Cố Bắc Từ vốn dĩ đang nhắm chặt mắt, quyết định chấp nhận việc này, đột nhiên cảm giác Hoắc Tư Triệt không động đậy gì, lông mi của cô liền run lên, cuối cùng mở mắt.
Có lẽ. . . vẫn còn có cơ hội sống sót?
"Vì sao phải đối xử với em như vậy, em đã làm sai điều gì? Anh nói đi!"
Cố Bắc Từ cay đẳng chảy nước mắt, yếu đuối lên tiếng chất vấn anh.
Nghe cô chất vấn như thế, khuôn mặt Hoắc Tư Triệt lại trầm xuống dưới, không khí lại lần nữa như đóng băng lại.
Nhưng so với vừa nãy thì có một chút khác biệt!
Tuy rằng Đại ma vương vẫn đè chặt lấy cô, nhưng không tiếp tục làm gì nữa, ngay trong chớp mắt, Cố Bắc Từ vội vàng nói.
"Không phải là anh đã nghe được mấy lời đồn đại nào đó chứ? Hay anh nhìn thấy hình ảnh nào gây hiểu lầm?
"Em dám thề với trời, em thực sự chưa hề làm chuyện gì có lỗi với anh!"
"Buổi chiều ngày hôm nay, Tưởng Ngọc Đường còn chạy tới quấy rầy em, nhưng đã bị em từ chối, sau đó đuổi anh ta đi! Rất nhiều bạn học đều thấy được, anh không tin có thể đi điều tra!"
Đại ma vương không nói gì, nhưng anh liền cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường rồi mở đoạn ghi âm ra.
"A Từ, anh hiểu, ngày hôm qua ở nhà họ Hoắc em là vì muốn bảo vệ anh, đạt được sự tín nhiệm của Hoắc Tư Triệt mới là mục đích của em.
Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra một kế hoạch thật tốt để đưa em rời đi!"
Di động phát ra giọng nói của Tưởng Ngọc Đường, là đoạn ghi âm vào chiều hôm trước, kế đó giọng nói của cô được truyền ra từ điện thoại, nhưng nội dung trong đó khiến cho sắc mặt của Cố Bắc Từ lập tức thay đổi!
"Hoắc Tư Triệt, anh ta không cần phải mơ tưởng nữa, em và anh ta vốn dĩ không có khả năng bên nhau."
Hóa ra là như vậy! Khó trách Đại ma vương lại phát hỏa lớn như vậy! Đồng tử của Cố Bắc Từ giãn to ra, cô giương giọng nói.
"Em không hề nói qua những lời này! Em có thể chứng minh! Em có video!"
Cố Bắc Từ giãy dụa lấy di động từ trong túi ra, nhanh chóng mở đoạn video đó ra đưa cho Hoắc Tư Triệt xem.
May mắn thay cô theo bản năng quay lại vào cái lúc mà Tưởng Ngọc Đường lao về phía cô, bởi vậy nên giờ mới có video làm chứng.
Không nghĩ tới . . . Thủ đoạn của Tưởng Ngọc Đường và Hứa Vận Nhi vậy mà thật độc ác, thế mà lại dám cắt ghép lời nói của cô rồi gửi cho Hoắc Tư Triệt!
Rõ ràng là cố ý muốn để mâu thuẫn giữa cô và anh trở nên gay gắt hơn!
Sau khi nhìn thấy đoạn video, sắc mặt của Đại ma vương liền dịu đi, nhất là sau khi nghe thấy câu nói, "Tôi và Hoắc Tư Triệt đã đính hôn, anh đừng có mơ mộng nữa!"
Thậm chí khóe miệng của anh còn mơ hồ hiện lên vẻ nhu hòa, tuy rằng rất nhanh liền biến mất không còn dấu vết, nhưng chút thay đổi nhỏ này đã bị Cố Bắc Từ nhạy bén mà bắt được!
"Bây giờ thì anh đã tin em chưa?"
Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, chớp đôi mắt to tròn long lanh mà nhìn Hoắc Tư Triệt, khuôn mặt như viết mấy chữ "Em thật sự vô tội."
"Ừ."
Hoắc Tư Triệt lạnh nhạt đáp lại, nhưng anh vẫn còn đè ở trên người cô, không có ý định rời đi.
Nhưng mà cơn tức giận vừa nãy đã tan thành mây khói. Giờ phút này ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên giường lớn, chiếu lên hai người, đem lại cảm giác giống như những đôi tình nhân đang âu yếm nhau.
"Tiểu Bắc, đừng nên lừa gạt anh, em biết hậu quả của chuyện này là gì mà."
Người đàn ông vùi đầu vào cổ của Cố Bắc Từ, hơi thở nóng rực của anh phả vào da thịt mẫn cảm của cô, nhỏ giọng cảnh cáo.
Cố Bắc Từ cũng không dám thở mạnh, giống như con mồi bị dã thú giữ chặt lấy, tới một cử động nhỏ cũng không dám.
Kiếp trước, cô đã biết được hậu quả là gì.
Một lúc sau, bên tai lại truyền tới tiếng hít thở đều đặn của Hoắc Tư Triệt.
Vậy mà Đại ma vương lại đang ngủ trên người cô?
Cố Bắc Từ theo bản năng cử động một chút, người đàn ông lập tức siết chặt tay lại, đôi mắt đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm cô một cách nguy hiểm.
Tựa như chỉ cần cô khẽ động đậy thôi, một giây kế tiếp sẽ bị anh nuốt vào trong bụng.
Cố Bắc Từ sợ tới mức dựng hết tóc gáy, một lúc lâu sau, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp và bất lực của người đàn ông.
"Tiểu Bắc, đừng lộn xộn."
"Được được được, anh ngủ đi."
Cố Bắc Từ vội vàng nằm ngay ngắn, ngoan ngoãn bất động.
Hoắc Tư Triệt nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó mới lại chôn đầu vào hõm vai cô, nhắm hai mắt lại.
Cố Bắc Từ nghiêng đầu đánh giá Đại ma vương, lúc này mới phát hiện bọng mắt của người đàn ông đã trở nên xanh đậm.
Nghĩ đến chuyện cô bỏ trốn với người khác vào ngày hôm qua, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai khác chắc cũng không thể nào ngủ được nhỉ?
Cô đánh bạo đưa tay ra, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve hàng lông mày của người đàn ông, nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Là một thiếu niên tức giận, bướng bỉnh khó thuần, anh là sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người, lại vì một mình cô mà trở thành quái vật.
"Haiz..."
Cố Bắc Từ thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác ưu sầu.
Kiếp trước mối quan hệ của cô và Đại ma vương luôn trong tình trạng căng thẳng, cô từng bị Hoắc Tư Triệt giam cầm, cũng từng liều mạng với anh. Anh cũng bị cô hành hạ tới mức trên người có rất nhiều vết thương, cuối cùng cô lấy cái chết ra uy hϊếp, anh mới miễn cưỡng mà đồng ý ly hôn với cô.
Còn nhớ tới lần cô rời khỏi Phượng Hoàng, Hoàng Minh Triệt bệnh nặng tới không đứng được, nhưng vẫn cố chấp bắt Chiến Anh đẩy xe lăn ra để tiễn cô…
Nghĩ tới đây, nước mắt của Cố Bắc Từ không kiềm được mà rơi xuống.