Chương 2: Bán đứng
“Chúng ta vào đi thôi.” Tô Tấn nắm chặt tay Thịnh Hạ, hắn thật sự muốn kéo cô bước từng bước một đi vào khách sạn rực rỡ.
Đã đặt trước được một vị trí ngồi tốt, Tô Tấn dẫn Thịnh Hạ đi vào trong thì có bồi bàn đến dẫn hai người đến vị trí ngồi đã đặt trước, khăn trải bàn viền tơ trắng noãn phủ lên trên mặt bàn, một bó hoa hồng đỏ thật to đặt ngay ngắn trên bàn, Tô Tấn ưu nhã giúp Thịnh Hạ kéo ghế ra, hai người ngồi mặt đối mặt với nhau.
“A Tấn... Cái này, có phải rất nhiều tiền không?” Thịnh Hạ chỉ vào bó hoa hồng xinh đẹp, vừa vui sướиɠ vừa đau lòng, không làm được gì ngoài bẻ ngón tay, nếu như mang bó hoa đổi thành tiền, cô có thể mua nhiều thức ăn ngon tẩm bổ cho Tô Tấn...
“Hôm nay anh muốn làm cho em vui vẻ, em cũng đừng suy nghĩ về những thứ kia nhiều quá, có đắt hay không cũng không quan trọng.” Tô Tấn ngắt lời cô, vươn tay chia thức ăn cho cô, rồi rót một ly đồ uống đưa đến trước mặt cô.
Thịnh Hạ rất tham ăn, đối mặt với một bàn thức ăn ngon như vậy, cô càng ăn ngấu ăn nghiến, ăn rất ngon miệng.
Nhưng Tô Tấn lại chỉ di chuyển chiếc đũa rồi dừng lại, hắn nâng một ly rượu lên, lẳng lặng nhìn Thịnh Hạ, trong cổ họng như có cái gì che chắn, khó chịu nhưng không nói ra được.
Thịnh Hạ thật sự là một cô gái rất tốt, đơn thuần, hoạt bát, trong sạch như một tờ giấy trắng, trên người cô hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu vết gì liên quan đến từ “gia đình đơn thân“.
Tô Tấn dám thề với trời, hắn rất yêu cô, vô cùng yêu thương cô, nếu có thể, nếu như hắn có năng lực, hắn nhất định sẽ lấy cô.
Nhưng bây giờ, hắn nghĩ đến việc thật vất vả để có được mối quan hệ đó, thật vất vả để xin được cơ hội đó, lại cảm thấy cũng không nỡ buông.
Thịnh Hạ ăn uống no đủ, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tô Tấn ngồi ở chỗ kia đang ngẩn người nhìn cô, mắt cô khẽ cong nhìn Tô Tấn, cười vui vẻ: “A Tấn, anh đang suy nghĩ cái gì mà ngây dại luôn vậy, thật là ngốc!”
Tô Tấn từ từ thu hồi suy nghĩ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ở trước mặt, ngực lại có cảm giác đau run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng chậm rãi mở miệng: “Hạ Hạ, em có nhớ trước kia trong một khoảng thời gian ngắn em và anh đã nói chuyện với nhau về vấn đề kia...”
“Chuyện thăng chức sao?” Thịnh Hạ vừa ăn bánh ngọt, cô có hơi khát nước, bưng đồ uống ở trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, lúc này mới vội vàng hỏi: “Có phải là... Xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Tô Tấn dùng sức gật đầu, hai tay đan vào nhau nắm chặt thả ở trên bàn, giọng nói của hắn áp vô cùng thấp, dường như rất buồn rầu: “Người đồng nghiệp đang cạnh tranh với anh có rất nhiều người chống lưng, anh cảm thấy lần này không những thất bại mà còn có thể bị công ty đuổi việc.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ công việc này phải trăm cay nghìn đắng mới có thể xin vào làm được!” Thịnh Hạ cảm thấy bối rối, bánh ngọt ăn trong miệng cũng thay đổi không hề có vị ngọt, cô nắm chặt lấy tay Tô Tấn, cảm giác tay hắn đang run, trong nội tâm Thịnh Hạ đau xót, cảm thấy đau lòng vô cùng: “A Tấn, không sao đâu, công việc này mất thì mất, chúng ta sẽ tìm được việc tốt hơn...”
“Không, Hạ Hạ, bây giờ vẫn còn biện pháp, biện pháp duy nhất...” Bỗng chốc Tô Tấn cầm lấy tay cô, sức lực của hắn lớn như vậy, Thịnh Hạ cảm giác ngón tay của mình đều bị hắn bóp nát, cô đau nhíu mày; “A Tấn, anh nhẹ một chút...”
Tô Tấn vội vàng buông tay cô ra, “Xin lỗi Hạ Hạ.”
Thịnh Hạ lắc đầu, nhưng lại ân cần vội vàng hỏi thăm: “A Tấn, rốt cuộc là biện pháp gì, anh nhanh nói cho em biết đi!”
Tô Tấn trầm mặc không nói, Thịnh Hạ lo lắng kéo tay hắn, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, tay vươn ra hất đổ ly nước trên bàn khiến ly nước vỡ tan tành, đầu cô rất đau.
Đau đớn chỉ đến một lúc sau đó cô tỉnh táo lại, nhưng lập tức Thịnh Hạ lại cảm thấy như bị đánh úp dần dần chìm vào trạng thái hôn mê, khuôn mặt Tô Tấn gần gần xa xa mơ hồ không rõ, cô gọi hắn, nhưng hắn không đáp, chỉ là hờ hững nhìn cô như vậy, bộ dạng thờ ơ.
Đầu càng ngày càng mơ hồ, Thịnh Hạ vẫn không thể chống đỡ nổi nằm sấp ở trên mặt bàn, trong giây phút cuối cùng khi cô mất đi ý thức, cô không nghe ược giọng nói lạnh như băng của Tô Tấn, hắn chậm rãi nói một câu; “Hạ Hạ, biện pháp duy nhất, chính là - - cô.”