Chương 44

"A Từ, mười món này chỉ hai chúng ta cũng không ăn hết được, cũng không cần lãng phí, chúng ta trả về một ít được chứ?"

Cố Bắc Từ nhất thời sắc mặt lạnh lẽo, dáng vẻ rất không vui.

"Em không muốn! Bình thường em cũng ăn nhiều như vậy, chị họ, chị thường xuyên cùng ba nói ở trường học sẽ chăm sóc em thật tốt, bây giờ một bữa cơm cũng không chịu mua giúp em!

Chị có phải hay không chê em?"

Nghe được lời nói này của Cố Bắc Từ, Hứa Vận Nhi trở nên luống cuống, nếu Cố Bắc Từ thật ở trước mặt Cố Thanh Nguyên tố cáo cô ta, vậy hình tượng "người chị tốt" mà cô ta duy trì lâu như vậy liền sụp đổ!

"A Từ, em làm sao có thể nghĩ như vậy, không phải chỉ là một bữa cơm sao."

Cô ta vội vàng vừa lên tiếng giải thích, vừa lấy ra thẻ đưa tới cho dì thu ngân trong nhà ăn. Nhìn 421 tệ trong nháy mắt bị trừ đi trong thẻ cơm, cảm thấy thịt trên người cô ta đều đau.

Cố Bắc Từ trong lòng nín cười, tâm tình rất tốt thưởng thức biểu tình trên mặt của Hứa Vận Nhi lúc này.

Chờ Hứa Vận Nhi thanh toán tiền cơm xong, cô liền xoay người tìm một chỗ không có người ngồi xuống, chờ Hứa Vận Nhi cố hết sức bưng hai khay thức ăn lớn hướng cô đi tới.

Bây giờ Hứa Vận Nhi cùng Tô Phù Dung ngày ngày muốn nịnh nọt cô, cho nên mọi chuyện đều tuyệt đối nghe theo cô vô điều kiện.

Nếu hai mẹ con cô ta đều muốn làm như vậy, vậy thì cô cũng tận tâm phối hợp với bọn họ thật tốt.

"Vận Nhi! Để mình giúp cậu!"

Lúc này, Vu Cố đi tới thấy Hứa Vận Nhi đang khó khăn bê hai khay thức ăn, lập tức đau lòng đi lên hỗ trợ, từ tay cô ta cầm lấy hai khay thức ăn.

"Vu Cố, cảm ơn cậu, thật ra thì chính mình cũng có thể làm được mà."

Hứa Vận Nhi nói với giọng hết sức yếu đuối thiện lương, nhất thời trong lòng Vu Cố tan chảy.

"Đây là việc mình nên làm."

Cố Bắc Từ mắt lạnh nhìn hai người, không khỏi không cảm khái, bản lĩnh câu dẫn đàn ông của Hứa Vận Nhi , thật đúng là tuyệt nhất!

Kiếp trước, trừ Tưởng Ngọc Đường can tâm tình nguyện làm con cờ trong tay cô ta ra, Vu Cố cũng là một trong số đó. Hai người này rõ ràng ở cùng một trường, nhưng Hứa Vận Nhi cứ thế chu toàn đôi bên, giọt nước không lọt.

Lúc này, Vu Cố mặt lạnh đi tới Cố Bắc Từ bên này, nặng nề đem khay thức ăn buông xuống, làm thức ăn trong khay văng lên tung tóe thiếu chút nữa văng đến trên người Cố Bắc Từ.

"Cố Bắc Từ! Không nhìn thấy chị cô bưng hai khay thức ăn sao! Cô cũng không biết tiến lên giúp một chút sao?"

"Cô ấy là chị họ mình, chị ấy nguyện ý chăm sóc cho mình, chuyện này thì có liên quan gì tới cậu?"

Cố Bắc Từ ngay cả một cái ánh mắt cũng không nhìn tới, ung dung cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào.

Cô sắp chết đói rồi, lấy đâu thời gian cùng cậu ta tranh cãi.

"Vu Cố, là mình tự nguyện, cậu không cần phải cãi nhau với A Từ."

Hứa Vận Nhi vội vàng mở miệng, chẳng qua là giọng nói cực kỳ ẩn nhẫn tủi thân, lập tức khơi dậy sự đồng tình thương xót của Vu Cố.

"Vận Nhi, cậu quá thiện lương rồi! Còn ở cùng một chỗ với cậu ta làm rối lên, cậu cũng không nhìn lớp chúng ta xem có ai phản ứng với cậu ta!"

Vu Cố thở phì phò đi ra ngoài, Cố Bắc Từ đã thản nhiên ăn xong một miếng sườn xào.

"A Từ, em vừa mới chuyển đến lớp A, mọi người cũng không phải cố ý cô lập em, chờ một thời gian nữa, mọi người trong lớp hiểu rõ em hơn, tự nhiên mọi người sẽ tiếp nhận em."

Hứa Vận Nhi giống như an ủi nói, nhưng lại hết sức nhấn mạnh vào chữ cô lập em, dẫu sao Cố Bắc Từ đối với cái từ này đặc biệt mẫn cảm.

Ba năm trước, cô ta nắm được nhược điểm này của Cố Bắc Từ , mới có thể đem Cố Bắc Từ chắc chắn nắm chặt trong tay.

Nhưng là bây giờ, Cố Bắc Từ tựa như không còn nghe thấy ý này nữa, một chút cũng không có chạm đến.

Đang thời điểm trong lòng Hứa Vận Nhi cảm thấy buồn bực, đột nhiên chuông điện thoại của cô ta reo lên. . .