròng. Chỉ là Ngưu Nhị không giỏi ăn nói, không làm được như Hùng Kỳ nơi chốn khen Hùng Dã.
Nhưng dù vậy, Ngưu Nhị cũng đã hạ quyết tâm về sau nhất định phải báo đáp Hùng Dã thật tốt.
Hùng Kỳ khen Hùng Dã một hồi, Hùng Hà bắt đầu phân thịt.
Mỗi một chiến sĩ đều được phân không ít thịt, ngay cả Hùng Kỳ và Ngưu Nhị cũng được phân cho không ít. Hùng Hà còn nói: "Các ngươi dưỡng thương cho thật tốt. Chờ vết thương lành thì tiếp tục tham gia săn thú."
Hùng Kỳ và Ngưu Nhị liên tục gật đầu, hai người hạ quyết tâm buổi tối phải ăn cho thật no, sau đó ngủ một giấc say sưa.
Thương của bọn họ hình như chỉ cần ngủ là có thể lành lại.
Hùng Hà tốn không ít thời gian mới chia xong thịt. Bởi vì hôm nay nhiều thịt, thu hoạch của đội thu thập bèn không phân chia, trực tiếp nấu một nồi to cho mọi người ăn tùy ý.
Lúc này, người phụ trách đội thu thập tìm được cơ hội, nói với Hùng Hà: "Tộc trưởng, Chu Tịch trước kia ở trong đội thu thập làm việc đều không nghiêm túc, hôm nay lại càng dứt khoát không muốn đi theo chúng ta thu thập. Hắn làm vậy không xứng đáng được chia đồ ăn."
Người không muốn cống hiến cho bộ lạc đều sẽ bị toàn bộ bộ lạc khinh thường! Đến lúc đó có lẽ ngay cả Hùng Dã cũng sẽ chướng mắt Chu Tịch!
Người phụ trách đội thu thập muốn nhìn xem trò hay của Chu Tịch.
Nhưng mà......
Hùng Hà nói: "Ta vốn dĩ đã không chia đồ ăn cho Chu Tịch. Trước kia lúc phân thịt, Chu Tịch thường xuyên không tới chỗ ta lấy thịt, hôm nay cũng nói thẳng là từ bỏ."
Người phụ trách đội thu thập: "......" Còn có thể làm như vậy?
Hùng Hà lại nói: "Hùng Dã đã nói với ta về chuyện của Chu Tịch. Chu Tịch không thức tỉnh ra hình thú, làm chuyện gì cũng chậm, thân thể còn không tốt. Về sau hắn muốn tham gia thu thập thì cứ cho hắn đi, hắn không muốn đi thì thôi...... Dù sao có Hùng Dã nuôi."
"Tộc trưởng, sao có thể như vậy được? Trong bộ lạc có quy củ!" Người phụ trách đội thu thập bất mãn.
"Sao lại không thể như vậy? Lúc trước Chu Tịch cả ngày ở trong huyệt động ngây ngốc, còn không phải là như vậy? Chẳng qua khi đó Chu Tịch được mẹ hắn nuôi, bây giờ thì là Hùng Dã." Hùng Hà nói: "Đây là việc không ngại."
Người không thể làm việc nhưng vẫn luôn lấy đồ ăn trong bộ lạc có rất nhiều, kỳ thật không chỉ mỗi mình Chu Tịch. So với người khác, Chu Tịch như vậy thật sự đã quá tốt rồi!
Người phụ trách đội thu thập: Thật sự quá mức làm người đố kỵ!
Chuyện của Chu Tịch, Hùng Dã xác thật đã đề qua với Hùng Hà. Nguyên nhân gây ra chính là Chu Tịch nói hắn không làm được quá nhiều nhiệm vụ thu thập, ban ngày không muốn đi theo thu thập.
Hùng Dã kỳ thật không tán thành chuyện như vậy. Y vẫn luôn cảm thấy mặc kệ là ai đều hẳn là nên nỗ lực tự nuôi sống chính mình, bằng không liền quá vô dụng.
Nhưng đổi thành Chu Tịch, y lại cảm thấy Chu Tịch trắng trắng mềm mềm như vậy, bắt hắn đi làm việc vất vả thì không tốt lắm.
Chu Tịch ăn thật sự rất ít, còn không thích ăn thịt khủng long. Thịt Hùng Hà phân cho người của đội thu thập bọn họ, hắn lại càng một miếng cũng không chạm vào. Nếu như vậy, Chu Tịch không lấy thịt của bộ lạc, kỳ thật cũng chẳng sao cả...... Vậy không bằng chẳng đi thu thập.
Dù sao có y nuôi Chu Tịch.
Nuôi Chu Tịch thật sự rất nhẹ nhàng. Lúc trước Sư Lệ nói rất lợi hại không cần y nuôi, nhưng trên thực tế thịt khi đó y cho Sư Lệ ăn còn hơn rất nhiều so với hiện tại cho Chu Tịch.
Nghĩ vậy, Hùng Dã dứt khoát đi tới mở lời với Hùng Hà.
Chẳng qua, tuy rằng làm như vậy, Hùng Dã rốt cuộc vẫn phải nói lời thấm thía với Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi vẫn cần phải học cách giao tiếp cùng người khác. Trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu như ngày nào đó ta xảy ra ngoài ý muốn......" Kỳ thật Chu Tịch cũng biết thu thập, nhưng y chỉ sợ Chu Tịch có quan hệ không tốt với người trong bộ lạc......
"Ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Chu Tịch kiên định nói. Hùng Dã ở phụ cận săn thú thì thôi, nhưng nếu như đi làm nhiệm vụ tương đối nguy hiểm như đổi muối linh tinh, hắn khẳng định sẽ đi theo.
Mặt khác, hắn sẽ nghĩ cách tăng thực lực cho Hùng Dã.
Hùng Dã nghe Chu Tịch nói vậy, đắc ý ưỡn ngực -- Chu Tịch tin tưởng y như vậy, y về sau nhất định không thể khiến Chu Tịch thất vọng.
Chia thịt xong, người khác đều ở lại khe núi nướng thịt ăn, Hùng Dã và Chu Tịch thì trở về sơn động của bọn họ.
Hôm nay Hùng Dã phải săn thú, Chu Tịch lười đi nhặt củi, hai người như cũ không có củi đốt. Nhưng đám trẻ trong bộ lạc nhặt rất nhiều cho bọn họ nên bọn họ cũng không thiếu.
Tới sơn động, ở ngoài cửa nhóm lửa, Chu Tịch bắt đầu làm canh cá cho mình, Hùng Dã thì bắt đầu nướng thịt.
Ở trong sơn động nướng thức ăn kỳ thật rất không tiện. Cho dù bọn họ đã đốt lửa trên đài cao trước cửa động nhưng vẫn có không ít khói bay vào trong. Có đôi khi một trận gió thổi tới, sơn động thậm chí sẽ ngập ngụa trong khói mù.
Lúc trước, ỷ vào mình có tinh thần lực, chịu ảnh hưởng không lớn, Chu Tịch cũng lười quan tâm, bây giờ lại bắt đầu cân nhắc muốn mở rộng cái đài ra một chút, cải tạo lại sơn động.
Một thứ nữa chính là thức ăn. Đồ ăn hiện tại của bọn họ quá đơn điệu, Chu Tịch cảm thấy có thể làm chút gì khác để ăn, tỷ như thử làm ít nước chấm, ngâm ít dưa muối gì đó.
Dưa muối có rất nhiều chủng loại, không chỉ ăn ngon, dùng để hầm thịt chưng thịt gì đó cũng có một phen phong vị khác biệt.
Đáng tiếc chính là mấy thứ này đều cần nhiều muối, cố tình muối trong bộ lạc lại không đủ.
Chu Tịch vốn không muốn quản quá nhiều, bây giờ lại phát hiện, những chuyện cần mình phải hao tâm tổn sức thật đúng là không ít.
Nhưng cũng không còn cách nào, muốn được sống sung sướиɠ thoải mái, tổng không có khả năng không chút nhọc lòng......
Cá ăn thịt người xác thật ăn khá ngon, nhưng lần nào cũng nấu trong nước, trừ bỏ muối thì không còn gia vị nào khác, ăn nhiều cũng cảm thấy thực bình thường.
Chu Tịch có chút tưởng niệm quả ớt, đáng tiếc hắn không tìm được ở xung quanh bộ lạc.
Ăn xong cơm tối thời gian còn sớm, Chu Tịch bèn nghe Hùng Dã kể về chuyện hôm nay.
Hùng Dã hứng thú bừng bừng nói rất nhiều, kể xong những chuyện hôm nay mình gặp được, lại hỏi Chu Tịch: "Ngươi thì sao? Ngươi hôm nay làm cái gì?"
"Ta ở xung quanh bộ lạc tìm chút thực vật có thể ăn." Chu Tịch nói, sau đó lấy ra một cây cỏ đút cho Hùng Dã: "Ăn đi."
Hùng Dã hơi bất đắc dĩ nuốt vào, Chu Tịch cực kỳ thích cho y ăn cỏ!
Y không thích mùi vị cỏ, nhưng đây là một mảnh tâm ý của Chu Tịch, ăn thì ăn.
Hùng Dã sau khi ăn một ít cỏ, Chu Tịch bảo y đi ngủ.
Cỏ hắn cho Hùng Dã ăn đều chứa đựng năng lượng, Hùng Dã đi ngủ sớm một chút, hắn cũng dễ giúp Hùng Dã chải vuốt những năng lượng đó hơn.
Hai người đóng cửa lại bắt đầu ngủ, Hùng Dã rất nhanh đã thϊếp đi. Thấy thế, Chu Tịch ngồi dậy, giúp y chải vuốt năng lượng trong cơ thể.
Chải vuốt chải vuốt...... Chu Tịch đối với việc phải như thế nào để Hùng Dã tự mình rèn luyện luồng năng lượng này cũng có chút ý tưởng.
Hắn không muốn phá hỏng chuỗi thức ăn trên thế giới này -- Nếu như khiến cho tất cả thú nhân đều trở nên cường đại, sinh thái của quả tinh cầu này có lẽ sẽ phải rơi vào thế diệt vong.
Nhưng làm Hùng Dã trở nên cường đại thì lại chẳng sao cả.
Chu Tịch đơn giản giúp Hùng Dã chải vuốt một chút rồi nằm lên chiếc giường của mình, chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà, hắn chỉ vừa mới ngủ đã bị đánh tỉnh -- Bên ngoài sơn động của hắn và Hùng Dã có một người tới.
Chu Tịch lập tức nhíu mày lại.
Hắn không quen bên cạnh có người. Kẻ này đột nhiên xuất hiện khiến hắn rất không vui.
Tinh thần lực lan ra bên ngoài, Chu Tịch lúc này mới phát hiện tới người là Sư Lệ. Mà Sư Lệ ở trước cửa động ngập ngừng một lúc, sau đó mới bắt đầu gõ cửa: "Hùng Dã!"
Tiếng của Sư Lệ không vang, nhưng Hùng Dã không ăn an thần thảo, Chu Tịch lại không hề cố tình dùng tinh thần lực trấn an y...... Y lập tức tỉnh dậy: "Ai?"
"Là ta." Sư Lệ nói.
Hùng Dã cau mày từ trên giường ngồi dậy, bất mãn mở cửa nhìn về phía Sư Lệ: "Ngươi tới làm cái gì?" Trời tối lắm rồi, Sư Lệ còn tới làm gì? Sẽ đánh thức Chu Tịch mất!
"Hùng Dã, thực xin lỗi." Sư Lệ nói.
Hùng Dã vẫn như cũ cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Ngươi nói cái này cho ta làm gì?"
"Hùng Dã, ta biết ta sai rồi, ta không nên đổi ý, không nên đến với Lang Âm...... Ta kỳ thật vẫn luôn thích ngươi, ta chỉ thích ngươi......" Sư Lệ đầy mặt sám hối.
Nếu gã nói như vậy sớm hơn mấy ngày, không chừng Hùng Dã còn có thể có chút cảm động, nhưng bây giờ: "Không sao hết, ta tha thứ cho ngươi." Y và Sư Lệ đã không còn gì, y hiện tại đã buông bỏ.
"Hùng Dã, ta biết ngay trong lòng ngươi còn có ta mà. Ngươi vẫn nguyện ý cùng ta ở bên nhau chứ?" Sư Lệ kích động nhìn Hùng Dã.
"Không muốn, ta muốn cùng Chu Tịch kết thành bạn lữ." Hùng Dã nói.
"Chu Tịch nhỏ yếu như vậy, ngươi xác định muốn cùng hắn kết thành bạn lữ?" Sư Lệ nói: "Hùng Dã, chỉ có ta mới là người thích hợp nhất với ngươi, chúng ta ở bên nhau đã lâu như vậy!"
"Ngươi nhỏ giọng một chút......" Hùng Dã không vui.
Sư Lệ không hề hạ thấp âm lượng: "Hùng Dã, chỉ cần ngươi cùng ta ở bên nhau, về sau sẽ có được vinh quang chí cao vô thượng, ngươi sẽ không hối hận!" Gã nói, lập tức định bước tới ôm Hùng Dã, hôn môi Hùng Dã.
Điều này ở trong trí nhớ của gã là chuyện bọn họ thường làm.
Nhưng cho tới bây giờ...... Bọn họ còn chưa từng thân mật như vậy, càng đừng nói lúc này, Hùng Dã đã vô cùng chán ghét Sư Lệ.
Hùng Dã bị hoảng sợ, theo bản năng dùng sức đẩy.
Năng lượng trong thân thể y còn chưa được hấp thu hoàn toàn, một đẩy này bất tri bất giác đã dùng ra tới, vậy mà lại khiến Sư Lệ đột ngột lảo đảo về phía sau, từ trên cái đài cao nhỏ hẹp trước cửa nhà y ngã xuống dưới.
Hùng Dã sửng sốt.
Vô cùng tức giận vừa định dùng tinh thần lực cho Sư Lệ một chút giáo huấn Chu Tịch: "......" Hắn nghe thấy "oạch" một tiếng, Sư Lệ hẳn là ngã rất nghiêm trọng?