Chương 33: Gọi chồng

Editor: Diệp Hạ

Nam Việt nhìn mèo nhỏ đắc ý dựng đuôi, dùng cánh tay nhàn rỗi cầm ly nước, đưa lên miệng nhấp một cái.

Tuổi tác trung bình của fan Giang Cảnh Bạch không hề lớn, những fan hôm nay xếp hàng tham gia ký tên càng nhỏ hơn chút, mười bốn, mười lăm đến hai mươi tuổi, gương mặt phấn chấn bồng bột, thanh xuân tràn trề.

Ít nhất dưới cái nhìn của Nam Việt, phần lớn là những đứa trẻ chưa qua lễ rửa tội của xã hội.

Nhưng bây giờ... Những đứa trẻ này lại làm hắn phải nhìn với một con mắt khác.

Nam Việt vẫn còn nhớ đôi này có màu vàng sáng và trắng, Một nửa Giang Cảnh Bạch nhận được là mèo con có lông trắng nền màu vàng nhạt, nửa kia vừa vặn tương phản, là chó con lông vàng nền trắng.

Một mèo một chó làm động tác tương tự, nhưng các chi tiết hơi khác nhau. Một con vẻ mặt đáng yêu hiền lành, trong khi con còn lại ngẩng đầu ngạo mạn.

Giang Cảnh Bạch chưa từng thấy kiểu đồ đôi này, vô tri vô giác đưa quà lại gần ống kính, tiện thể cho Nam Việt xem: "Thiết kế rất đáng yêu, cái mông đến đuôi còn nổi lên nữa."

Mấy lần triển lãm trước Giang Cảnh cũng nhận được ốp lưng điện thoại, nguồn weibo* của y trước giờ vẫn không thay đổi, những người hâm mộ có thể mua đúng loại cũng không kỳ quái.

"Khi xem video có thể đặt lên bàn như một giá đỡ nhỏ, thật sự rất thực dụng." Giang Cảnh Bạch lật ốp lưng lên xem, sau đó cúi đầu nhìn lời chúc, cười nói, "Cảm ơn, món quà rất dụng tâm."

Phần quà này đâu chỉ là rất dụng tâm, quả thực là rất nhọc lòng.

Giang Cảnh Bạch đang phát sóng trực tiếp, Nam Việt không tiện nói chen vào.

Hắn thở mạnh một cái, mắt hắn liếc nhìn ốp lưng, lại chuyển dời lên miệng Giang Cảnh Bạch, chỉ lo câu tiếp theo y nói là hứa sẽ dùng.

Một vài người hâm mộ trong phòng phát sóng cũng nhìn thấy sự khác thường của chiếc ốp lưng này, nhưng mà lời chúc khá chân thành lại, bọn họ bị lừa, không suy nghĩ đến hướng đó, còn tưởng rằng người kia kỳ thực là chuẩn bị một cặp ốp lưng điện thoại, chỉ là Giang Cảnh Bạch mới lấy một cái ra.

Mắt thấy Giang Cảnh Bạch chậm chạp không cho mọi người xem nửa còn lại, có người không nhịn được nghi hoặc.

[Ơ ơ ơ ơ??? Chờ chút, không còn sao? Trong hộp chỉ có cái này??]

Nam Việt tuy rằng đã đi làm giá đỡ điện thoại, nhưng lúc nãy hắn đã đặt máy thu hình, màn hình hướng Giang Cảnh Bạch, thuận tiện nắm bắt động tác đối phương.

Giao diện phát sóng trực tiếp khá là nhỏ, vì cân nhắc đến góc nhìn của fan, Giang Cảnh Bạch ngồi ở vị trí khá thấp, góc độ này khó nhìn rõ nội dung làn đạn lướt qua, hơn nữa fan cũng ít hỏi chuyện vào lúc y mở quà, Giang Cảnh Bạch liền không dưỡng thành thói quen hay xem làn đạn, thống nhất đến cuối cùng mới giao lưu với fan.

Cũng bỏ lỡ làn đạn kia.

Nhưng việc bỏ lỡ làn đạn cũng không ảnh hưởng đến chuyện y phát hiện rất có điều bất thường.

Giang Cảnh Bạch đối diện với tầm mắt không rõ ý tứ của Nam Việt, bật thốt lên: "Mỏi tay sao?"

Trước khi mở phát sóng y đã tìm giá đỡ điện thoại đến, nhưng Nam Việt vẫn kiên trì muốn làm.

Nam Việt thành thật đáp: "Không có."

Có chua, nhưng không phải tay chua*.

(*: nghĩa là mỏi hoặc chua ~ mà chua cũng có nghĩ là đang ghen)

Chồng chồng hai người cùng nói chuyện, làn đạn phòng trực tiếp lập tức đầy kín, gió thổi cũng không lọt.

[Thì ra chồng của Thiên Giang thái thái cũng ở bên cạnh???? Hai người cũng quá như hình với bóng đó ha ha ha ha ha ha]

[Lầu trên nói gì ấy, người ta là chồng chồng hợp pháp, buổi tối đương nhiên là ân ân ái ái ngủ – chung – một – giường!]

[Á, âm thanh của cả hai người đều thật là dễ nghe, quả nhiên nam thần đều yêu nam thần.]

[Chậc chậc, lẽ nào chỉ có mỗi mình tôi để ý hai chữ "mỏi tay" sao? Vì sao lại hỏi mỏi tay hay không?? Chồng của thái thái đang làm gì???]

Bình luận này vừa lên, nội dung có chữ "mỏi tay" rất nhanh đã tràn ngập.

Làn đạn phủ kín phòng trực rất có cảm giác tồn tại.

Giang Cảnh Bạch nhìn thấy, cười giải thích: "Ừm, tiên sinh đang ngồi đối diện tôi." Y dừng một chút, bổ sung, "Hỏi có mỏi tay không là bởi vì... anh ấy đang cầm điện thoại giúp tôi."

[Trọng điểm, chồng chồng hai người ngồi đối diện nhau, Thiên Giang thái thái đang phát sóng trực tiếp, chồng của thái thái đang cầm điện thoại phát sóng trực tiếp.]

[Tổng kết đơn giản một chút, thái thái đang cho chúng ta xem phát sóng trực tiếp do chồng của anh ấy quay.]

[Giá đỡ điện thoại phát sóng trực tiếp thật đúng là quá ưu tú, đến đây đi các bằng hữu, chúng ta cùng nhau làm một bữa cơm (chó) no!]

Những người hâm mộ hiểu ngầm cùng xoát biểu tình cụng ly.

Giang Cảnh Bạch hé miệng cười cười, tiếp tục đánh giá sắc mặt Nam Việt.

Nam Việt đặt ly nước xuống, cánh tay tùy ý đặt lên mép bàn: "Yên tâm, thật sự không mệt."

"Vậy anh nghĩ cái gì?" Giang Cảnh Bạch chắc chắn mình không nhìn nhầm, ánh mắt vừa rồi của Nam Việt rất không đúng.

Nam Việt luôn bình tĩnh, có thể làm ánh mắt hắn biến chất, nhất định là việc trọng yếu.

Hai người ngồi đối diện nhau, Nam Việt eo lưng thẳng tắp, cao hơn Giang Cảnh Bạch một ít.

Hắn hơi mím môi, đầu hàng dưới ánh nhìn của Giang Cảnh Bạch.

Nam Việt khẽ giương cằm, chỉ chỉ trong tay y: "Ốp điện thoại."

Ốp điện thoại?

Giang Cảnh Bạch rũ mi, nhìn xong cũng không hiểu.

Ốp điện thoại làm sao vậy?

Nam Việt nhìn y không chớp mắt, trầm giọng nói: "Tình nhân."

Giang Cảnh Bạch tiêu hóa hết hai chữ này, kinh ngạc "A?", lăn lộn cái ốp điện thoại mỏng manh để quan sát, không thể tin mà lặp lại: "Tình nhân???"

Nam Việt khẳng định: "Ừm."

Giang Cảnh Bạch: "..."

Nam Việt từ trước đến giờ thận trọng nghiêm cẩn, nếu ngữ khí hắn bình tĩnh như thế, chắc chắn không phải giả.

Đây là tình nhân, Giang Cảnh Bạch chỉ có một cái trong đó, cái kia ở nơi nào, đáp án rất rõ ràng.

Đoạn đối thoại của hai người truyền vào điện thoại, truyền vào trong tai mỗi một vị fan đang trong phòng trực tiếp.

[Tôi không nghe lầm chứ, trong tay thái thái là ốp lưng tình nhân? Mà cái vị kia chỉ đưa một cái? Một cái còn lại để mình dùng sao???]

[Tôi cũng có thấy cái này ở triển lãm hôm nay, Giang Giang vừa mở hộp tôi đã nhận ra, tôi còn tưởng là đưa cả cặp, không ngờ ha ha ha ha...]

[Cách điện thoại di động tôi còn ngửi thấy vị chua, không trách thái thái sẽ hỏi chua hay không ~]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đây rốt cuộc bút tích của vị huynh đài nào? Quá đỉnh rồi!! Ngoài mặt thì chúc người ta thiên trường địa cửu vĩnh viễn kết đồng tâm, trong tối lại muốn trộm dùng ốp tình nhân với Thiên Giang thái thái!!]

[Kiến thức này đã được tiếp thu, nhất định phải ghi chép lại để học tập. Chồng yêu Thiên Giang chờ em, đừng nói ốp điện thoại, phàm là có đồ tình nhân em đều sẽ đưa cho anh, chỉ đưa một nửa thôi.]

[Ha ha ha ha ha ha chuyện gì xảy ra thế này! Ban ngày gào khóc gặm CP, buổi tối lại muốn đội nón xanh cho chồng của thái thái!! Làm người không thể quá phận, nhanh chóng thêm tôi một cái, không thêm không được, không thêm tôi sẽ ăn vạ!!]

Làn đạn toàn là ha ha ha, đến nỗi Giang Cảnh Bạch sắp không nhận ra chữ "ha" này nữa.(truyenhdt.com dphh___)

Haha xong vẫn không định dừng, người hâm mộ xem trò vui lại spam hàng loạt icon nón xanh.

[Sức mạnh! Chính trực! Dũng cảm!]

[Thắng làm vua! Sợ gì ánh mắt người đời!]

[Đừng trách huynh đệ tôi không phải người, chỉ trách Mỹ Giang quá mê người, đốt thuốc.jpg]

Giang Cảnh Bạch nhìn người đối diện.

Có mấy lời biết rõ là chuyện cười, nhưng chỉ sợ người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Y vội nói vài câu dời lực chú ý, lôi mấy người hâm mộ đang lệch trọng điểm trở về.

Ốp điện thoại mèo nhỏ bị Giang Cảnh Bạch đặt lại vào hộp quà, tay y cầm tấm thiệp đưa trước ống kính, làn điệu réo rắt: "Chữ của bạn này rất đẹp, cũng cảm ơn lời chúc phúc của bạn. Đáng tiếc ốp điện thoại chỉ có một nửa, tôi sẽ cùng đeo với tiên sinh nhà mình, cảm ơn bạn đã ủng hộ nha."

Nói xong mở hộp quà thứ hai.

Ngón tay trắng nõn thon dài cẩn thận kéo giấy gói xuống, thong thả tự nhiên như trò khôi hài lúc nãy chỉ là ảo giác.

Ở nơi ống kính không chiếu tới, Nam Việt hơi ngơ ngác, Giang Cảnh Bạch giương mắt nhợt nhạt nở nụ cười với hắn, sau đó tập trung mở quà.

Nụ cười kia sáng long lanh, ánh sáng thẳng tắp vọt vào tim hắn.

Nam Việt nhìn y không chớp mắt, đáy mắt dưới ánh đèn màu da cam hiện lên ảnh ngược của thanh niên, cả người cũng dần ấm lên.

Giọng nói Giang Cảnh Bạch rất dịu dàng, rất có hiệu quả động viên.

Những người hâm mộ tức khắc từ bỏ ánh sáng xanh lục vạn trượng, đổi thành "A a a a" đáp lại nồi cơm chó này.

Hộp quà tiếp theo Giang Cảnh Bạch nhận được có vài món đồ chơi nhỏ, giấy note in ấn tinh xảo, hoa quả các loại, bút bi có tạo hình khác biệt, nhiều vô số, còn có móc khoá hình chibi của các nhân vật anime và thư tay.

Thư tay có vài hàng chữ nhỏ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là do một cô gái viết, nội dung biểu đạt sự yêu thích với Giang Cảnh Bạch, cũng có lời chúc mừng tân hôn đơn giản, cuối cùng là hi vọng sau này nam thần của mình có thể tham gia sự kiện nhiều hơn.

Rất nhiều quà đưa tới đều là như vậy, không quý trọng, rất bình thường, nhưng tâm ý trong đó có thể khiến người ta xúc động.

Giang Cảnh Bạch nói cảm ơn, biểu thị mình sẽ dùng giấy bút của nàng, cuối cùng nhấc móc khoá lên, cười tạ lỗi nói: "Nhưng mà cái này tôi tạm thời sẽ sưu tập lại, bởi vì trước kia có nhận được món trang sức nhỏ từ người khác, đã l*иg vào chìa khoá sáng nay rồi."

Nói xong y cầm móc khoá đưa đến gần ống kính, là một con thỏ rất đáng yêu.

Lúc Giang Cảnh Bạch nói đến "người khác", trong tiếng cười lẫn chút ngại ngùng.

Những người hâm mộ đều rất lanh lợi, không cần Giang Cảnh Bạch giải thích thêm đã hiểu "người khác" là người nào.

[Thơm! Thật là thơm! Tôi đã ăn quá no rồi!]

[Xem ra chồng yêu Thiên Giang kết hôn thật sự siêu cấp hạnh phúc. Anh trai khẩu trang đen nhớ đối xử tốt với chồng chúng em một chút nha]

[Ha ha ha ha chắc chắn anh trai khẩu trang đen sẽ làm vậy rồi, một người nhìn lãnh khốc như vậy thế mà liếc mắt một cái đã biết đây là ốp lưng tình nhân.]

Đôi ốp lưng kia sản phẩm mới của một studio, tham gia một quầy hàng trong sự kiện này, thời gian mở bán cũng là ngay ngày tổ chức sự kiện.

Nói cách khác, ngoại trừ đi dạo các sạp hàng trong hội trường, muốn nhìn thấy đôi ốp lưng kia chỉ có thể lướt internet.

Mà bất kể là nhìn thấy thông qua con đường nào, cũng phải bị "Đồ tình nhân" thành công hấp dẫn ánh mắt mới được.

Người đàn ông lạnh lùng ít nói lại muốn dùng đồ đôi với người yêu, nghĩ thế nào cũng thấy đáng yêu.

Có không ít fan chú ý tới điểm ấy, Giang Cảnh Bạch cũng đặt ở trong lòng.

Kết thúc phát sóng trực tiếp, Giang Cảnh Bạch cong mắt cười với Nam Việt, cố ý hỏi hắn: "Tại sao anh lại biết cái ốp kia là đồ tình nhân?"

Đồ vật trên các quầy hàng rất lộn xộn, Giang Cảnh Bạch mới không tin Nam Việt đã gặp qua là không quên được.

Nam Việt trầm mặc.

Giang Cảnh Bạch truy hỏi: "Tại sao?"

Nam Việt ngậm miệng không đáp.

Giang Cảnh Bạch nghiêng người về phía trước, đến càng gần hơn.

Nam Việt bị y chọc cười, nháy mắt đưa điện thoại cho y: "Em có thông báo weibo."

Muốn đánh trống lảng đây mà.

Giang Cảnh Bạch cũng cười, không ép hắn trả lời nữa, rất cho mặt mũi mà cầm điện thoại xem weibo.

Thông báo lần này không giống bình thường, mà là một vị ca sĩ có chút danh tiếng trực tiếp @ y.

Cô nàng này là khách mời đặc biệt cho buổi biểu diễn trên sân khấu buổi tối, cô và Giang Cảnh Bạch không thân lắm, nhưng trước đây từng được Giang Cảnh Bạch thiện ý trợ giúp.

Giờ buổi biểu diễn đã kết thúc, được phía chủ sự đáp ứng, cô đăng lên weibo một đoạn video.

Cô có tổng cộng ba bài hát tối nay, và video được quay từ giữa bài hát thứ hai và thứ ba.

Cô nói với đông đảo khán giả phía dưới, vốn ca khúc thứ ba là một bài nằm trong album của mình, nhưng hôm nay biết được coser mà mình vẫn luôn rất yêu thích kết hôn rồi, cho nên đổi thành một bài tình ca chúc phúc.

Nói xong lời này, tiếng nhạc vang lên.

Sau khi kết thúc phần dạo đầu nhẹ nhàng du dương, nữ ca sĩ đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhẹ nhàng hát một câu tình ca.

Nàng hát rất thâm tình, phía dưới weibo cũng tràn đầy những bình luận ấm lòng.

Đương nhiên, giữa ấm lòng cũng không thể thiếu một ít "yêu anh", "chồng ơi".

Giang Cảnh Bạch mở video, biết bài hát này là dành cho mình, liền dựa vào người Nam Việt cùng nhau nghe, lúc lật xem bình luận, tự nhiên Nam Việt cũng nhìn thấy.

Đã gần đến thời gian nghỉ ngơi.

Nam Việt xem xong, đứng dậy đi tới bàn dài, nấu chút nước cho Giang Cảnh Bạch uống thuốc.

Giang Cảnh Bạch để điện thoại xuống, lặng yên dùng ánh mắt theo sát hắn, sau đó lại yên lặng theo phía sau hắn, nhón chân ôm cổ Nam Việt từ phía sau.

Dù trên lưng có thêm một vật trang sức hình người, nhưng Nam Việt vẫn đứng rất vững vàng: "Sao vậy?"

Giang Cảnh Bạch đặt cằm lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn gò má hắn.

Số lượng fan rất nhiều, bên trong bình luận tránh không được có mấy fan móc tim móc phổi biểu lộ, rất nghiêm túc gọi chồng ơi, nội dung đều là không muốn Giang Cảnh Bạch kết hôn, Giang Cảnh Bạch lướt qua rất nhanh, nhưng có lẽ Nam Việt vẫn thấy được.

Nam Việt biết y suy nghĩ thay mình, cười khẽ: "Có người yêu thích em thật lòng, tôi chỉ thay em cao hứng."

Thật ra bình dấm chua sắp thành tinh rồi.

Giang Cảnh Bạch vòng tay ôm hắn, bị lời trong lòng của mình làm đỏ tai.

Y ấp ủ nửa ngày, nạp đủ dũng khí: "Thế nhưng em chỉ thích anh."

Sau đó đỏ mặt dán sát bên tai Nam Việt, nhỏ giọng: "... Chồng ơi."