Chương 49

Sau một buổi chiều đầy sóng gió, đoạn video kia lại lần nữa khiến cho Cố Bắc Từ trở nên nổi tiếng trong trường học quý tộc S.

Thậm chí sau khi tan học, trước cổng trường thậm chí có một đám học sinh trường ngoài tới vây xem cô.

May mà Cố Bắc Từ đã sớm biết trước điều đó, để cho anh hai dừng xe ở cổng sau đón cô.

"Anh hai, chúng ta về nhà trước đi, em phải về nhà lấy cây violon."

Cố Bắc Từ một bên bỏ cặp sách xuống, một bên thản nhiên nói.

Cố Thất Giác vừa mới khởi động xe thì nghe thấy câu này, anh chợt buông chân ra khiến cho xe liền lắc lư dữ dội.

"Em em em... em nói gì?"

Anh hai lập tức xoay người, khϊếp sợ nhìn chằm chằm em gái mình, hốt hoảng hỏi.

"Em nói em muốn luyện chơi đàn violon một lần nữa, giấc mơ trở thành nhạc sĩ này, em định lại lần nữa thực hiện lại."

Cố Bắc Từ dừng tay lại, nghiêm túc trả lời lại anh hai.

"Anh đây là đang nằm mơ sao?"

Hốc mắt Cố Thất Giác có hơi đỏ lên, ngây ngốc mà nhéo bắp đùi mình một cái, đau tới mức thở hổn hển.

Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, có cảnh em gái và mẹ cùng nhau luyện đàn, còn có cảnh em gái mình lên nhận giải thưởng.

Chẳng qua là từ sau khi lên cấp ba, A Từ từ bỏ chơi đàn violon và tuyên bố sẽ không luyện chơi nữa, từ đấy anh cũng không còn được nghe thấy tiếng đàn của em gái nữa, bữa tiệc đính hôn ngày đó, anh còn tưởng rằng A Từ đang trong thời kỳ phản nghịch, không nghĩ tới...

"A Từ, nếu như mẹ mà biết, chắc chắn sẽ rất vui!"

"Ừm, em tuyệt đối sẽ không để cho mẹ thất vọng."

Cố Bắc Từ nói đầy sâu xa.

Về nhà.

Vừa hay đυ.ng phải Cố Thanh Nguyên và Tô Phù Dung cũng vừa về, thấy bên cạnh con trai chỉ dẫn theo con gái mình, ông liền cau mày hỏi.

"Tiểu Thất, sao con không đón luôn Vận Nhi về?"

"Chị ấy nói với con rằng trưa nay chị ấy có việc bận, sau đó thì xin nghỉ đi ra ngoài. Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, nhưng thành tích cuộc thi lần này của chị Vận Nhi cũng không tệ lắm, thế nên thiếu một tiết học cũng không có chuyện gì."

Cố Bắc Từ không đợi Tô Phù Dung mở miệng giải thích, lập tức nhanh hơn một bước mà cướp lời.

Không phải là trong lời nói chưa dao, chôn hố dẫn chiến tranh sao, ai mà không biết chứ!

Quả nhiên, ba Cố Thanh Nguyên nghe được câu này, chân mày liền nhíu chặt hơn.

"Còn chưa đầy một tháng nữa là thi đại học, sao có thể bỏ một tiết học chứ? Làm sao con vừa mới khá hơn một chút, chị con lại bắt đầu không hiểu chuyện vậy?"

Tô Phù Dung bên cạnh chợt kinh sợ, liếc mắt nhanh nhìn Cố Bắc Từ một cái, vội vàng giải thích.

"Vận Nhi không phải là bỏ tiết học, có thể là tham gia biểu diễn văn nghệ của trường , ông cũng biết từ nhỏ con bé đã rất ưu tú, ngoài việc học chính khoá con bé còn rất chú ý tham gia các hoạt động nghệ thuật."

"Hoá ra là như vậy."

Cố Thành Nguyên nghe thấy những lời này, thậm chí còn hài lòng gật đầu một cái.

Cố Bắc Từ hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn Tô Phù Dung.

Quả thật là thủ đoạn nha, chỉ cần vài ba lời nói, liền có thể đưa cái nhìn của ba đối với Hứa Vận Nhi liền quay về ban đầu. Xem ra muốn ở trước mặt mặt cha mà vạch trần mặt mũi thật của hai mẹ con Hứa Vận Nhi, cô vẫn phải nỗ lực thật nhiều nha...

"Đúng rồi, hôm nay không phải cuối tuần, sao con lại quay về?"

Cố Thanh Nguyên như nghĩ tới cái gì đó mà tra hỏi cô.

"À, A Từ quay về là muốn lấy cây violon, kì thi đại học sắp tới rồi, con bé còn muốn thử một lần nữa mà thi vào học viện âm nhạc Julia."

Cố Bắc Từ còn chưa kịp nói gì, anh hai Cố Thất Giác rất sợ cô bị cha mắng, vội vàng ngăn ở trước mặt cô mà giải thích với ba.

"Con... con muốn luyện đàn lại một lần nữa sao?"