*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Diệp Hạ (dphh___) Hiểu được tầng này, Giang Cảnh Bạch đột nhiên nhớ đến một bạn học nam khá thân với y hồi cấp ba.
Nam sinh là người địa phương, nhà mở quán Internet, có lẽ là do mưa dầm thấm đất từ nhỏ, nam sinh cực kỳ thích chơi game, cha mẹ sợ hắn nghiện, quản rất nghiêm, kết quả nam sinh trưởng thành không phục, hiệu quả trái ngược, cuối tuần hắn thường trốn lớp bổ túc ra ngoài đi net cùng đám bạn.
Đương nhiên nam sinh không dám đi quán gần nhà mình quá, lần nào cũng chạy xa ít nhất ba con phố, nhưng hắn cũng khá xui, có một hôm nhà làm ăn đắt đến nỗi không còn máy trống, một vị khách quen nói với cha hắn, máy vi tính nhà các người tốt như vậy, sao con trai vẫn chạy đến nhà người khác chơi game.
Chuyện này làm cha hắn tức điên, đêm đó bị đánh no đòn, hôm sau nam sinh lên lớp cằn nhằn với Giang Cảnh Bạch, nói cha hắn mắng hắn phá gia chi tử, không có đầu óc, đi đưa tiền cho nhà người khác.
Giang Cảnh Bạch nghe xong bật cười, cảm thấy cha hắn nói "đưa tiền" không có gì sai, giờ lại nghe Nam Việt nói "trong nhà cung cấp đủ điều kiện", trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Tỉ mỉ nghĩ lại, xác thực cũng là đạo lý này.
Cơ sở điện ảnh và truyền hình có một nhóm chuyên gia, dù không có ai thuê trường quay, tiền bảo trì hàng ngày cũng vẫn phải trả, có sẵn không cần lại chạy đi tìm những nhà khác hợp tác, nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng.
Giang Cảnh Bạch không xoắn xuýt bao lâu, Nam Việt cho y phần "thưởng" này quả thực là đâm giữa hồng tâm, lực sát thương rất lớn, sự công nhận và ủng hộ sở thích nhỏ của Giang Cảnh Bạch đã đạt đến mức độ lớn nhất, chuyện này so với vật chất càng chí mạng hơn, có thể xuyên qua lớp phòng ngự đâm thẳng vào trong.
Hầu hết các bộ ảnh của Giang Cảnh Bạch đều là chụp ngoại cảnh, điều này thuận tiện cho các nhϊếp ảnh gia làm nổi bật không khí trong nguyên tác, đồng thời cũng thuận tiện cho việc chỉnh sửa hậu kỳ phát huy hết tác dụng của mình, mà chụp trong sudio giá thành cao, số lần khá ít.
Nam Việt nói y rảnh rỗi thì có thể đến tìm hiểu trường quay một chút, Giang Cảnh Bạch yên lòng phục tùng, ngoài miệng đáp lời nhưng cũng không thật sự muốn đến đó xem trước.
Hai người thu thập xong ngồi vào trên giường, Giang Cảnh Bạch theo thường lệ chơi điện thoại một lát, Nam Việt ngồi bên cạnh y im lặng đọc một quyển sách, lít nha lít nhít tất cả đều là chữ, rất dày, như cục gạch vậy.
Giang Cảnh Bạch nâng điện thoại di động, mắt nhìn vào màn hình, so với Nam Việt đang đọc sách còn muốn chăm chú hơn.
Tựa đề lớn rất bắt mắt: [Bạn trai tương đối thành thục, sinh nhật nên tặng quà gì mới hợp lý?]
Đến cùng thì Giang Cảnh Bạch cũng không thể nào yên tâm thoải mái tiếp nhận phần đại lễ kia, y cũng muốn làm Nam Việt vui vẻ, lúc hai người còn ôm ôm hôn hôn trong nhà bếp, y đã bắt đầu cân nhắc nên lấy gì để đáp lễ.
Đây là một diễn đàn hỏi đáp, đáng tin cậy hơn so với danh sách quà tặng (đã lỗi thời) dành cho những người đàn ông trưởng thành trên internet.
Bài có lượt thích cao nhất viết rất dài, nhưng có thể dùng tám chữ để khái quát: Bốc thuốc đúng bệnh, làm vui lòng người.
Lời này thì nói rất đơn giản, nhưng làm thì không dễ.
Trừ công việc, Giang Cảnh Bạch chỉ thấy Nam Việt dùng di động hoặc máy vi tính lướt tin tức, nếu không nữa thì giống như bây giờ, trước khi ngủ sẽ ngồi bên cạnh y yên tĩnh đọc sách, đúng giờ thì tắt đèn ôm Giang Cảnh Bạch nằm xuống, nếu chán thì có thể trò chuyện với nhau, cứ vậy ngày qua ngày, dùng từ "đơn điệu" để hình dung nếp sống của Nam Việt cũng không quá đáng.
Với một người đàn ông không có ham muốn đặc biệt gì, Giang Cảnh Bạch suy nghĩ một trận, cảm thấy đề bài quá khó rồi.
Y suy nghĩ rất nghiêm túc, không nhận ra Nam Việt đang nhìn về bên này.
Nam Việt để ý thấy hành động sau khi lên giường của Giang Cảnh Bạch không bình thường lắm, tính cách của đối phương có chút lười nhác, mỗi đêm ngồi ở đầu giường eo lưng đều sẽ cong xuống, chậm rãi dựa vào gối, nếu như thấy cái gì hay thì dán vào cánh tay Nam Việt chia sẻ với hắn, chưa bao giờ tận lực bảo trì "khoảng cách an toàn" với Nam Việt như hôm nay.
Động tác nhỏ lần này quả thực như giống hệt như "không muốn để cho Nam Việt phát hiện mình đang xem cái gì".
Kết hợp với tính cách Giang Cảnh Bạch, Nam Việt biết rõ y đang suy nghĩ gì, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không biết: "Xem gì chăm chú vậy?"
Giang Cảnh Bạch theo tiếng động nhìn sang, lúc này Nam Việt mới dời tầm mắt từ trên trang sách đi, quay đầu đối diện với Giang Cảnh Bạch.
Nam Việt vốn tưởng rằng đối phương sẽ nói hai câu lấp liếʍ cho qua, không ngờ Giang Cảnh Bạch bỏ hẳn điện thoại qua một bên, lăn một vòng trực tiếp ôm tay hắn: "Nam Việt, anh có đặc biệt thích cái gì không?"
Nam Việt cúi đầu nhìn y, Giang Cảnh Bạch nhìn hắn chăm chú, chờ một cái đáp án.
Rất tốt, học được cách trao đổi với Nam Việt tìm manh mối, ít nhất có hiệu quả hơn suy đoán bừa ở trong bụng nhiều.
Nam Việt không có ý định "vạch trần âm mưu" của đối phương, nếu không cho Giang Cảnh Bạch tặng hắn chút gì đó, có lẽ y sẽ không thể yên tĩnh.
Hắn không lảng tránh vấn đề Giang Cảnh Bạch đưa ra, cho ra một đáp án cực kỳ chi tiết: "Khuy măng sét."
Khuy măng sét, Giang Cảnh Bạch đọc thầm ở trong lòng một lần, lúc y cos đã từng tiếp xúc với từ này, đối với nó nửa phần quen biết nửa phần xa lạ.
Khuy măng sét có thể dùng với loại áo sơ mi trang trọng, hơn nữa được công nhận nhất là áo sơ mi tao nhã cao quý kiểu Pháp. Ngày nay, hầu hết các kiểu dáng áo sơ mi thông thường trên thị trường đều phỏng theo kiểu dáng của Mỹ, cổ tay áo đều thiết kế dùng cúc áo phổ thông, không cần cài khuy măng sét.
Giang Cảnh Bạch suy nghĩ một chút, không nhớ Nam Việt có từng mặc áo sơ mi cổ tay kiểu Pháp trước mặt mình chưa.
"Hình như anh ít khi mặc áo sơ mi có khuy măng sét," y không xác định hỏi, "Thật sự muốn khuy măng sét?"
Nam Việt "Ừ" một tiếng, tiếp tục lật sách, nhắc nhở y: "Khuy măng sét rất khó tự cài."
Giang Cảnh Bạch nghe vậy sửng sốt.
Câu nói này một mặt giải thích nguyên nhân Nam Việt rất ít khi lựa chọn áo sơ mi cổ tay kiểu Pháp, mặt khác cũng truyền đạt chút gì đó cho Giang Cảnh Bạch.
"Một người đàn ông thường mang khuy măng sét, chắc chắn sẽ có một người phụ nữ ở phía sau sẵn sàng đeo vào giúp," Nam Việt nói đến phần sau, mắt nhìn Giang Cảnh Bạch, "Hoặc là tiên sinh."
Tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm, từng chữ đánh vào tâm lý Giang Cảnh Bạch, thoáng chốc trào dâng thành một làn sóng.
Giang Cảnh Bạch bị sự ám chỉ công khai chọc phát cười: "Cuối cùng là anh muốn khuy măng sét, hay là muốn mỗi sáng em cài khuy măng sét giúp anh?"
Nam Việt cũng cười, đưa tay vuốt nhẹ môi dưới y, không trả lời.
Giang Cảnh Bạch nửa dựa lên vai Nam Việt, tìm tòi thông tin của các thương hiệu khuy măng sét nổi tiếng.
Quẩn quanh chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái của thanh niên, Nam Việt bị y dán vào, thật sự rất khó tĩnh tâm đọc sách, đơn giản khép bìa lại, cùng xem với y.
Giang Cảnh Bạch tìm thấy một trang web tóm tắt thông tin thương hiệu và các trích dẫn liên quan, bố cục đơn giản, nhấn vào nơi tìm kiếm chọn mục khuy măng sét, phía dưới nhanh chóng hiện ra từng dòng thông tin sản phẩm.
Giang Cảnh Bạch kiểm tra từng nhãn hiệu, hỏi ý kiến của Nam Việt, cuối cùng tạm thời chọn ra hai trong số đó, định khi nào có thời gian thì đến cửa hàng xem rồi quyết định sau.
Chọn khuy măng sét xong, Nam Việt giơ tay chỉ thời gian trên góc phải điện thoại.
Đã hơn mười giờ rưỡi.
Giang Cảnh Bạch tự giác đặt điện thoại lên tủ đầu giường, đàng hoàng chui vào trong chăn, chờ Nam Việt tắt đèn, sau đó lăn một vòng vào trong ngực người đàn ông.
Lúc này Nam Việt lại không vỗ vỗ vai y, đối với cánh tay đang ôm mình của y cũng thờ ơ không động lòng.
Giang Cảnh Bạch mới vừa cảm thấy kỳ lạ, sau cổ đã bị Nam Việt dùng tay nắm chặt, động tác dứt khoát kéo y khỏi ngực mình.
Trong phòng tối om, Giang Cảnh Bạch không thấy rõ khuôn mặt Nam Việt, chỉ thông qua hô hấp ấm áp của đối phương phun lên mặt mình mà suy đoán.
"Em thấy những thứ anh chuẩn bị quá nặng đúng không?" Nam Việt nói khẽ.
Giang Cảnh Bạch giật giật trong ổ chăn, điều chỉnh tư thế, mắt cá chân cọ cọ lên người Nam Việt, Nam Việt thoáng mở hai cẳng chân ra, kẹp chặt chân y.
Bốn cái chân dài đan xen, còn hài hòa thân mật hơn phần trên.
Áo ngủ mùa hạ trơn mỏng, trong quá trình nằm xuống khó tránh khỏi việc ống quần bị xoăn lên một đoạn ngắn, nửa đoạn cẳng chân trơn bóng dán vào chân Nam Việt, chỉ chạm vào bất động mà cũng có thể cảm thấy rất mềm mại.
"Anh cho em, là bởi vì anh có thể cho em." Nam Việt hôn lên chóp mũi của y một cái, kiên trì nói, "Nếu như ngay cả những chuyện anh có năng lực để làm mà anh cũng không làm cho em, vậy thì anh không đủ tư cách để ôm em như bây giờ."
Tay Giang Cảnh Bạch đang ôm eo Nam Việt, nghe vậy nặn nặn góc áo hắn.
Nam Việt bắt cái tay không an phận bên hông mình lại, nắm từng ngón tay thưởng thức: "Em làm đã đủ tốt rồi, không cần chạy theo anh."
Khi hai người cùng nhau tìm kiếm nhãn hiệu khuy măng sét, Giang Cảnh Bạch không nhịn được nhìn mức giá niêm yết, y biết con số đó đối với Nam Việt mà nói không tính là cái gì, rất muốn cho hắn thứ càng tốt hơn, nhưng Nam Việt lại làm dáng không hứng thú lắm, không cho y cơ hội.
Chuyện đáp lễ này, Giang Cảnh Bạch khẳng định không muốn dùng tiền của Nam Việt, dùng kinh tế bây giờ của y, Nam Việt cũng không muốn để Giang Cảnh Bạch mua đồ vật quá quý giá.
Đơn giản mà nói, bọn họ đều sẵn sàng trả giá vì đối phương, khác cái là Giang Cảnh Bạch chỉ có mười viên kẹo, Nam Việt lại mở cả một nhà xưởng mà thôi.
Nam Việt nói xong lại sợ sự chênh lệch làm Giang Cảnh Bạch cảm thấy không dễ chịu, theo bản năng muốn bổ sung, lại không tìm ra từ ngữ thích hợp, chỉ có thể vụng về nắm tay Giang Cảnh Bạch thật chặt, mắt nhìn chằm chằm đường viền khuôn mặt người đối diện.
Giang Cảnh Bạch rõ ràng ý của đối phương, tay bị siết cũng không ngại, cười khẽ, y hất cằm lên, tiến đến bên môi Nam Việt, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định: "Còn không phải vì anh chuẩn bị quá nhiều chuyện bất ngờ sao, liên tiếp như vậy, nếu không làm chút gì đó em sẽ cảm thấy rất ngại."
Từ khi đột nhiên xuất hiện ở G thị, mức độ bất ngờ càng ngày càng tăng.
"Đây là vấn đề của anh." Nam Việt không hôn y, tay vuốt nhẹ bên má Giang Cảnh Bạch, nói thẳng, "Nếu không làm vậy, anh sợ thái độ lạnh nhạt thường ngày của mình sẽ khiến em hiểu lầm, rằng mình không đủ quan trọng."
Có lẽ chính Giang Cảnh Bạch cũng không chú ý đến, lúc y nhìn về phía Nam Việt, trong mắt tất cả đều là ánh sáng ấm áp, gặp phải chuyện gì thú vị, nếm được một món ăn ngon, lúc nào cũng chia sẻ cùng Nam Việt, thậm chí những món đồ lặt vặt của Nam Việt cũng là Giang Cảnh Bạch mua cho hắn, mặc dù ban ngày hai người tách ra làm việc, nhưng Nam Việt không hề cảm thấy mình bị đối phương lãng quên.
Nhưng Nam Việt không thể làm được như vậy, không thể toả ra khí tức "anh rất yêu em" hàng ngày, chỉ có thể dùng những phương thức khác để biểu đạt.
Nói cho cùng, tất cả đều là vì hắn không đủ thông minh để thể hiện tình yêu mà thôi.
________
Khuy măng sét