Chương 42

Trong hai mươi phút, Cố Bắc Từ đã giảng xong một cách rõ ràng rành mạch câu hỏi lớn khó như vậy.

“Phục rồi chứ?”

Cố Bắc Từ thờ ơ quét mắt qua cậu bạn học kêu gào ầm ĩ nhất kia, nhẹ nhàng nâng cằm lên.

“Tôi…”

Vu Cố mở miệng, rõ ràng trong lòng cậu ta đã phục rồi, nhưng mà với tư cách là đại diện của môn toán cậu ta làm sao có thể dễ dàng mở miệng nhận thua.

“Cậu có phải là đã học thuộc đáp án rồi không? Đừng tưởng rằng tôi không biết!”

Cố Bắc Từ ném cho người đối diện một ánh nhìn “đồ ngốc”.

“Ừ, đúng rồi, thực ra bài toán này còn có bốn cách giải khác.”

Khi mọi người còn chưa hồi lại thần, Cố Bắc Từ hờ hững nhẹ nhàng mở miệng, rồi ở trên bảng viết xuống bốn phương pháp giải bài toán.

“Cạch!”

Cố Bắc Từ viết xong bốn cách giải, một bên đi về chỗ ngồi, một bên hơi giơ tay lên, đầu phấn trong tay theo một đường parabol hoàn mỹ rơi vào trong hộp phấn.

Cảnh tượng đó khiến cho Lộ Tiểu Tang có cảm giác cực kỳ giống như trong phim đấu súng, nhân vật chính xoay người ném đi chiếc bật lửa, sau lưng lập tức cuồn cuộn biển lửa.

“Lần sau khi yêu cầu tôi giảng đề, chú ý thái độ của các cậu.”

Cố Bắc Từ liếc mắt qua đám học sinh đang ngẩn người ra, Lộ Tiểu Tang sớm ngoan ngoãn đứng sang bên, để cho Cố Bắc Từ vào chỗ ngồi.

Cả lớp A lặng ngắt như tờ, Vu Cố người vừa mới kêu gào ầm ĩ nhất, ngồi xuống với sắc mặt xám xịt, trung thực chép lại các cách giải bài toán ở trên bảng.

Đỗ Phương Trượng muốn cầm phấn lên để che giấu sự xấu hổ, lại phát hiện tay của bản thân đang run run.

Lẽ nào chủ nhiệm Lương thực sự đã sai rồi, bọn họ suýt chút nữa đã chôn vùi một thiên tài sao?

Cố Bắc Từ trở về chỗ ngồi, trực tiếp đeo tai lên rồi nằm xuống ngủ.

Thật là nhàm chán, biết vậy không bằng chọn một chỗ yên tĩnh ở hàng cuối cùng cho rồi.

Lộ Tiểu Tang liếc mắt trộm nhìn Cố Bắc Từ, lặng lẽ đem đoạn video vừa quay gửi lên bảng tin nào đó.

“Ừm… mọi người phía dưới tự học đi.”

Đỗ Phương Trượng hạ thấp thanh âm có chút chột dạ nói, cả lớp dường như sợ đánh thức Cố Bắc Từ, đều im lặng không phát ra tiếng.

Sau khi lộ ra kỹ năng giỏi như vậy, bên tai Cố Bắc Từ cuối cùng cũng yên lặng hơn rất nhiều.

Ngay cả giáo viên môn học tiếp theo lên lớp cũng không dám đυ.ng chạm cô, vì sợ bị cô đánh mất thể diện dẫn đến kết cục còn thảm hơn Đỗ Phương Trượng.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Cố Bắc Từ thoải mái duỗi người rồi cùng Lộ Tiều Tang theo mọi người ra khỏi lớp học, cô quay đầu sang bên cạnh nhìn Lộ Tiểu Tang.

“Lộ Tiểu Tang, buổi trưa cậu…”

“A Từ!”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Hứa Vận Nhi lao tới, dùng mông đẩy Lộ Tiểu Tang ra.

Sắc mặt Lộ Tiểu Tang lặng xuống, lặng lẽ đi chậm lại, đi cách ra với bọn họ.

Cố Bắc Từ khẽ cau mày, có vẻ như người bị cô lấp trong lớp A, không phải chỉ có mình cô…

“A Từ, cùng nhau đi ăn cơm đi! Hai ta đã lâu không vui vẻ trò chuyện rồi!”

Hứa Vận Nhi chặn Lộ Tiểu Tang lại, khoác tay Cố Bắc Từ, thân thiết nói.

“Chị thật sự muốn đến căng tin cùng em ăn cơm?”

Cố Bắc Từ nhìn cô ta đầy ẩn ý.

“Đương nhiên rồi, cái này còn phải hỏi sao?”

Hứa Vận Nhi chớp chớp mắt, làm ra vẻ ngây thơ trong sáng mà trả lời.

“Vậy được thôi.”

Đây là do cô tự nguyện đấy nhé!

Cố Bắc Từ khẽ nhếch môi, trong lòng lặng lẽ nói thêm một câu…