Chương 2: Anh sẽ tin em!

“Soàn soạt soàn soạt..... Hoắc Tư Triệt! Sao cậu lại ở chỗ này?”

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hoắc Tư Triệt, thậm chí anh ấy còn sợ tới mức hàm răng không khống chế được và đánh vào nhau.

“Đây là em thề?”

Trong mắt Hoắc Tư Triệt vừa mới bốc cháy lên một chút tín nhiệm thì lập tức hòa tan, bị một mảnh lạnh băng thay thế.

“Đây đều là trùng hợp, lần này khẳng định em sẽ không lại chạy trốn!”

Cố Bắc Từ sợ tới mức buông lỏng tay Hoắc Tư Triệt ra, nhưng chính động tác nhỏ này của cô lại làm cho ánh mắt của người đàn ông đối diện càng thêm lạnh lẽo, quanh thân đều tỏa ra nồng đậm sát khí!

“A Từ! Em không phải sợ cậu ta!”

Cố Thất Giác nhân cơ hội kéo cô qua, dùng thân thể của mình che chắn ở trước mặt cô. Mặc dù rõ ràng anh cũng đang rất sợ Hoắc Tư Triệt đến nỗi toàn thân phát run, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng nói.

“Hoắc Tư Triệt! Hiện tại cậu còn chưa là gì của A Từ đâu! Tôi là anh hai của con bé, có quyền đưa con bé về nhà!”

“Cút.”

Sắc mặt Hoắc Tư Triệt đầy âm trầm, anh đứng lên. Trạng thái bạo ngược của người đàn ông hệt như Tử Thần cứ chậm rãi mà đến gần.

Trong lòng Cố Bắc Từ lộp bộp một tiếng, xong đời rồi, toàn thân cô không khỏi phát lạnh!

“Tôi sẽ không... A!”

Lời nói của Cố Thất Giác còn chưa kịp nói xong, thì đã bị Hoắc Tư Triệt nắm lấy cổ áo mà xách lên, nhẹ nhàng ném sang một bên.

Hoắc Tư Triệt đi đến trước mặt cô, lệ khí quanh thân không ngừng tỏa ra, nháy mắt làm cho Cố Bắc Từ không dám thở mạnh, trong mắt thế giới của cô liền trở nên tăm tối, không một ánh sáng.

“A Từ! Em mau chạy đi!”

Cố Thất Giác đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô.

Cố Bắc Từ nắm chặt tay lại, khắc chế không cho chính mình phát run, đứng im tại chỗ không có động đậy.

“Vì cái gì không chạy?”

Hoắc Tư Triệt khẽ nhíu mắt lại, chậm rãi vươn tay bắt lấy cằm cô, ngón tay dài tinh tế mơn trớn lên cánh môi của Cố Bắc Từ, giống như đang tòi nghiên cứu cái gì.

Hình ảnh này hệt như Tử Thần đang đối xử từ bi cho người sắp chết.

Cố Bắc Từ không ngừng tự cổ vũ ở tận dưới đáy lòng mình, bức chính mình ngẩng đầu lên, đối diện với Hoắc Tư Triệt, biểu tình nghiêm túc, nói.

“Em đã nói rồi, Em sẽ không chạy trốn nữa. Em sẽ xuất hiện đúng giờ ở tiệc đính hôn cùng với anh, sau đó sẽ gả cho anh.”

Kiếp trước, đối đầu với anh cô chỉ có thua thiệt thôi.

Một lời này là cô đặt ở trong lòng.

Vẻ băng lãnh trên khuôn mặt của Hoắc Tư Triệt có phần buông lỏng, nhưng cũng không đủ để cho anh mềm lòng.

“Em cho rằng nói như vậy thì anh sẽ tin em?”

“Anh sẽ!”

Cố Bắc Từ kiên quyết nói, cô cởi bỏ cúc áo trên cùng ra, lộ ra một viên ngọc bích được thiết kế tinh xảo.

Mặt dây nhìn giống như một giọt nước mắt, thần bí mà ôn nhu. Đây là lễ vật mà mẹ cô để lại sau khi sinh cô ra, cho nên từ trước đến nay cô đều không để nó ra khỏi người mình.

Mà hiện tại cô lại nàng đem mặt dây gỡ xuống, chủ động kéo tay của Hoắc Tư Triệt ra, đặt ở trong lòng bàn tay của anh.

“Anh biết này cái vòng cổ này có bao nhiêu quan trọng đối với em, đúng không? Hiện tại em đem nó giao cho anh. Tiệc đính hôn đêm nay, em sẽ đến đúng giờ, sau đó anh thay em đeo nó lên một lần nữa, được không?”

“A Từ! Em điên rồi?! Sao em lại có thể giao lễ vật mà mẹ để lại cho em đưa cho đại ma vương này chứ?”

Cố Thất Giác tức muốn hộc máu, nói.

Nhưng Cố Bắc Từ lại không có thời gian trả lời anh, chỉ có thể khẩn trương chờ Hoắc Tư Triệt tuyên án.

Ánh mắt lạnh băng của người đàn ông lẳng lặng dừng lại thật lâu ở trên mặt cô, dường như đang muốn xuyên qua nó để nhìn thấu nội tâm của cô.

Đúng lúc Cố Bắc Từ cảm thấy chính mình phải bị phán án tử hình, thì người đàn ông bỗng nhiên mở miệng.

“Được.”

“Em biết anh sẽ tin tưởng em mà!”

Cố Bắc Từ nhẹ nhàng thở ra, cười đến mi mắt cong cong, biểu tình này cô phút chốc làm cho ánh mắt của người đàn ông đối diện bị kinh ngạc. Rất nhanh sát khí cũng tan đi, độ ấm trong phòng cũng trở về bình thường, giống như xuân về hoa nở.

Thật tốt! Mối nguy hiểm đã được giải trừ!

“Buổi tối gặp! Anh hai, chúng ta đi thôi!”

Cố Bắc Từ kéo Cố Thất Giác ở trên mặt đất lên, rồi rời khỏi sân bay.

“Thật không dám tin, đại ma vương Hoắc Tư Triệt cái kia lại thả chúng ta ra như vậy!”

Lên xe rồi Cố Thất Giác mới dám nhỏ giọng phun trào, bàn tay nắm lấy tay lái còn ở hơi phát run.

Nhìn anh hai mình như vậy, mũi Cố Bắc Từ có chút chua xót, rõ ràng sợ hãi muốn chết, nhưng anh lại luôn cố gắng che chắn ở trước mặt cô.

Kiếp trước, anh hai luôn đặt cô ở trên đầu quả tim, chẳng sợ cô làm sai, tất cả mọi thứ cô muốn anh đều sẽ đi làm, thậm chí vì cô mà chết!

Nhưng cô lại đi tin vào lời nói của Hứa Vận Nhi, vẫn không xem trọng những việc mà anh đã làm, thậm chí còn ghét bỏ anh.

Nghĩ đến lúc anh sắp chết, còn gắt gao đem cô bảo vệ ở phía sau, cười nói với cô, A Từ, đừng sợ!

Hốc mắt Cố Bắc Từ lại có chút nóng lên.

Lúc này di động trong túi vang lên, Cố Bắc Từ lấy ra thì thấy trên màn hình hiện lên ba chữ Hứa Vận Nhi, sắc mặt cô lập tức mắt trầm xuống.

Hứa Vận Nhi, từng bước tính kế của cô luôn theo tôi không bỏ, đúng không?