Chương 23: Cầu hôn

Edit: Tagoon

Con cóc này thật sự rất lớn, hai cái chân sau to ngang với cánh tay em bé...... Chu Tịch tò mò nhìn vài lần: "Thứ này gọi là ếch quỷ?"

"Đúng vậy, ăn rất ngon." Hùng Dã đáp. Ếch quỷ ăn rất ngon, Sư Lệ cực kỳ thích. Trước kia mỗi khi bắt được ếch quỷ, y đều để dành cho Sư Lệ ăn.

Chẳng qua bây giờ, y khẳng định sẽ cho Chu Tịch!

Chu Tịch không biết đi săn, tuy rằng mỗi ngày đều ra ngoài nhưng chỉ có thể hái được một ít rau cỏ. Nhưng cho dù là vậy, Chu Tịch vẫn không bao giờ quên y, luôn để lại thứ ngon nhất cho y ăn.

"Ừm." Chu Tịch lại nhìn về phía con ếch quỷ. Thịt ếch xanh rất non, con này hẳn là cũng không khác lắm đâu nhỉ?

"Ta đi xử lý nó sạch sẽ, chúng ta nấu lên ăn." Hùng Dã rất hưng phấn.

Chu Tịch đương nhiên không ý kiến, gật gật đầu.

Hùng Dã bèn vô cùng cao hứng lột da ếch quỷ, gϊếŧ chết nó.

Tuy rằng nói là cho Chu Tịch ăn, nhưng y biết, Chu Tịch khẳng định sẽ để lại cho y một ít.

Hùng Dã đang bận, Chu Tịch bèn mang các loại rau dưa trái cây vừa hái trở về sơn động.

Hùng Dã thấy thế, hô: "Chu Tịch, ngươi cứ đặt đồ ở dưới, lát nữa ta cầm lên cho ngươi."

Chu Tịch cười cười, thật sự thả đồ xuống.

Sư Lệ thấy Hùng Dã cùng Chu Tịch hỗ động, cảm thấy hơi chói mắt.

Hùng Dã vẫn luôn là thế này, nhưng trước kia người được Hùng Dã đối đãi như vậy luôn là gã, từ khi nào đã biến thành Chu Tịch rồi?

Chu Tịch chẳng hề có chút bản lĩnh nào, vì sao Hùng Dã phải đối xử với hắn tốt đến mức đó?

"Chu Tịch thật may mắn."

"Từ khi ở cùng Hùng Dã, hắn béo lên nhiều!"

"Chu Tịch lớn lên khá xinh đẹp, Hùng Dã có khi nào sẽ đến với hắn không?"

......

Trong bộ lạc có người tò mò nhìn Hùng Dã và Chu Tịch.

Hùng Dã chỉ thích nam. Còn Chu Tịch? Chu Tịch tuy rằng thực lực kém, nhưng hắn lớn lên đẹp!

Cũng là gần đây hắn đến ở cùng Hùng Dã, bọn họ mới phát hiện, Chu Tịch không ngờ lại đẹp đến vậy!

Ở trong bộ lạc, nam nhân thực lực kém bình thường đều không tìm được đối tượng. Nhưng nếu hắn đẹp thì chuyện lại khác. Có một vài nữ nhân không để bụng thực lực của nam nhân, chỉ cần đẹp là được.

"Trên người Chu Tịch không có mùi của Hùng Dã, các ngươi đừng nói bậy!" Sư Lệ nói.

"Gần đây Ngưu Nhị cũng ở mà, về sau nói không chừng sẽ có." Một người trẻ tuổi trong bộ lạc cười hì hì.

Trong lòng Sư Lệ không hiểu sao lại bốc hoả. Gã không chút nghĩ ngợi đã đi đến chỗ của Hùng Dã.

Hùng Dã đã lột da ếch quỷ, chặt bỏ đầu và móng vuốt, moi ruột, toàn bộ những thứ này y cho hết mấy đứa nhóc đang đứng chờ bên cạnh: "Con ếch quỷ này ta dùng cỏ độc bẫy chết, bao giờ ăn mấy đứa nhất định phải nấu thật kỹ."

"Rõ! Cảm ơn anh Hùng Dã!" Những đứa trẻ đó cười nói cảm ơn, cầm đồ rồi lập tức đi nấu.

Hùng Dã lại cẩn thận rửa sạch ếch quỷ trên tay.

"Hùng Dã!" Sư Lệ gọi Hùng Dã lại: "Hùng Dã, ngươi định cho Chu Tịch ở luôn trong sơn động của ngươi sao?"

"Làm sao vậy?" Hùng Dã khó hiểu.

"Chu Tịch không có bản lĩnh, ăn của ngươi ở của ngươi, ngươi lại không cảm thấy có vấn đề gì sao?" Sư Lệ nói: "Hay là ngươi muốn khiến ta phải ghen ghét tức giận?"

Sư Lệ không tin Hùng Dã sẽ thích Chu Tịch. Chu Tịch tuy rằng mặt mũi không tồi, nhưng Hùng Dã lại không phải người chỉ nhìn vào khuôn mặt.

Nhưng nếu Hùng Dã cố ý làm như vậy để gã ghen thì cũng có khả năng.

Gã biết Hùng Dã thích gã tới cỡ nào.

"Chu Tịch thế nào liên quan gì tới ngươi?" Hùng Dã bất mãn nhìn Sư Lệ, cảm thấy Sư Lệ có tật xấu -- Sao y lại phải khiến Sư Lệ ghen ghét tức giận? Bọn họ đã sớm không còn quan hệ!

Còn Chu Tịch, Chu Tịch cũng không phải là không có bản lĩnh. Hắn tuy rằng rất nhỏ yếu, nhưng hắn biết rất nhiều thứ. Hơn nữa...... So với Sư Lệ, Chu Tịch quả thật không ăn của y thứ gì cả.

Hùng Dã không muốn nói nhiều với Sư Lệ nữa, xoay người trở về huyệt động của mình.

Ngưu Nhị đã dọn ra, là rạng sáng hôm nay Hùng Dã giúp hắn dọn. Lúc đi, Hùng Dã đã tặng hắn một miếng thịt.

Ngưu Nhị không cự tuyệt, chỉ nói về sau sẽ trả lại cho y.

Bây giờ trong sơn động cũng chỉ còn hai người y và Chu Tịch, Hùng Dã đột nhiên cảm thấy như vậy khá tốt.

Về tới sơn động trước, Chu Tịch đã nhóm lửa bắt đầu nấu nước, thấy Hùng Dã đi lên, Chu Tịch cầm mấy loại trái cây đưa cho Hùng Dã: "Ngọt lắm."

Loại trái cây này chính là trái cây rất chua mà Hùng Dã khi còn nhỏ thường ăn để lấp bụng. Y không thích vị chua, không thích ăn loại trái cây này, nhưng mỗi lần Chu Tịch hái cho y đều rất ngọt.

Chu Tịch có lẽ đã tốn không ít công phu mới hái được nhiều trái ngọt như vậy.

Hùng Dã ngẫm nghĩ, tiếp nhận trái cây Chu Tịch cho bỏ vào trong miệng.

Quả nhiên rất ngọt! Là hương vị y thích nhất!

Chu Tịch thấy Hùng Dã ăn trái cây, lại lấy ra một ít rau dưa, tính toán lát nữa cho vào trong nồi nấu.

Hùng Dã mỗi ngày đều nên ăn chút rau dưa trái cây mới khoẻ.

Kỳ thật cũng nên ăn cả món chính...... Xung quanh bộ lạc có món chính, người của đội thu thập sẽ chăm sóc những cây đó. Đáng tiếc vào mùa này, những thực vật kia vẫn chưa trưởng thành.

Chu Tịch nghĩ đến đây, hơi cảm thấy bất đắc dĩ.

Sau khi nước sôi, Chu Tịch lập tức bỏ ếch quỷ đã lột rửa sạch sẽ vào trong, lại rắc thêm chút muối hắn tự tay gia công.

Muối mà đội đổi muối mang về bên trong chứa rất nhiều tạp chất, mang theo mùi vị đắng sáp nhàn nhạt. Nhưng sau khi cho vào nước hòa tan, lại nấu cạn, cứ thế lặp lại vài lần là có thể nấu ra được loại muối tương đối tinh thuần. Gần đây Chu Tịch nấu cơm đều dùng loại muối đó.

"Chúng ta có lẽ nên tiết kiệm muối......" Hùng Dã nói, nói được một nửa, lại có chút ảo não.

Thứ Chu Tịch dùng là muối mà mẫu thân hắn để lại, sao y có thể nói là "chúng ta"?

"Về sau sẽ có." Chu Tịch nói. Nếu trước kia có thể đổi được muối, về sau khẳng định cũng có thể.

Lúc nấu ếch quỷ, trừ muối ra thì Chu Tịch không thêm gia vị nào khác, nhưng dù vậy, món ếch quỷ luộc ăn vẫn cực kỳ ngon, hương vị tươi mới.

Chu Tịch cầm một cái chân ếch ăn, dư lại đều cho Hùng Dã. Nhưng hắn mới ăn một miếng, Hùng Dã, đã có thể sử dụng đũa thuần thục, lại đặt một chiếc đùi ếch quỷ khác vào trong bát hắn: "Ngươi ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức lực."

Thứ ngon nhất, nhiều thịt nhất của ếch quỷ chính là hai chân sau, bây giờ tất cả đều là của mình...... Chu Tịch nhìn thoáng qua Hùng Dã, cúi đầu ăn thịt.

Hắn tiếp xúc với Hùng Dã kỳ thật là ôm ý niệm báo ân, nhưng Hùng Dã như thế này, ngược lại làm hắn cảm thấy...... Ân này có lẽ báo không nổi nữa rồi.

Như vậy cũng không tệ.

Lúc trước Chu Tịch vẫn luôn không có lòng trung thành với thế giới này, bây giờ thật ra cũng có một chút.

Xương ếch quỷ không quá cứng, cho nên lúc ăn thịt Hùng Dã thuận tiện nhai nát cả xương ăn luôn.

Y ăn hết con ếch quỷ trừ phần thịt trên hai cái đùi, nhưng cũng chỉ mới hơi lót lót bụng mà thôi, đang định lấy thêm miếng thịt nướng ăn thì thấy Chu Tịch cho rất nhiều rau vào trong cái nồi vẫn còn không ít canh.

Hùng Dã thầm thở dài một hơi, có một loại dự cảm khá xấu...... Quả nhiên, chờ đám rau đó chín, y đã bị nhét cho một bát đầy: "Ăn chút rau xanh rất tốt đối với thân thể."

Hùng Dã cảm thấy ăn thịt thân thể mới khoẻ mạnh được, nhưng rau này Chu Tịch đã đặc biệt nấu cho y, nhất định phải ăn......

Trong khi Hùng Dã ăn rau, Chu Tịch bắt đầu nấu thịt.

Thịt này Chu Tịch tuyệt đối là nấu cho y ăn.

Hùng Dã rất vui, Chu Tịch thì lại bắt đầu tưởng niệm nồi sắt -- Dùng nồi đá quá lãng phí thời gian.

May mà lúc này không có việc gì để làm, lãng phí thì cứ lãng phí đi.

Hắn dựa vào vách động, theo thói quen bắt đầu hấp thu năng lượng xung quanh, thuận tiện phân một chút cho Hùng Dã.

"Chu Tịch, gần đây hình thú của ta ngày càng lớn, chờ thêm mấy năm, nói không chừng ta sẽ có thể trở thành người lớn nhất trong bộ lạc!" Hùng Dã nói. Hiện tại hình thú của y còn kém Hùng Hà và Hùng Kỳ, nhưng về sau thì nói không chừng!

"Ừm." Chu Tịch gật gật đầu, nhìn thấy thịt đã chín, bèn nói: "Ngươi muốn đưa một ít tới chỗ Ngưu Nhị không?"

Hùng Dã lập tức liền nói: "Có!"

Ngày hôm sau, lại đến ngày săn thú tập thể của bộ lạc.

Buổi tối hôm trước sau khi chiến đấu cùng Sư Lệ, Hùng Kỳ vẫn luôn ở trong huyệt động của mình, hôm nay mới đi ra ngoài. Lúc bước ra, sắc mặt của hắn còn rất khó coi.

Thương thế của hắn trở nên nghiêm trọng, không thể tham gia săn thú.

Điều này đối một chiến sĩ mà nói không phải tin tức tốt lành, nhưng Hùng Kỳ chỉ có thể tiếp nhận, mà một khi hắn không thể tham gia săn thú...... Hùng Hà giao đội săn thú vốn do hắn quản lí cho Sư Lệ.

Người trong đội săn thú không có ý kiến. Nếu thực lực Sư Lệ đủ mạnh thì có thể trở thành người lãnh đạo.

Hùng Dã không đi quản chuyện của Sư Lệ. Hôm nay trong lúc săn thú y càng thêm dụng tâm, còn dồn hết toàn lực -- Y không muốn bại bởi Sư Lệ.

"Hùng Dã, ngươi càng ngày càng mạnh!" Hùng Hà vừa lòng nhìn Hùng Dã.

"Ta còn chưa đủ mạnh, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!" Hùng Dã đáp. Y thích cảm giác trở nên cường đại.

Hôm nay, tổ của Hùng Dã thu hoạch không tệ, tuy rằng bị thất bại lúc bắt giữ một con giác long, còn có người bị thương, nhưng sau đó bọn họ lại bắt được con mồi khác.

Nhưng tổ bên kia của Sư Lệ thu hoạch không ngờ còn nhiều hơn bọn họ, Sư Lệ thậm chí tìm được một ít trứng khủng long.

Ý chí chiến đấu của Hùng Dã dâng lên ngùn ngụt, Sư Lệ bên kia lại vô cùng hưởng thụ cơn mưa lời khen từ mọi người xung quanh.

Gã sống lâu hơn vài thập niên, rốt cuộc có rất nhiều kinh nghiệm. Tỷ như lần này, gã dựa vào kinh nghiệm của mình tìm được một cái sào huyệt khủng long, cuối cùng không chỉ bắt được một ổ trứng khủng long, còn dẫn theo thuộc hạ gϊếŧ chết khủng long mẹ quay trở về.

Buổi tối hôm nay, Hùng Dã được phân tới 30 cân thịt cộng thêm một ít gan, ngay cả Chu Tịch cũng được phân cho năm cân thịt.

Đương nhiên, tất cả thịt đều là của Hùng Dã, Chu Tịch đối với thịt khủng long không có hứng thú.

Chu Tịch không thích ăn thịt khủng long, nhưng Hùng Dã đang ở khe núi, hắn bèn theo xuống, thuận tiện quan sát một chút mấy quả trứng khủng long kia, dùng tinh thần lực dò xét một phen.

Khủng long con bên trong trứng khủng long còn chưa thành hình, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với trứng gà trứng vịt.

"Ngươi muốn ăn trứng khủng long?" Hùng Dã hỏi Chu Tịch. Chu Tịch rất để tâm tới mấy quả trứng khủng long kia.

"Ngươi không được phân cho." Chu Tịch nói. Trứng khủng long tổng cộng cũng chỉ có năm quả, Hùng Hà cầm một quả, Sư Lệ cầm một quả, mấy chiến sĩ đi săn cùng Sư Lệ được phân một quả, dư lại hai quả được Hùng Hà đưa cho tư tế.

Tư tế tuổi lớn, hàm răng đã rụng gần hết, thịt khủng long không nhai nổi, thứ như này khẳng định là phải dành cho ông.

"Ta hôm nay hái được một ít thảo dược, có thể tới chỗ tư tế gia gia đổi trứng khủng long." Hùng Dã nói.

Mỗi khi ra ngoài đi săn, y thường sẽ thuận tay hái một ít thảo dược, hầu như đều đưa cho tư tế, đã tặng rất nhiều.

Bây giờ muốn đổi một quả trứng khủng long với tư tế, hẳn là không có vấn đề.

"Cái này cũng có thể cho tư tế." Chu Tịch lấy ra một ống trúc đại khái to bằng hai ngón tay, mở ra, bên trong là mật ong.

Hắn cảm thấy tư tế hẳn là sẽ thích.

"Là mật ong!" Hùng Dã ngửi ngửi mùi hương phát ra từ ống trúc: "Ngươi lấy được ở đâu?" Số mật ong mà mẫu thân Chu Tịch để lại đã bị bọn họ ăn hết.

"Ta còn giữ lại một ít." Chu Tịch trả lời.

Hùng Dã tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cũng không hoài nghi. Y cầm mật ong và thảo dược mình hái đi tìm tư tế, chuwa đến chốc lát đã ôm về một quả trứng khủng long.

Nhưng còn chưa kịp tới chỗ Chu Tịch, y đã bị Sư Lệ gọi lại: "Hùng Dã, ngươi muốn ăn trứng khủng long vì sao lại không nói với ta? Ta có thể cho ngươi quả trứng của ta."

"Không cần." Hùng Dã đáp.

Sư Lệ nói: "Hùng Dã, ngươi đừng cáu kỉnh với ta nữa được không? Ta không thể kết thành bạn lữ với ngươi, nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà."

Nhìn Hùng Dã trẻ tuổi lắc lư ở trước mặt mình, Sư Lệ không khỏi động tâm.

"Ta không có cáu kỉnh với ngươi, cũng sẽ không ở bên ngươi." Hùng Dã nhíu mày nhìn Sư Lệ.

"Ngươi không ở bên cạnh ta thì còn có thể ở bên cạnh ai? Hùng Dã, ta biết ngươi thích ta." Sư Lệ nói.

Sắc mặt Hùng Dã hơi khó coi.

Y xác thật rất thích Sư Lệ, cho dù là hiện tại, y cũng không dám nói mình đã hoàn toàn không còn cảm giác gì với Sư Lệ.

Tám năm cảm tình, không phải nói không là có thể không ngay được.

Nhưng Sư Lệ cũng đã ở bên người khác, sẽ có nam nhân nữ nhân khác, sẽ có con cái, vậy y cũng không khả năng tiếp tục ở bên Sư Lệ.

Y đã nỗ lực khiến cho mình quên đi Sư Lệ, kết quả Sư Lệ không hiểu tại sao mấy ngày nay cứ luôn lắc lư trước mặt y, còn nói mấy lời như vậy.

Sư Lệ của bây giờ làm y cảm thấy thực xa lạ, cũng thực chán ghét. Y đã từng có mối quan hệ tốt đẹp với Sư Lệ trong hồi ức, hiện tại đều đã bị mài mòn hầu như chẳng để lại chút gì!

"Ta không ở bên ngươi thì vẫn có thể ở bên người khác." Hùng Dã nói, trực tiếp đi về phía Chu Tịch.

Chu Tịch một mình ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, nhìn đặc biệt an tĩnh.

Hùng Dã đột nhiên nhớ tới lời của Ngưu Nhị từng hỏi y lúc trước.

Kỳ thật, ở bên Chu Tịch quả thật rất tốt......

Hùng Dã đi đến bên cạnh Chu Tịch, đưa trứng khủng long cho Chu Tịch, đột nhiên hỏi: "Chu Tịch, ngươi có nguyện ý cùng ta kết làm bạn lữ không?"