Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 10: Truyền ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tagoon

Ở bộ lạc Đại Hùng, mọi người đều rất trực tiếp, nhìn thuận mắt là có thể ở cùng nhau, điều này Sư Lệ vẫn luôn biết. Trước khi gã và Hùng Dã kết thành bạn lữ, từng có vài nữ nhân ngỏ ý với gã.

Khi đó gã với Hùng Dã còn mông lung, chỉ kém đâm thủng một tầng giấy cửa sổ, đương nhiên sẽ không đáp lại mấy nữ nhân này. Sau khi gã và Hùng Dã kết thành bạn lữ thì không còn ai chủ động bày tỏ với gã nữa.

Đến lúc Hùng Dã qua đời, gã thật ra ở bên cạnh dưỡng mấy người cả trai lẫn gái, lại đều do gã chủ động coi trọng. Lúc ấy gã quyền cao chức trọng, những người đó cũng không dám to gan giống như Lang Âm.

Sư Lệ nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lang Âm, giật mình đáp ứng nàng.

Gã đã thật lâu chưa cùng người khác thân mật, gần đây lại xuân về hoa nở......

Tuy rằng gã thích cơ thể nam nhân, thích cái loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục này, nhưng đồng thời gã cũng muốn nếm thử hương vị của nữ nhân.

Còn cả Hùng Dã nữa...... Nhìn bộ dạng hôm nay của Hùng Dã là biết y còn chưa chết tâm. Sư Lệ cảm thấy, chuyện này nhất định phải mau chóng giải quyết.

Tính của Hùng Dã cực kỳ dứt khoát. Gã cùng người khác ở bên nhau, Hùng Dã khẳng định sẽ không dây dưa. Còn về sau...... Chờ khi bộ lạc tao ngộ kiếp nạn, mà thực lực của gã lại trở nên cường đại, gã nhất định có thể khiến Hùng Dã đồng ý ở cùng với gã.

Lang Âm thấy Sư Lệ đồng ý thì vô cùng vui vẻ: "Buổi tối hôm nay, ta ở nhà chờ ngươi!"

Lang Âm đã thành niên, tuy rằng thực lực không quá mạnh nhưng cũng gia nhập đội săn thú, lại còn là nữ nhân, cho nên được phép có một sơn động cho riêng mình -- Trong suy nghĩ của mọi người trong bộ lạc, phụ nữ cần phải nuôi nấng con cái nên càng cần nơi ở hơn so với đàn ông độc thân.

"Được." Sư Lệ lại đồng ý.

Lang Âm vô cùng cao hứng rời đi.

Nàng thành niên đã một năm, mùa xuân lại là mùa thích hợp để mang thai...... Nàng tính toán trong năm nay sẽ sinh hạ đứa bé đầu tiên của chính mình.

Mà gạ được Sư Lệ làm cha của con mình, quả là rất không tệ.

Về sau đứa con của nàng nhất định vừa đẹp vừa cường đại!

Nghĩ vậy, Lang Âm còn đi tìm bạn thân của mình nói: "Hùng Dã và Sư Lệ sẽ không kết thành bạn lữ, ta muốn sinh con với Sư Lệ, ngươi có muốn đi tìm Hùng Dã hỏi một chút hay không?"

Lang Âm tuy rằng bởi vì phụ thân mình coi trọng Hùng Dã nên không quá thích Hùng Dã, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Hùng Dã tuyệt đối là một đối tượng không tồi để cùng sinh con.

Bạn thân của Lang Âm vô cùng kinh hỉ: "Thật ư?"

"Thật hơn cả thật. Hôm qua Hùng Dã không phải còn đánh Sư Lệ sao? Còn khiến Sư Lệ bị thương nữa. Tuy rằng Sư Lệ dùng da thú che chắn, nhưng ta vẫn còn nhìn ra ở trên người hắn có mấy vết rách. Hôm nay lúc đi săn Sư Lệ cũng chưa từng ra tay, phỏng chừng chính là bởi vì bị thương." Lang Âm nói. Sư Lệ hôm nay dùng da thú che kín nửa người trên, khẳng định cũng là để che giấu miệng vết thương.

"Lát nữa ta sẽ đi hỏi Hùng Dã!" Bạn thân của Lang Âm lập tức nói.

Hai người cứ thế hàn huyên.

Ở bộ lạc Đại Hùng không có gì là bí mật. Chuyện Hùng Dã và Sư Lệ quyết định không kết thành bạn lữ rất nhanh đã có vô số người biết.

Chu Tịch tuy rằng luôn ở trong huyệt động, nhưng bằng tinh thần lực cường đại, hắn vẫn có thể nghe được người bên ngoài bàn tán cái gì.

Bọn họ đại khái là vừa giải quyết được vấn đề ấm no không bao lâu, tương đối không tiết tháo, chuyện tình hàng đêm đổi tân lang hoặc là hàng đêm đổi tân nương cũng không hiếm thấy. Vì thế, đối với việc gấu nhỏ và sư tử không kết thành bạn lữ mọi người đều không để ở trong lòng.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì người bên ngoài không rõ chuyện giữa Sư Lệ và Hùng Dã rốt cuộc là thế nào.

Những người đó hình như đều cảm thấy, Sư Lệ không có khả năng ghét bỏ Hùng Dã, hẳn là Hùng Dã ghét bỏ Sư Lệ......

"Hùng Dã không cùng Sư Lệ kết thành bạn lữ chẳng phải rất tốt sao? Y hẳn là nên sinh thật nhiều đứa con cường đại."

"Sư Lệ cũng rất lợi hại. Con của hắn nói không chừng cũng có thể thức tỉnh thành sư tử giống như hắn."

"Bọn họ sao lại không ở cùng nhau vậy? Nếu thế thì Hùng Bạch Lang Âm các nàng khẳng định sẽ không chọn chúng ta! Ài!"

......

Nói như vậy cũng thôi đi, còn có một vài nữ nhân thương lượng, muốn tổ chức thành đoàn thể để ngủ với Hùng Dã.

Chu Tịch đột nhiên có chút chút thương hại Hùng Dã.

Hầu hết người trong bộ lạc này, cả ngày đều nhớ thương lấp đầy bụng chứ không rảnh suy nghĩ mấy chuyện tình tình ái ái. Việc sinh con đẻ cái đối bọn họ mà nói chỉ như là bản năng, bản năng muốn sinh sản hậu đại.

Nhưng người khác không để bụng cảm tình, Hùng Dã hẳn là để ý.

Y khẳng định không muốn làm ngựa giống sinh cả một bầy con, y khẳng định cũng không muốn nhìn thấy con sư tử kia sống chung với người khác.

Buổi tối hôm nay, bé gấu nhỏ kia phỏng chừng lại phải thương tâm, chẳng biết có còn đi đào giun nữa hay không.

Chu Tịch nghĩ như vậy rồi lại lấy một trái cây ra ăn.

Sư Lệ đột nhiên thay đổi, hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Mấy ngày hôm trước hai người này còn rất ân ái, ăn miếng thịt nướng còn mắt đưa mày lại khiến hắn hâm mộ chết được. Kết quả chỉ qua có một ngày, Sư Lệ thế nhưng lại thay lòng đổi dạ......

Nhưng kể cũng không kỳ quái -- Loại động vật như sư tử vốn dĩ đã rất hoa tâm.

Lúc tuổi trẻ gặp phải tra nam, thật ra cũng chẳng có gì...... Chu Tịch tin tưởng gấu nhỏ kia có thể bình phục trở lại.

Hùng Dã tới bờ sông tắm rửa.

Y ở trong sông kỳ cọ sạch sẽ, còn may mắn bắt được một con cá, tâm tình tức khắc khá hơn nhiều, trên đường cùng mọi người trở về còn nói cười đùa giỡn.

Chẳng qua, y vẫn luôn nghi hoặc chuyện của Sư Lệ.

Y và Sư Lệ quen biết tám năm, tuy rằng thông báo là chuyện của mấy tháng trước, nhưng trước đó một hai năm, bọn họ cũng đã rất thân mật. Y thật sự không hiểu Sư Lệ vì sao lại đột nhiên trở thành như bây giờ.

Cảm tình đã nhiều năm như vậy, y không có khả năng nói buông liền buông.

"Hùng Dã nhìn kìa, nụ hoa ngọn lửa đều hé ra rồi." Có người chỉ vào một bụi cây ven đường nói.

Hùng Dã vừa quay đầu đã thấy được một mảnh cây hoa ngọn lửa, phía trên còn có một đám nụ hoa nhòn nhọn nhiễm màu đỏ rực lay động trong gió.

Tư tế gia gia kể rằng, hoa ngọn lửa là do máu của Thần Thú chảy xuống biến thành. Nghe nói thật lâu thật lâu trước kia, nhân loại không thể biến thành động vật, con cái của bọn họ cũng phải một thời gian rất dài mới lớn lên. Thân thể bọn họ thực nhỏ yếu, bọn họ còn chưa có da lông lân giáp để bảo hộ mình, cho nên đã trở thành mỹ vị trong mắt của rất nhiều loài khủng long ăn thịt.

Khi đó, bọn họ thậm chí còn không được ăn thịt, chỉ có thể ăn cỏ, ăn trái cây, ngẫu nhiên ăn chút côn trùng.

May mắn thay, Thần Thú đã xuất hiện.

Thần Thú giúp bọn họ có thể biến thành đủ loại động vật, có được đủ loại bản lĩnh. Thần Thú còn gϊếŧ chết con khủng long to như một quả núi thích ăn thịt nhân loại vô cùng đáng sợ. Ngài đã khiến cho bọn họ có thể hạnh phúc vui sướиɠ tiếp tục sinh sống trên thế giới này.

Cho dù là hiện tại, Thần Thú cũng vẫn luôn ở trên trời bảo hộ bọn họ. Mà những giọt máu chảy xuống trên mặt đất lúc Thần Thú cùng khủng long chiến đấu đã biến thành hoa ngọn lửa.

Thần Thú phần lớn thời gian trong một năm đều ngủ say, nhưng mỗi năm ngài đều sẽ tỉnh lại một lần. Thời điểm ngài thức tỉnh, hoa ngọn lửa sẽ nở rộ.

Hùng Dã rất thích hoa ngọn lửa. Nhưng lúc này nhìn thấy chúng, y lại không tránh khỏi nhớ tới cũng sắp đến ngày tiến hành nghi thức kết thành bạn lữ của y và Sư Lệ.

"Hùng Dã, ngươi và Sư Lệ thật sự muốn kết thành bạn lữ sao? Ngươi không muốn có con à?" Người đi tắm cùng Hùng Dã hỏi.

Hùng Dã bực bội gãi gãi đầu mình, tính toán chờ lần sau nhất định phải đi hỏi lại Sư Lệ một câu rõ ràng.

Sư Lệ rốt cuộc vì sao lại đột nhiên đổi ý?

Đoàn người Hùng Dã rất nhanh đã về tới bộ lạc.

"Hùng Dã!" Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, đã từng sinh một đứa con trong bộ lạc đột nhiên gọi Hùng Dã lại: "Hùng Dã, ta rất thích ngươi, ngươi có muốn sinh con với ta hay không?"

"Không cần." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.

Người phụ nữ kia cũng không để trong lòng, lại hỏi: "Hùng Dã, ngươi thích nữ nhân như thế nào?"

"Ta sắp phải cùng Sư Lệ kết thành bạn lữ." Hùng Dã nhăn mày lại, theo bản năng nói.

"Nhưng chính Sư Lệ nói các ngươi không kết thành bạn lữ, hắn cũng đã quyết định cùng Lang Âm ở bên nhau." Người phụ nữ đó nói.

Vẻ mặt Hùng Dã cứng đờ.

Tuy rằng ngày hôm qua Sư Lệ nói không muốn cùng y kết thành bạn lữ, muốn có con, nhưng y kỳ thật không quá tin tưởng. Không nghĩ tới mới chỉ qua một ngày, Sư Lệ thế nhưng lại chọn Lang Âm.

Hùng Dã chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị phá ra cái động, còn có gió từ trong động thổi qua, khiến trái tim y trở nên rét lạnh căm căm.

Y ngay lập tức muốn đi tìm Sư Lệ, muốn đánh cho Sư Lệ thêm một trận, nhưng đột nhiên lại nhận ra mình làm như vậy là không có đạo lý.

Sư Lệ ngày hôm qua cũng đã nói không muốn cùng y ở bên nhau, y dựa vào cái gì để tiếp tục quản giáo Sư Lệ?

Hùng Dã cười ha ha: "Không nghĩ tới các ngươi đã biết......" Y có chút không nói nổi được nữa, cũng cười không nổi.

Người trong bộ lạc vừa mới biết Hùng Dã và Sư Lệ chia tay, nhìn thấy Hùng Dã thành cái dạng này cũng ý thức được có điểm không thích hợp.

Bọn họ còn tưởng rằng là Hùng Dã không muốn ở bên Sư Lệ...... Chẳng lẽ kỳ thật không phải như thế?

Bọn họ còn đang khó hiểu, Hùng Dã lại nói với người phụ nữ kia: "Ta vẫn còn muốn tìm một nam nhân làm bạn lữ, cả đời ở bên nhau."

Y rất rõ ràng, y chỉ thích nam nhân.

Nếu thích nam nhân, vậy thì y khẳng định sẽ tìm một nam nhân làm bạn lữ.

Chỉ là, đã không còn Sư Lệ, y nên đi tìm ai bây giờ?

Y không muốn thay đổi đối tượng giống như những người khác, y từ nhỏ đã muốn có một gia đình ổn định, y hy vọng bạn lữ y, chỉ là của duy nhất một mình y thôi.

Sau khi lời Hùng Dã vừa nói ra, trong bộ lạc một vài nam nhân hình thú nhỏ yếu lập tức bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nữ nhân trong bộ lạc chướng mắt nam nhân nhỏ yếu như bọn họ. Trong đám bọn họ rất nhiều người căn bản không tìm được nữ nhân nào nguyện ý sinh con cho bọn họ. Đối với bọn họ mà nói, Hùng Dã là một lựa chọn cực kỳ tốt!

Đang có người định tự đề cử mình thì thanh âm của Hùng Hà đột nhiên vang lên: "Chia thịt!"

Tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Hùng Hà. Tìm đối tượng tuy rằng rất quan trọng, nhưng vẫn không có quan trọng bằng ăn cơm đâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »