Chương 25: Thắng

Edit: Tagoon

Người trong bộ lạc đều bắt đầu kích động.

Bọn họ rất thích xem người khác chiến đấu.

Hùng Dã và Sư Lệ là hai người mạnh nhất trong số những thanh niên trẻ tuổi, cuộc chiến giữa bọn họ lại càng thêm khiến người chờ mong.

"Sư Lệ và Hùng Dã có hình thú thật đẹp!"

"Qua một mùa đông, Hùng Dã vốn dĩ đã gầy đi nhiều, bây giờ lại béo!"

"Da lông của bọn họ thật bóng loáng, nếu như ta cũng được như vậy thì quá tốt!"

......

Có người nói về hình thú của Hùng Dã và Sư Lệ, cũng có người nói về sức chiến đấu của hai người.

"Các ngươi đoán ai sẽ thắng?"

"Ta cảm thấy là Hùng Dã. Hình thú của Hùng Dã rất lớn, sức cũng khoẻ."

"Cũng chưa chắc. Hình thú của Hùng Kỳ còn lớn hơn Hùng Dã, chẳng phải cũng bại dưới tay Sư Lệ sao?"

......

Trừ cái này ra, còn có người chú ý tới nguyên nhân gây ra sự kiện, Chu Tịch. Hùng Bạch chạy đến bên cạnh Chu Tịch: "Oa, Chu Tịch, ngươi làm thế nào mà lại có thể khiến cho Hùng Dã yêu thích ngươi?"

Hùng Bạch cảm thấy Chu Tịch quả thực chính là một tên họa thủy, nàng rất muốn học hỏi một chút xem làm cách nào để trở thành họa thủy.

Chu Tịch không nói gì, chỉ mải nhìn Hùng Dã, Hùng Bạch lại tiếp tục thúc giục: "Ê, ngươi mau nói cho ta đi, Hùng Dã vì sao lại thích ngươi mà không thích ta?"

Chu Tịch lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hùng Bạch: "Đại khái bởi vì ta là nam."

Hắn vô cùng chắc chắn một điều, đó chính là Hùng Dã chỉ thích nam.

Hùng Bạch: "......" Bỏ đi, nàng không làm họa thủy được rồi.

Lực chú ý của Chu Tịch rất nhanh trở về trên "chiến trường".

Hùng Dã và Sư Lệ mặt đối mặt gầm nhẹ mấy tiếng, sau đó Hùng Dã lập tức lao tới.

Tốc độ của gấu nâu bất kể thế nào cũng kém hơn sư tử. Sư Lệ lập tức nhảy ra, sau đó dùng phương pháp giống như khi chiến đấu với Hùng Kỳ -- Lợi dụng sự linh hoạt của mình né tránh công kích của Hùng Dã, sau đó lại tìm cơ hội tập kích Hùng Dã.

Hai bên cứ thế người tới kẻ lui, chiến đấu hừng hực.

Chu Tịch xem rất nghiêm túc, nhưng người chăm chú nhất trong lúc này tuyệt đối là Hùng Dã.

Từng quan sát trận chiến giữa Sư Lệ và Hùng Kỳ, biết Sư Lệ lợi hại, hiện giờ Hùng Dã không dám có chút lơ là.

Y tiến công mấy lần cũng chưa thể chạm tới Sư Lệ, bèn bình tĩnh lại, dứt khoát không động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Sư Lệ.

Y từng phân tích trận đấu kia của Hùng Kỳ và Sư Lệ, biết Hùng Kỳ sở dĩ sẽ thua, cùng với việc hắn bị Sư Lệ chọc giận có mối liên quan rất lớn.

Lúc ấy Sư Lệ chọc giận Hùng Kỳ, lại làm ra vẻ rất nhanh sẽ bị Hùng Kỳ đánh bại, khiến Hùng Kỳ chỉ mải đuổi theo đánh gã...... Cứ thế, sức lực của Hùng Kỳ bị hao hết không nói, còn bị Sư Lệ tìm đúng sơ hở, lặp lại công kích tại nơi bị thương.

Hùng Dã cảm thấy Hùng Kỳ khi đó không phải không có cơ hội thắng -- Nếu như Hùng Kỳ bình tĩnh, không lãng phí thể lực, biết bảo vệ mình thì hẳn sẽ có thể thắng.

Lúc này, y bèn trở nên vững vàng.

Hùng Dã không hề chủ động công kích mà chỉ phòng thủ, vài lần khiến Sư Lệ phải chủ động tấn công, bàn tay gấu cực lớn lập tức chụp tới.

Móng vuốt của Sư Lệ rất sắc, có thể dễ dàng xé rách da lông con mồi, hàm răng của gã cũng cực sắc nhọn, có thể dễ dàng cắn đứt cổ con mồi, những thứ này đều khiếm khuyết của Hùng Dã.

Nhưng sức lực của Hùng Dã tuyệt đối lớn hơn Sư Lệ rất nhiều.

Bị tay gấu của y chụp cho một chưởng...... Kể cả đám khủng long chân chim tận mấy trăm cân cũng có thể bị đập gãy xương sống!

Nhưng Sư Lệ quả thật rất linh hoạt. Hùng Dã có thể cảm giác được, tốc độ của Sư Lệ so với một tháng trước đã nhanh hơn một chút, thế cho nên luôn né tránh được công kích của y.

Hai bên trong lúc nhất thời giằng co.

Hùng Dã chỉ đứng yên một chỗ, Sư Lệ thì ở bên cạnh tùy thời tấn công...... Hùng Dã rất rõ ràng, như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực của Sư Lệ, mà Sư Lệ sức chịu đựng kỳ thật không tốt lắm.

Gầm nhẹ một tiếng, trong một đợt công kích của Sư Lệ, Hùng Dã bất ngờ nhào tới......

Người trong bộ lạc đều biết sức chiến đấu của Hùng Dã kém Hùng Kỳ. Rốt cuộc Hùng Dã chỉ vừa thành niên, hình thú còn chưa đủ lớn, kinh nghiệm cũng kém Hùng Kỳ rất nhiều.

Bởi vậy, khi y và Sư Lệ chiến đấu, đa số mọi người đều cho rằng Sư Lệ sẽ thắng.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Hùng Dã ngay từ đầu chỉ phòng thủ, vụng về trốn tránh, dường như đánh không lại Sư Lệ. Nhưng sau đó lại đột nhiên bạo khởi, cùng Sư Lệ triền đấu!

Một con gấu cùng một con sư tử, cứ thế đánh đến khó phân thắng bại.

Sư Lệ lúc trước chiến đấu với Hùng Kỳ không dùng miệng công kích, lúc này lại không ngừng cắn xé Hùng Dã, nhưng Hùng Dã cũng chẳng chút nào thua kém......

Chu Tịch biết, Hùng Dã sẽ thắng.

Tuy rằng con sư tử kia biết cách hấp thu năng lượng trong không khí, nhưng hắn đã cho Hùng Dã càng nhiều hơn.

Chu Tịch yên lòng, bắt đầu chú ý tình huống chung quanh, sau đó lập tức thấy người trong bộ lạc đều nhìn đến không chớp mắt, ngay cả tư tế cũng dẫn theo ba học trò của mình, ngồi ở cửa động ôm ống trúc mật ong quan sát hết sức chăm chú.

Lúc xem, lão thú nhân lớn tuổi này còn không quên dùng ngón tay dính mật ong ăn, cũng coi như lợi hại, chỉ là hơi bẩn chút......

Vừa nghĩ thế xong, Chu Tịch đã nhìn thấy Hùng Dã cắn Sư Lệ một cái.

Cũng hơi bẩn......

Chu Tịch tiếp tục chú ý tình huống trong sân, sau đó thấy Sư Lệ dần dần đã không có sức lực, mà Hùng Dã thì vẫn còn rất sung sức.

Sư Lệ thua.

Gấu nâu đè sư tử ở dưới thân, sư tử không cam lòng rống giận, lại bị gấu nâu cho một cái tát vào đầu.

"Hùng Dã thắng!"

"Ta biết ngay Hùng Dã lợi hại nhất mà!"

"không ngờ Hùng Dã lại thắng Sư Lệ, chẳng lẽ y còn lợi hại hơn cả Hùng Kỳ sao?"

"Cũng không hẳn...... Không phải Hùng Kỳ đã nói, hắn thua Sư Lệ là bởi vì bị thương sao?"

......

Có người trong bộ lạc bắt đầu hoan hô, đám trẻ trong bộ lạc càng nổi lên một trận hò hét gọi tên Hùng Dã: "Hùng Dã! Hùng Dã!"

Người lũ nhóc thích nhất trong bộ lạc chính là Hùng Dã!

Gấu nâu lắc lắc đầu, buông sư tử dưới thân, giơ một cánh tay vẫy vẫy về phía Chu Tịch, nhìn rất vui vẻ.

Sư Lệ lúc này lại cảm thấy vô cùng mất mặt.

Gã không ngờ mình sẽ thua.

Lần trước chiến đấu với Hùng Dã, gã cảm thấy mình thua cũng không kỳ quái. Khi đó gã vừa mới trọng sinh còn chưa kịp thích ứng thân thể, sân chiến đấu lại quá nhỏ hẹp, hơn nữa gã trong lòng có hổ thẹn với Hùng Dã...... Đương nhiên không thắng được.

Nhưng lần này, gã đã dùng hết toàn lực!

Khi chiến đấu với Hùng Kỳ, gã vẫn luôn không cắn, không phát huy ưu thế hàm răng của mình đến mức tận cùng. Nhưng lần này đấu với Hùng Dã, gã đã dùng tới hàm răng -- Chuyện cắn lên người Hùng Dã, dù sao gã cũng không đến mức không thể tiếp thu.

Kết quả lại vẫn như thế, gã vậy mà lại thua.

Rõ ràng đời trước lúc gã và Hùng Dã chiến đấu, hai người đều là ngang tài ngang sức!

Sư Lệ nằm giữa bùn đất trong khe núi, phát ra tiếng gầm trầm thấp, đã tức giận đến cực điểm.

Thời gian gã tu luyện vẫn quá ngắn! Nếu như cho gã thêm một chút thời gian, gã nhất định sẽ không thua!

Mọi người xung quanh đều đang hoan hô. Sư Lệ tràn ngập hận ý nhìn quét một vòng, từ trên mặt đất nhảy lên rồi chạy về sơn động. Mà lúc này, Hùng Dã định biến thành hình người.

"Đừng biến trở về." Chu Tịch ngăn cản Hùng Dã -- Nếu bây giờ Hùng Dã biến trở về là sẽ loã thể trước mặt cả bộ lạc ......

Hùng Dã nghe Chu Tịch nói vậy, còn đang cảm thấy khó hiểu thì Chu Tịch lại xoa lên đầu chú gấu nâu bự con: "Ta thích hình dạng này của ngươi."

Hùng Dã vui vẻ cọ cọ lên bàn tay Chu Tịch.

Y cũng thích hình thú của mình, trong bộ lạc có rất nhiều người thích hình thú của y. Nhưng lúc trước Sư Lệ không quá thích nó, luôn nói hình thú của y quá lớn, không thể ôm nổi.

Bây giờ Chu Tịch nói thích, thật sự là quá tốt.

"Chúng ta trở về sơn động thôi." Chu Tịch nói.

Gấu nâu gật gật đầu, dùng móng vuốt cầm phần thịt đã nướng chín nhưng chưa ăn của bọn họ -- Thịt này rất nặng, không bắt Chu Tịch phải cầm.

Chu Tịch nghe vậy, nhặt tấm da thú vây quanh hông rơi xuống khi Hùng Dã biến thành hình thú, nhẹ nhàng đi theo phía sau gấu nâu trở về.

Người chung quanh thấy một màn như vậy đều cực kỳ hâm mộ.

"Ta lúc trước đã nói Chu Tịch tốt số, không nghĩ tới vận may của hắn lại lớn đến như vậy!"

"Hùng Dã sao có thể thích hắn!"

"Sớm biết thế ta đã nói chuyện với Hùng Dã nhiều hơn rồi......"

......

Rất nhiều người đều hâm mộ Chu Tịch, Sư Lệ đã về tới huyệt động của Lang Âm lại hận không thể xé xác Chu Tịch ra cho rồi. Cuối cùng, vẫn là chuyện Chu Tịch có cha là Thú Vương mới khiến gã bình tĩnh lại được.

Hôm nay gã không nên tìm Hùng Dã nói chuyện, nếu không phải như vậy thì Hùng Dã cũng sẽ không cầu hôn Chu Tịch.

Nhưng mọi chuyện đã định, không còn kịp nữa rồi!

Sư Lệ ảo não không chịu nổi, còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn cản Hùng Dã đến với Chu Tịch thì Lang Âm quay trở lại.

Sư Lệ cảm thấy mất mặt, Lang Âm cũng cảm thấy mất mặt.

Người không có bạn lữ trong bộ lạc thích đến với ai, thích sinh con với ai đều là tùy ý. Nhưng một điều chắc chắn là chỉ cần dọn đến ở cùng, như vậy trước khi có con bọn họ sẽ không ở bên người khác.

Đặc biệt là nam nhân, sau khi dọn đến ở cùng với nữ nhân thì bọn họ sẽ canh phòng nghiêm ngặt tuyệt đối, không cho nam nhân khác tới gần nữ nhân của mình, sau đó mỗi ngày cày cấy trên người nữ nhân, dùng điều này để bảo đảm đứa con được sinh ra là của hắn.

Mà sau khi đứa nhỏ hạ sinh, bọn họ tuy rằng có khả năng rất lớn sẽ tách ra, nhưng giai đoạn đầu nam nhân trên cơ bản đều sẽ trợ giúp chút ít cho hai mẹ con, còn người mẹ sẽ nuôi nấng đứa bé đến ít nhất ba tuổi.

Đương nhiên cũng có một vài nữ nhân không muốn ở cùng với một nam nhân cố định, thích tự mình nuôi nấng con cái, hoặc là không muốn sinh con mà chỉ có nhu cầu, vậy thì các nàng có thể ngủ cùng rất nhiều nam nhân......

Lang Âm có tính toán sinh con nhưng lại không định một mình nuôi nấng đứa bé. Cho nên hồi đó nàng đã trực tiếp mời Sư Lệ đến ở cùng mình.

Hai người tương đương với xây dựng một gia đình, kế tiếp là sinh một đứa con.

Kết quả hành vi của Sư Lệ lại khác biệt hoàn toàn với nam nhân trong bộ lạc!

Ngay từ đầu Sư Lệ đối xử không tốt với Lang Âm, chỉ biết ngủ, nàng đã rất bất mãn. Sau khi Sư Lệ đánh thắng Hùng Kỳ, cách nhìn của nàng về Sư Lệ mới tốt lên.

Kết quả hôm nay, Sư Lệ vậy mà lại chạy tới quản chuyện Hùng Dã muốn ở bên ai!

Gã rõ ràng vẫn còn thích Hùng Dã!

Lang Âm vừa trở lại thì nhìn thấy một con sư tử rất lớn nằm giữa huyệt động của mình.

Nàng giận sôi máu: "Sư Lệ, ngươi đi ra ngoài ngay cho ta, ta không sinh con với ngươi nữa!"

Nàng tình nguyện tìm người có thực lực kém cũng không tìm Sư Lệ!

"Ngươi có ý gì?" Sư Lệ biến thành hình người, phẫn nộ nhìn Lang Âm.

"Ta bảo ngươi đi ra ngoài!" Lang Âm nói.

"Ta đánh thua, ngươi bèn lập tức muốn đuổi ta đi?" Sư Lệ cảm thấy mình quả thật đã nhìn thấu Lang Âm!

Gã thắng Hùng Kỳ, Lang Âm bày ra sắc mặt tốt. Gã thua, Lang Âm lập tức liền trở mặt không nhận người.

Con ả này...... A!

"Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được, ngươi đi ra ngoài ngay cho ta." Lang Âm nói. Lang Âm thật sự không phải bởi vì Sư Lệ thua mà ghét bỏ Sư Lệ, hồi trước lúc nàng biểu đạt hảo cảm với Sư Lệ, Sư Lệ vừa mới bị Hùng Dã đánh xong!

Điều nàng chán ghét chính là Sư Lệ chẳng để nàng vào mắt!

Sư Lệ làm vậy căn bản là không giống như muốn sinh con cùng nàng...... Người này nhận lời ở bên cạnh nàng là vì muốn ở chỗ của nàng, bắt nàng phải hầu hạ đúng không?

Nếu nàng tìm một người khác thực lực kém hơn Sư Lệ cùng chung sống, khẳng định so với hiện tại còn tốt hơn nhiều! Với cái bộ dạng này của Sư Lệ, trước và sau khi nàng sinh con không thể tham gia đi săn, Sư Lệ có nguyện ý chăm sóc nàng không?

Lang Âm lúc trước ghét bỏ Hùng Kỳ quá già, bây giờ ngược lại cảm thấy Hùng Kỳ cũng không tệ lắm. Ít nhất Hùng Kỳ trước đó sinh con với người khác cũng còn quan tâm đến đứa bé.

Sư Lệ vẫn rất sĩ diện, Lang Âm chỉ vào mũi đuổi gã đi ra ngoài, gã làm sao có thể tiếp tục ở lại?

"Ngươi sẽ hối hận!" Sư Lệ ném lại một câu, không chút nghĩ ngợi lập tức rời khỏi huyệt động của Lang Âm, trở về chỗ Dương Oánh.

Kết quả, sau khi gã dọn ra, Dương Oánh một lần nữa bài trí lại huyệt động. Nơi vốn dành cho gã ngủ giờ đã là phòng của Dương Tốc -- Dương Tốc tuổi không còn nhỏ, vốn dĩ không thích hợp ngủ chung với Dương Oánh mãi được.

Sư Lệ không khỏi lại phát khùng một trận.

Dương Oánh và Dương Tốc cũng lửa giận đầy mình.

Sau khi Sư Lệ dọn đi, cuộc sống của bọn họ quả thật không tốt.

Qua một mùa đông, trong nhà sớm đã không còn tồn lương, bọn họ đều trông cậy vào Sư Lệ có thể tiếp tế bọn họ. Sư Lệ lại khen ngược, sau khi dọn ra thì lập tức hoàn toàn mặc kệ bọn họ!

Dương Oánh đã hối hận gần chết. Bà ta không thích Hùng Dã chính vì sợ gặp phải loại tình huống này, kết quả Sư Lệ ở bên người khác ngược lại càng hỏng hơn.

Nếu như Lang Âm có con, Sư Lệ không chừng còn chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái!

Cho nên, Sư Lệ trở về bà ta đã rất vui. Cố tình Sư Lệ vừa vào cửa lại chỉ biết răn dạy bà, còn quát mắng Dương Tốc.

Dương Oánh còn đỡ, bởi vì phải dựa dẫm Sư Lệ nên mới nhịn cái tính nết xấu của Sư Lệ. Dương Tốc sau khi bị Sư Lệ rống mấy câu thì lại không nhịn được: "Ngươi hung cái gì mà hung, ngươi như bây giờ xứng đáng! Hùng Dã đối tốt với ngươi như vậy ngươi còn không cần!"

Dương Tốc mấy năm nay vẫn luôn không cho Hùng Dã sắc mặt tốt, tỏ ra cứ như là vô cùng chán ghét Hùng Dã, mà điều này kỳ thật xuất phát từ ghen ghét.

Không phải ghen ghét anh trai nó đối tốt với Hùng Dã, mà là ghen ghét Hùng Dã đối tốt với anh trai nó.

Hùng Dã có cái gì ngon cũng đều cho anh trai mà không cho nó, chưa bao giờ quan tâm nó...... Khi còn nhỏ, nó thường cố gắng lấy lòng Hùng Dã, muốn khi nào trưởng thành có thể giống như anh trai cùng đi săn thú với Hùng Dã, đến lúc đó Hùng Dã hẳn là sẽ đối tốt với nó. Kết quả nó thức tỉnh thành dê.

Sức chiến đấu của nó kém như vậy, không có khả năng đi săn với Hùng Dã được. Hùng Dã vốn dĩ đã không để bụng nó, về sau khẳng định càng không để bụng.

Nó bèn bắt đầu tỏ ra khốn nạn với Hùng Dã.

Nó và mẹ đối xử với Hùng Dã rất tệ, Hùng Dã đối với anh trai lại vẫn tốt đẹp y như lúc đầu. Hết thảy điều này khiến trong lòng nó càng thêm không cân bằng, nên đã nhịn không được ở trước mặt anh trai nói xấu Hùng Dã.

Đương nhiên, lúc trước nó cũng không ý thức được chuyện này. Cho đến tận khi anh trai và Hùng Dã chia tay, Hùng Dã không bao giờ để ý tới bọn họ, nó mới đột nhiên nhận ra điều đó.

Hôm nay thấy Hùng Dã vậy mà lại muốn kết bạn lữ với Chu Tịch, nó lại càng tức giận không chịu nổi.

Chu Tịch vì sao lại có thể tốt số đến như vậy? Có một người mẹ cường đại yêu thương hắn, luôn không cần vì no bụng mà phát sầu thì thôi, mẹ chết, hắn bị đuổi ra ngoài, còn được Hùng Dã nhặt về, thậm chí bây giờ còn có thể kết bạn lữ với Hùng Dã!

Sao nó lại không được may mắn như thế? Hùng Dã vì sao không thích nó? Dương Tốc vừa ghen ghét lại vừa tức giận, không khỏi lỡ miệng nói không lựa lời.

Mà lời này của nó cũng coi như là thọc tổ ong vò vẽ.

Đời trước, Dương Tốc vẫn luôn nỗ lực lấy lòng Sư Lệ, đặc biệt là sau khi Sư Lệ trở thành Thú Vương, nó lại càng đi theo làm tùy tùng, nơi chốn khen tặng, lời hay hết bài này đến bài khác, chỉ ngóng trông Sư Lệ có thể từ kẽ ngón tay ban chút gì cho nó.

Sư Lệ đã quen với thái độ ngoan ngoãn của nó, nơi nào chịu được nó vô lễ bất kính với mình như vậy?

Sư Lệ giận dữ, trực tiếp cho Dương Tốc một cái tát.

Điều này khiến Dương Oánh không vui: "Sư Lệ, ngươi lợi hại bèn không muốn quan tâm tới chúng ta nữa phải không? Sao ngươi có thể vô lương tâm đến thế!"

Huyệt động của Sư Lệ, vốn dĩ cả nhà thương nhau cuối cùng ầm ĩ không thôi.

Huyệt động của Hùng Dã cách huyệt động của Sư Lệ khá xa, động tĩnh của Sư Lệ bên kia, Hùng Dã hoàn toàn không biết gì hết. Chu Tịch ngược lại thông qua tinh thần lực biết một chút, nhưng hắn đối với chuyện này không có hứng thú, nên cũng không chú ý quá nhiều.

Hắn còn đang bận vuốt lông gấu.

Sau khi trở lại sơn động với Hùng Dã, hắn lập tức bắt đầu sờ soạng thú hình của Hùng Dã -- Hùng Dã một thân da lông bóng mượt sáng láng, thật sự khiến người ta rất muốn vuốt ve.

Sờ một cái là không dừng được nữa -- Một bé gấu nâu lớn xác mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mình, thật sự là đáng yêu đến nỗi không nói nên lời!

Khuyết điểm duy nhất chính là lông gấu không mềm mại, ngược lại còn hơi cứng, nhưng chỉ cần vuốt thuận chiều thì xúc cảm vẫn rất không tồi.

Hơn nữa, lông của Hùng Dã không phải chỗ nào cũng cứng, lông trên bụng y rất mềm.

Chu Tịch kỳ thật vẫn luôn rất tò mò đối với thú nhân, đã sớm muốn nghiên cứu một chút. Chẳng qua hắn và người khác không thân, tự nhiên động chạm thì không tốt cho lắm, bình thường cũng chỉ dùng tinh thần lực ở cự ly xa quan sát một chút.

Hiện giờ Hùng Dã đã ở ngay trước mặt hắn, hắn ngược lại có thể nghiên cứu kỹ lưỡng một phen.

Chu Tịch tiếp tục vuốt bộ lông cứng cáp của Hùng Dã.

Hùng Dã được xoa thật sự thoải mái. Để Chu Tịch thuận tiện hơn, y nằm hẳn xuống, cả thân thể hơn một ngàn cân mặc cho Chu Tịch tùy tiện sờ.

Nhưng theo thời gian dần trôi, y bị sờ đến bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

Ngay từ đầu Chu Tịch sờ lưng y còn chưa tính, dần dần thế nhưng còn sờ tới bụng y!

Lúc ban đầu Hùng Dã còn nghĩ, Chu Tịch nhất định là thích hình thú của y nên mới như vậy, nhưng lúc này, y lại bắt đầu có ý tưởng khác -- Chu Tịch có phải là đang ám chỉ gì đó hay không?

Chu Tịch lớn tuổi hơn y, thành niên được mấy năm nhưng vẫn chưa có bạn lữ...... Khụ khụ!

Hùng Dã đang nghĩ tới chuyện này thì Chu Tịch vừa xoa bụng gấu nâu vừa nói: "Ngươi biến trở về đi." Hùng Dã tuy rằng thắng, nhưng ăn mấy móng vuốt của Sư Lệ, cũng bị cắn mấy cái, trên người e là có thương tích, hắn phải xem cho Hùng Dã.

Hùng Dã rất nghe lời, Chu Tịch bảo y biến trở về, y bèn biến trở về. Nhưng sau khi biến xong...... Tư thế của bọn họ lại có vẻ không quá thích hợp!