Chương 9

Sau khi mẹ qua đời, dì Phúc đối với cô là tốt nhất, gần như coi cô là con gái ruột, nhưng kiếp trước cô nghe lời Hứa Vận Nhi, cho rằng dì Phúc một người làm thích quản đông quản tây với cô, muốn khống chế cô.

Sau đó, cô rất lạnh lùng với dì Phúc, cũng yêu cầu dì Phúc không được gọi thẳng tên mình, nhất định phải thêm hai chữ tiểu thư để thể hiện sự tôn ti. Mặc dù vậy, dì Phúc vẫn đối xử tốt với cô như trước, kiếp trước sau khi cô vào tù, dì Phúc còn đến thăm cô vài lần.

“Dì Phúc, dì vào đi!”

Cố Bắc Từ ôm gối nhìn chằm chằm vào cửa, giọng điệu áy náy, đáp ứng.

“A Từ tiểu thư, đại thiếu gia nói cả tối này cô gần như không ăn gì, cái này là dì vừa hâm nóng…”

Dì Phúc vừa tiến vào, liền nhiệt tình nói, nói rồi lại sợ Cố Bắc Từ chán ghét, cẩn thận dừng lời.

“Cảm ơn dì Phúc, bây giờ con sẽ nhân lúc còn nóng mà uống.”

Cố Bắc Từ từ trên giường bò xuống, nhận lấy ly sữa từ trong tay dì Phúc, ngoan ngoãn uống.

Dì Phúc trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ, hôm nay cô chủ là trúng tà sao? Sao đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?

“A Từ tiểu thư, cô…”

Dì Phúc, sau này gọi con là A Từ là được rồi. Trước đây đều do con không hiểu chuyện, dì tốt với con, giờ con đã hiểu rồi.”

Dì Phúc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Cố Bắc Từ hôm nay trang điểm tinh xảo, dường như bà nhìn thấy cô bé linh khí bức nhân trước kia, lễ phép nhu thuận.

Cố Bắc Từ biết trong nhất thời dì Phúc không thể quen với những thay đổi của mình, cô không có ý định nhấn mạnh quá mức, thời gian dài rồi bà sẽ dần dần quen thôi.

“À đúng rồi, dì Phúc, những tấm ga trải giường này thật sự là quá khó nhìn. Ngày mai dì tìm người thay giúp con thay tất cả đi, còn có những đồ trang sức lộn xộn trên kệ, những bộ quần áo kỳ lạ trong tủ, tất cả đều thay giúp con, chỉ cần dọn sạch sẽ và trang trí phong cách bình thường là được rồi….dì Phúc? Dì đang nghĩ gì vậy?”

Cố Bắc Từ nói được một nửa, lại nhận ra dì Phúc đang nhìn chằm chằm mình mà ngẩn người, cô huơ tay trước mắt dì, đối phương mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

"Được được được, dì sẽ làm trong chốc lát liền! A Từ tiểu thư… A Từ, con thật sự đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. ”

Dì Phúc đỏ hốc mắt nói.

"Con người luôn phải lớn lên hiểu chuyện, hiểu rõ người nào đáng để quý, người nào đáng để yêu."

Cố Bắc Từ nhẹ nhàng cười, ý tứ sâu xa nói, vừa là trả lời dì Phúc, cũng là đang nói cho bản thân nghe.

Tối hôm đó dì Phúc liền giúp Cố Bắc Từ đem khăn trải giường và thảm, thậm chí rèm cửa cũng đều thay đổi.

Ga giường trắng như tuyết, rèm cửa màu hồng nhạt, cuối cùng cũng làm cho căn phòng của cô trông giống như nơi của một cô gái bình thường. Cố Bắc Từ tắm rửa ra, đang hài lòng thưởng thức căn phòng hoàn toàn mới, chợt nghe thấy cửa phát ra tiếng động, Hứa Vận Nhi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"A Từ, em có đang ngủ không..."

Hứa Vận Nhi vào cửa nhìn thấy phòng ngủ hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc quên hết cả nói chuyện.

Cố Bắc Từ nhíu mày nhìn chằm chằm cô: "Chị họ Vận nhi, chị vào không biết gõ cửa trước à?”

Hứa Vận Nhi đã quen với giọng điệu ngang ngược của Cố Bắc Từ, một chút cũng không phát hiện có gì không đúng. Vẫn như thường lệ, trực tiếp đi vào, kéo ghế Cố Bắc Từ ra, trực tiếp ngồi xuống.

“A Từ, từ trước tới giờ chúng ta đều như vậy mà.”

Từ trước tới giờ…

Cố Bắc Từ trong lòng cười lạnh, thật sự coi bản thân thành chủ nhân của Cố gia rồi! Xem ra trước tiên phải tìm cách đuổi Hứa Vận Nhi ra khỏi Cố gia mới được…

Chương 9

Sắc mặt Cố Bắc Từ như thường, cầm khăn ngồi xuống bên giường, giọng điệu nhàn nhạt.

"Muộn như vậy, tìm em có chuyện gì sao?"

"A Từ, vì sao em lại đối với chị lãnh đạm như vậy, có phải còn đang tức giận với chị hay không?

Chị có thể thề với trời, chị cùng Tưởng Ngọc Đường thật sự không có chút quan hệ nào, chúng ta trong sạch!”

Hứa Vận Nhi vì biểu thị sự thành tâm của mình, làm bộ muốn quỳ xuống đất, vốn tưởng rằng Cố Bắc Từ nhất định sẽ có phản ứng, không ngờ Cố Bắc Từ căn bản không ngăn cản.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Bắc Từ không nói gì, liền thản nhiên nhìn Hứa Vận Nhi như vậy.

Hứa Vận Nhi nửa quỳ gối treo giữa không trung, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.

“A Từ, em nhất định muốn chị quỳ xuống cho em xem sao?”

Trong mắt Hứa Vận Nhi lệ quang lóe lên nhìn Cố Bắc Từ, vừa đáng thương vừa ủy khuất nói.

“Là chị muốn quỳ, chứ không phải em bắt chị quỳ.”

Cố Bắc Từ không nể mặt nói, kỳ thật trong lòng cũng sắp ghê tởm muốn ói rồi.

Nơi này chỉ có hai người các cô mà thôi, cô ta còn muốn biểu hiện ra bộ dáng bạch liên hoa, lại không có khán giả thưởng thức.

Hứa Vận Nhi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, bề ngoài lại giả vờ không có việc gì xảy ra, ngồi trở lại ghế.

"Nói thật, em thật sự không có chút tình cảm nào đối với Ngọc Đường sao? Hôm nay anh ấy trước mặt Đại Ma Vương Hoắc Tư Triệt, luôn muốn dẫn em đi! Anh ấy đối với em thật lòng đó!”

Quả nhiên là tới thăm dò cô!

"Bây giờ em đã kết hôn rồi, chị cũng biết Hoắc Tư Triệt là một người lợi hại cỡ nào. Haizzz... Có lẽ em và Tưởng Ngọc Đường đã định là có duyên không phận.”

Cố Bắc Từ cố ý làm bộ tiếc nuối thở dài, trên mặt tựa như còn có chút bi thương.

"Không phải đâu! Em và Tưởng Ngọc Đường chính là một cặp trời sinh, chỉ cần em kiên trì, sẽ không có ai có thể chia rẽ các em, A Từ, em phải dũng cảm lên!”

Nhìn vẻ mặt và phản ứng của Cố Bắc Từ, Hứa Vận Nhi thở phào nhẹ nhõm, thì ra trong lòng Cố Bắc Từ còn có Tưởng Ngọc Đường, hôm nay cô chỉ là diễn kịch trước mặt Hoắc Tư Triệt mà thôi.

Hứa Vận Nhi cực lực khuyên bảo, hơn nữa càng nói càng hưng phấn.

Cố Bắc Từ căn bản không muốn nghe tiếng lải nhải của cô ta, làm bộ rất khổ sở chôn đầu vào gối, che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình, phất phất tay nói.

"Chị họ Vận Nhi, em mệt mỏi lắm rồi, chị đừng nói nữa, để cho em một mình yên tĩnh đi."

"A Từ..."

Hứa Vận Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Bắc Từ đã không nói gì nữa. Cô ta cũng sợ nói quá nhiều khiến Cố Bắc Từ hoài nghi, liền đứng lên nói.

"Vậy chị đi trước đây, A Từ, em cũng không cần khổ sở, chị sẽ giúp em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Cửa phòng phát ra tiếng động, Hứa Vận Nhi đóng cửa đi.

Ngoài hành lang, ánh mắt vô hại của Hứa Vận Nhi một giây sau liền âm trầm, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa gọi số điện thoại của Tưởng Ngọc Đường, vừa đi về phía phòng mình.

Trong phòng, Cố Bắc Từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, lạnh lùng cười.

Nếu trực tiếp nói ra sự thật, đem Hứa Vận Nhi đuổi ra ngoài, vậy thật sự là quá tiện nghi cho cô ta!

Kiếp trước mình chịu khổ thế nào, đời này nên để Hứa Vận Nhi trả lại gấp mười lần!

“Hứa Vận Nhi, bản tiểu thư có thời gian, tôi sẽ cùng cô chơi từ từ!”

Cố Bắc Từ theo bản năng sờ về phía ngực mình, theo thói quen tìm nước mắt bảo thạch trước ngực, đột nhiên sờ thấy trống không.

"Tệ thật! Đồ gia truyền của mình vẫn còn ở chỗ Đại Ma Vương! ”