Chương 42: Đem Một Bộ Đồ Cho Nữ Tới Dạ Trang Cho Tôi (3)

Cái loại vải tơ tằm như này vốn dĩ vô cùng mỏng manh yếu ớt, cần phải bảo quản che chở thật tốt, không thể giặt máy, ngay cả giặt bằng tay cũng phải thật nhẹ nhàng.

Sao có thể chịu được sự đối xử hung tàn của một sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới như vậy chứ.

Ánh mắt Minh Ca đầy sát khí nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Leo.

Leo, "Gâu!"

Minh Ca lập tức yên lặng như gà, "......"

Được rồi được rồi, mày lợi hại, mày thắng, tao không nên trừng mắt nhìn mày.

Cô yên lặng thu ánh mắt lại, dựa người vào thang máy mà thở dài cho nỗi bất hạnh của mình.

Đi thang máy mà bị chó rượt, bị chó cắn tới rách cả váy, có lẽ cô là người đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa bị như vậy đi.

Người phụ nữ dựa người vào thang máy được dán giấy dán tường có hoa văn màu vàng kim, tuy rằng bị Leo cắn rách chiếc váy đỏ đang mặc trông như váy xẻ tà...

nhưng cô vẫn đứng thật thản nhiên.

Dáng người duyên dáng, những chỗ nên cong thì rất cong.

Tầm mắt của Cung Dạ Yến không tự giác mà dừng lại mấy giây ở trên người Minh Ca.

Giây tiếp theo, người đàn ông tiến một bước về phía cô.

Một bóng đen mờ nhạt liền vào phủ phía trên Minh Ca.



Cô ngạc nhiên.

Làm gì?

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn người chủ động tới gần mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuyệt đẹp tới độ điên đảo chúng sinh.

Hai mắt cũng không chớp.

Giống như bị mê hoặc vậy.

Nhưng ngược lại liền để lộ ra vẻ đáng yêu hiếm thấy.

Cung Dạ Yến lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, chẳng nói gì cả mà lấy áo vest đắt tiền khoác ở trên tay mình quấn lấy bên hông Minh Ca.

Eo của người phụ nữ tinh tế ngoài sức tưởng tượng, giống như không thể chịu được nếu dùng lực.

Đáy mắt Cung Dạ Yến hiện lên vẻ u tối.

Ngón tay thon dài cầm lấy hai tay áo, cuốn vào nhau, thắt, kéo chặt.

Áo khoác màu đen quý quấn ở eo thon của người phụ nữ eo thon ngoan ngoãn rủ xuống, che đúng chỗ cần che khuất.

Một người phụ nữ mặc quần áo của người đàn ông...

thể hiện rất nhiều hàm ý.

Người đàn ông muốn tuyên cáo chủ quyền với bên ngoài, hoặc là muốn thể hiện mối quan hệ ái muội giữa hai người.



Rõ ràng chỉ là Leo nhà mình cắn váy của người khác nên mới không thể không dùng áo khoác che khỏi ánh mắt của người ngoài, nhưng mà bên hông người phụ nữ này quấn lấy áo khoác của anh, lúc lọt vào mắt Cung Dạ Yến lại khiến anh sinh ra một loại......

Ảo giác muốn ôm lấy cô.

Chẳng qua chút suy nghĩ như vậy cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu chứ không có tồn tại lâu, đương nhiên cũng không đáng để theo đuổi.

Lúc này, cửa thang máy đã sớm tự động đóng lại mà đi xuống tầng.

"Đinh ——" một tiếng cửa bỗng nhiên mở ra.

Có một vị khách đang đứng chờ sẵn ở cửa thang máy để lên tầng trên, cửa vừa mở ra liền thấy trong thang máy có một người đàn ông, một người phụ nữ lại cộng thêm cả một con chó. Vị khách liền hố hốc mồm kinh ngạc.

Trong đầu liền hiện lên ba chữ, hơn nữa còn nói ra, "Cẩu, nam, nữ."

Không sai.

Nhưng đây còn không phải là cẩu nam nữ sao.

Vị khách liền huýt sáo, giả bộ ăn chơi trác táng, "Ai nha, tôi nói này, trước công chúng thì mấy người vẫn nên để ý một chút đi, còn để cho một con chó nhìn thấy nữa, không suy nghĩ tới cảm nhận của nó hay sao?"

Cung Dạ Yến quay đầu nhìn anh ta một cái.

Ánh mắt lạnh như băng không có chút độ ấm nào, không khí liền lạnh xuống.

Bị ánh mắt chết chóc như đến từ địa ngục kia đảo qua, vị khách lập tức đổi giọng, "Hắc hắc hắc, hai vị cứ tiếp tục, tiếp tục."

Cửa thang máy lại đóng lại.